Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 45: Kiếp này không phải nàng ấy thì không lấy

Nhắc lại Tâm Di, sau khi từ chỗ Khang Hy ra thì ở trong Ngự Hoa Viên lảo đảo, thoáng rầu rĩ, ngồi trên tảng đá sau hòn non bộ, một mình ngẩn người ra. Một một lúc, cảm thấy người hơi lạnh, vừa định đứng dậy về Vũ Hoa Các, thì nghe phía sau hòn non bộ có người nói chuyện.

"Sao đúng lúc vậy!"

"Vâng rất đúng lúc!"

"Cái này gọi là có duyên mà!"

Ba câu nói, ba người nói, câu thứ nhất là Uyển Nhi, câu thứ hai là Na Lan Đức Duật, câu thứ ba là Tiểu Thảo.

"Tôi không phải cố ý muốn nghe lén đâu! Ai bảo mấy người đúng lúc ở đây nói chuyện!" Tâm Di tìm lý do cho mình.

"Chữ duyên làm sao giải thích được, tôi và rất nhiều người cho rằng, là duyên, đi trên đường, gặp một người, là duyên, cho dù cãi nhau với người khác, cũng là một loại duyên." Na Lan Đức Duật nói với Tiểu Thảo.

"Tiểu Thảo, ngươi về lấy cho ta cái áo khoát, ta thấy lạnh!" Uyển Nhi nói.

"Vâng!" Tiểu Thảo đáp.

"Uyển Nhi tách Tiểu Thảo ra, nhất định có điều gì muốn nói với Na Lan Đức Duật." Tâm Di suy đoán.

"Cách cách, có gì không ngại cứ nói thẳng!" Na Lan Đức Duật thấy Uyển Nhi tách Tiểu Thảo ra, đoán cô có điều gì muốn nói.

"Na Lan, lần trước muội hiểu ý huynh muốn nói, muội biết huynh sợ Hoàng Thượng không đồng ý, thật ra huynh không cần lo lắng chuyện này, hôm đó ở hội đấu giá, huynh cũng nghe mọi người đều nói chúng ta là, là trai tài gái sắc, Hoàng Thượng lúc đó cũng có mặt, người đã cười hì hì nhìn chúng ta mấy cái, hôm khác muội tìm cơ hội sẽ uyển chuyển nói với Hoàng Thượng, người nhất định sẽ đồng ý." Uyển Nhi đã lấy can đảm nói hết những lời này, không những khuôn mặt ráng đỏ, ngay cả phần cái gáy cổ rủ xuống cũng đỏ ửng (do Uyển Nhi tỉnh tò với Na Lan Đức Duật xong thì xấu hổ nên cúi đầu xuống lộ ra phần gáy cổ, thì phần gáy cổ này cũng ửng đỏ).

Đối diện với Uyển Nhi si tình như vậy, Na Lan Đức Duật nhất thời không nói ra được lời gì.

Tâm Di nghe Uyển Nhi bày tỏ, chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức, ngồi trên tảng đá đứng dậy không nổi, "Thì ra những lời đồn là có thật, Uyển Nhi thật sự thích Na Lan Đức Duật, Na Lan Đức Duật sao anh không nói gì vậy, anh phải nói đi chứ, trong tim anh rốt cuộc có cô ấy không?"

Na Lan Đức Duật im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Đa tạ cách cách hậu ái, không phải tôi không biết quý trọng, thật ra là tôi đã có ý trung nhân, nếu tôi đáp lại cách cách, thì có lỗi với nàng ấy!"

"Huynh, huynh đã có ý trung nhân? Muội không tin!" Uyển Nhi cho rằng Na Lan Đức Duật là mượn cớ.

"Hoàn toàn chính xác."

"Cô ấy xinh đẹp hơn muội?"

"Cách cách dung mạo của cô không ai có thể sánh được!"

"Vậy cô ấy nhất định là cầm kỳ thi họa nổi bật."

"Người có thể vượt qua cầm kỳ thi họa của cách cách cũng là đếm đầu ngón tay."

"Vậy, vậy huynh thích cô ấy ở điều gì?" Uyển Nhi không hiểu.

"Nàng ấy thông minh hoạt bát, nghịch ngợm đáng yêu, tốt bụng ân cần, có lòng can đảm và sự hiểu biết có lòng nhân, Na Lan Đức Duật kiếp này không phải nàng ấy thì không lấy!" lời nói không nhiều, nhưng kiên quyết.

Nước mắt Uyển Nhi rơi tại chỗ, Tâm Di sau hòn non bộ cũng vui đến khóc thút thít, sợ kinh động bọn họ, kê đầu lên đầu gối, mặc kệ nước mắt làm ướt áo, sau đó Uyển Nhi và Na Lan Đức Duật nói những gì, cũng không nghe được, không biết bao lâu, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng chim vui vẻ hót.

Tâm Di lặng lẽ đứng dậy, thò đầu ra sau hòn non bộ, không có ai, bèn nén lệ mang nụ cười quay về Di Uyển, cũng không nhìn mấy người trong phòng, đi thẳng vào phòng trong, ngược lại làm mấy người đó không hiểu tại sao.

Nghiêng người trên phản dáng vẻ mệt mỏi ở phòng trong, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhớ lại câu nói đó "Na Lan Đức Duật kiếp này không phải nàng ấy thì không lấy!", trong nỗi sầu muộn, lòng ngọt như mật, lại nghĩ đến tương lai cũng không biết sẽ như thế nào, Khang Hy có đồng ý không, liền chau mày, không biết lúc nào, nước mắt rơi không ngừng.

Những người bên ngoài nhìn vào trong, thấy Tâm Di lúc khóc lúc cười, không nhịn được suy đón lung tung.

"Cách cách sao vậy, sao ở chỗ Hoàng Thượng về thì như vậy?" Tiểu Mai Tử khó hiểu nói.

"Đúng vậy, trước kia đâu có như vậy!" Đại Hổ nói theo.

"Không biết ở trong vườn có thấy cái gì không sạch sẽ không?" Tú Nhi phán một câu.

"Đừng nói bậy!" Nhị Hổ mắng.

"Cát tỷ tỷ, tỷ đi hỏi đi!" Tú Nhi xúi Tiểu Cát Tử.

Tiểu Cát Tử từ chối, "Tỷ không đi, cách cách nếu như không nói, hỏi cũng vô ích."

Tú Nhi cũng có mặt, nhưng cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn vào phòng trong.

Bọn họ cứ đợi đến bữa tối, Tâm Di cũng không ra, Tú Nhi đói không chịu được nữa, lại giục Tiểu Cát Tử, "Cát tỷ tỷ đi xem thử đi!"

Tiểu Cát Tử miễn cưỡng đi vào phòng trong, thấy Tâm Di vẫn dáng vẻ đó, thì khẽ giọng nói: "Cách cách, phải dùng bữa tối rồi!"

Gọi to mấy tiếng, Tâm Di mới tỉnh lại, "A, trời tối rồi à!"

"Vâng ạ!" Tiểu Cát Tử lấy khăn mặt, đưa cho Tâm Di, "Cách cách, người hôm nay sao vậy, bọn họ nói người ở trong vườn nhìn thấy cái gì không sạch sẽ!"

"Nói lung tung!" Tâm Di lau mặt, gương, thấy hai mắt đỏ đỏ, gần giống con thỏ, "Không cần nghe lời bọn họ, ta rất ổn, đi ăn cơm đi, sợ có người đói đến không chịu được nữa!" nói xong vén rèm ra bên ngoài.

Thấy Tâm Di nhìn mấy món ăn trên bàn cứ nuốt nước miếng, cười nói: "Nhìn vẻ tham ăn của ngươi kìa, đói sao không gọi ta sớm một chút, nào, mau ngồi xuống ăn đi!"

Theo lý mà nói, thái giám, cung nữ không được ngồi ăn cơm cùng bàn với chủ, nhưng ở đây là ngoại lệ, Tâm Di và bọn họ trước giờ đều ngồi ăn cùng với nhau, Tú Nhi lúc trước thấy sợ đã không dám ăn, dần dần mới quen được, thấy Tâm Di đi ra, liền đi xới cơm.

Tâm Di ỷ được Tâm Di cưng nó nhất, nói: "Cách cách, là ai ăn hϊếp người, nói nô tài biết, nô tài xử lý hắn cho."

"Ta có bị người ta ăn hϊếp sao? Này, người không đói à, còn nói nhiều như vậy, mau ăn phần mình đi." thấy mọi người không tin, thì nói thêm: "Đừng đoàn mò, ta hôm nay nghe được vài câu nói, có chút cảm xúc đó mà!"

"Cách cách, người trước giờ không có như vậy, mọi người đều lo lắng người xảy ra chuyện gì!" Tiểu Mai Tử nói.

"Ai cũng có lúc yếu đuối, đừng cho rằng ta không biết khóc, được rồi, khóc xong thì không sao rồi, ăn cơm ăn cơm!" Tâm Di lại quay về trang thái lúc trước.

Đương nhiên trước mặt mọi người Tâm Di rất tự nhiên, nhưng sau lưng, thì một mình thương cảm, buổi tối, nằm trong chăn, nghĩ đến lời nói lúc ban ngày của Na Lan Đức Duật, không khỏi lẩm bẩm: "Na Lan, anh đối với em tình sâu như vậy, em thật rất vui, nhưng em cũng rất lo lắng, Khang Hy ấy, em không biết phải nói thế nào với ông ấy, sau khi nói xong, ông ấy có tức giận không, có phản đối không, em nghĩ nhất định là có, em phải làm sao, mới có thể đều vui vẻ cả đây!"

Một buổi sáng mấy ngày sau, Tâm Di không có việc gì đến Ngự Hoa Viên hái hoa, đang hái, thì gặp phiền phức, phiền phức gì? Na Lan Đức Duật?

Na Lan Đức Duật đi tuần đến đây, nhìn thấy Tâm Di, không khỏi nghi ngờ, "Nàng ấy sao lại ở trong hoàng cung?" anh còn chưa dám xác nhận, nên đi lên phía trước gọi thử, "Tâm cô nương!"

Nghe tiếng Na Lan Đức Duật, Tâm Di giật mình, ngẩng đầu lên, "Na Lan..."

"Nàng sao lại ở đây?"

Tâm Di lấp liếʍ, "A, em, ờ, ơ, là Hoàng Thượng tìm em."

Na Lan Đức Duật nhìn trang phục của cô, "Nàng mặc bộ này đến gặp Hoàng Thượng hả? Nàng làm như ở đây là phố xá vậy, Ung Vương gia không nói với nàng phải mặc Mãn phục sao?"

Tâm Di phản ứng cũng rất nhanh, "Ơ... em đương nhiên là mặc Mãn phục lúc đến đây, quy định này em biết."

"Nhưng nàng bây giờ đang mặc Hán phục."

"Em, em thay rồi."

Na Lan Đức Duật nhìn cô không hiểu.

"Ây da, anh không biết đâu, em đi gặp Tâm Di cách cách trước, vẫn chưa gặp Hoàng Thượng! Cách cách lấy y phục của cô ấy ra bảo em chọn, em chọn bộ này. Cô ấy nói thích hoa tươi, em ra đây hái hoa." Cách giải thích này cũng chỉ có Tâm Di có thể nghĩ ra.

Na Lan Đức Duật nhíu mày, "Chút nữa ở cùng Tâm Di cách cách đó, cô ta làm gì Hoàng Thượng đều không có ý kiến, nàng thì khác, mau đi thay rồi quay lại, bằng không một lát nữa không có cách nào gặp Hoàng Thượng."

Tâm Di liền gật đầu, "Ờ! Anh đưa em đi hả?"

Na Lan Đức Duật lắc lắc đầu, "Không được, ta bây giờ đang làm nhiệm vụ, với lại, ta không muốn gặp cô cách cách đó."

"Tại sao vậy?"

"Không tại sao cả, không thích gặp cô ta."

Tâm Di cười cười, "Vậy cũng được, em tự đi vậy."

Na Lan Đức Duật lại căn dặn cô, "Gặp Hoàng Thượng thì cẩn thận lời nói."

"Biết rồi." Tâm Di cảm thấy Na Lan Đức Duật cũng rất nói nhiều.

Na Lan Đức Duật thấy cô đi được mấy bước, lại gọi cô lại, "Tâm cô nương, ngày mai là ngày 25!"

Tâm Di quay đầu lại cười cười với anh, "Biết rồi, em không có quên mà."

Gặp gỡ ngày có số 5 là ngày Na Lan Đức Duật vui nhất, nhưng hôm nay lại có mấy bóng đèn đi theo, đi theo thì đi theo, dù gì bọn họ cũng biết chuyện của mình và Tâm Di.

Mấy bóng đèn đó không ai khác, chính là ba tỷ muội Xue gia.

Bọn họ không có tâm sự gì, cười nói hi hi hô hô với Đại Hổ, Nhị Hổ, có bọn họ ở đây, Na Lan Đức Duật và Tâm Di nói chuyện không quá lặng lẽ.

Ba tỷ muội cũng không biết huynh đệ Lý gia nói cái gì, một hồi bọn họ trên bãi đất trống tỷ thí võ công, những người hoặc ngồi hoặc đứng xem, Na Lan Đức Duật lắc lắc đầu, nói với Tâm Di: "Người của nàng sắp thua rồi." mới nói có một lúc, Đại Hổ Nhị Hổ bị thua rồi.

Thu Yến cười, "Ha ha, Tâm tỷ tỷ, cuối cùng thắng được tỷ một lần rồi." nhìn nhìn Tâm Di, thấy Tâm Di không cười, nên nói: "Sao vậy, bọn họ thua, tỷ không vui à?"

Tâm Di lắc lắc đầu, "Các cô xuất thân danh sư, hai người bọn họ vốn là nông dân, thua các cô chẳng oan uổng chút nào."

"Thu Yến cô nương, cô có thể dạy chúng tôi vài chiêu được không?" Đại Hổ nói.

Sở Cầm liền nói: "Công phu chúng tôi học đều là âm nhu, không hợp với các huynh."

"Đại Hổ ca, huynh thật ngốc, sư phụ giỏi ở trước mặt mà không bái, mà lại tìm chúng." Hồng Dao ở bên cạnh nói theo.

Nhị Hổ đương nhiên biết Hồng Dao chỉ là ai, nhìn Na Lan Đức Duật, "Chúng tôi cũng muốn lắm, chính là không biết sư phụ có chịu nhận hai chúng tôi không!"

Tâm Di đến gần, "Nhị Hổ ca, đệ có chủ ý này cho huynh, huynh tìm người giới thiệu tiến cử!" nói xong, chỉ chỉ Tâm Di, mọi người cũng nhìn Tâm Di.

Hồng Dao thấy Tâm Di vẻ mặt u sầu, liền hỏi: "Tâm tỷ tỷ, tỷ sao vậy, dường như không vui!"

"Tỷ đúng là không vui." Tâm Di cũng không phủ nhận.

Na Lan Đức Duật khẩn trương, "Xảy ra chuyện gì hả?"

Tâm Di nói xa xôi: "Em phải lấy chồng."

Na Lan Đức Duật hoảng hốt, "Cái gì, nàng phải lấy ai?"

"Không biết, còn chưa xác định."

"Là ý của Ung Vương gia phải không?" Thu Yến hỏi.

"Tỷ tỷ, hôn sự của tỷ do Ung Vương gia làm chủ sao, cha mẹ tỷ không quan tâm sao?" Hồng Dao cũng nôn nóng hỏi.

Đến lúc này, Tâm Di đành giải thích như vầy, "Tôi từ nhỏ đã mất cha mẹ, mà tôi cũng không phải lớn lên ở đây, tôi sống ở nơi khác, ở đó không học Tứ Thư Ngũ Kinh, Chư Tử Bách Gia, cái tôi học là số học, khoa học tự nhiên, tiếng nước ngoài, y học."

"Ồ!" Sở Cầm bừng tỉnh nói: "Thảo nào tỷ biết tiếng nước ngoài! Vậy tỷ có nói rõ với Ung Vương gia chuyện của tỷ và Na Lan huynh không?"

Vẫn chưa đợi Tâm Di trả lời, Na Lan Đức Duật liền nói: "Ngày mốt A Mã ta trở về, cha về ta sẽ nhờ cha đến Ung Vương phủ cầu hôn."

Tâm Di nhìn anh, "Hôn sự là ý của Hoàng Thượng, hôm đó Hoàng Thượng gặp em, nói muốn chỉ hôn cho em."

"A, ý của Hoàng Thượng, vậy Na Lan ca không phải là một chút hy vọng đều không có." Tiểu Hồng Dao buột miệng nói. Vừa nghe lời nói này, Na Lan Đức Duật cất bước đi. Hồng Dao hỏi theo, "Na Lan đại ca huynh muốn đi đâu vậy?"

Vẫn là Tâm Di hiểu Na Lan Đức Duật, "Anh ấy đi tìm Hoàng Thượng!"

Na Lan Đức Duật đứng lại, xoay người lại đến bên Tâm Di, "Cùng ta đi gặp Hoàng Thượng, chúng ta đi cầu xin Hoàng Thượng tác thành."

Nhị Hổ ở bên cạnh Tâm Di đã lâu, cũng hiểu rõ đây là việc không thể, bèn nói: "Hoàng Thượng sẽ không đồng ý đâu?"

"Không thử qua, làm sao biết Hoàng Thượng sẽ không đồng ý?" Na Lan Đức Duật không từ bỏ.

"Trong thâm tâm, chúng tôi đều hy vọng huynh và tiểu thư cùng với nhau, nhưng mà..." Nhị Hổ do dự một chút, vẫn nói: "Chức quan của huynh quá nhỏ."

Thu Yến không phục, "Hôn nhân nhất định phải nói rõ môn đăng hổ đối sao?"

Hồng Dao kéo tay áo Tâm Di, "Tâm tỷ tỷ, tỷ thông minh vậy, nhất định sẽ có cách khác, đúng không?"

Tâm Di nhẹ lắc đầu, "Tỷ không có khả năng đối kháng với Hoàng Thượng, tỷ càng không muốn..." cô nhìn Na Lan Đức Duật, "Anh xảy ra chuyện gì!" cô khẽ thở dài, "Em phải về rồi, bằng không lại phải tìm em."

Na Lan Đức Duật ánh mắt đau xót nhìn Tâm Di cùng mọi người rời đi.