Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 26: Tề gia

Trời vừa tảng sáng Tâm Di đã trở dậy, không kinh động đến ai, một mình đi loanh quanh trong cung, coi như tập thể dục buổi sáng luôn! Đương đi thì gặp mấy thị vệ hấp tấp chạy ngang qua, Tâm Di thuận miệng gọi bọn họ lại.

Đám thị vệ vội đứng lại: “Nô tài tham kiến Tâm Di cách cách!”

“Làm gì mà vội vàng thế?”

Thị vệ bẩm báo mà trong lòng như có lửa đốt: “Hồi bẩm cách cách, nô tài sắp muộn giờ điểm danh rồi.”

Tâm Di liền xua tay: “Mau đi đi!”

“Tạ ơn cách cách, chúng nô tài cáo lui!” Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

“Đến muộn thì sao nhỉ? Nghe nói sẽ bị phạt thảm lắm! Đi xem xem!”

Trên bãi đất trống trong cung, chúng thị vệ hàng ngũ chỉnh tề đợi lệnh. Na Lan Đức Duật đứng trước đội hình, đối diện với toàn thể cấp dưới mà lòng dạ để tận đâu đâu ấy. Có hai thị vệ tới muộn, không dám vào hàng, lặng lẽ đứng qua một bên. Tâm Di rón rén nấp vào một góc lén quan sát.

Đợi một lúc lâu, Na Lan Đức Duật mới hồi tỉnh, nghiêm mặt nhìn đám thuộc hạ: “Người nào về vị trí người nấy!” Nói xong bèn quay đầu đi thẳng. Mọi người lập tức vây lấy hai thị vệ đến muộn kia, bàn luận sôi nổi.

“Hai người các ngươi may thật đấy, đến muộn mà không bị thống lĩnh phạt… Hình như hôm nay thống lĩnh có tâm sự, mới để lọt hai người các ngươi.”

Tâm Di từ từ tiến đến sau lưng bọn họ, thình lình lên tiếng: “Thống lĩnh vừa vắng mặt, các ngươi đã thành thế này rồi.”

Cả đám giật thót mình, quay người lại thấy Tâm Di, lập tức hành lễ: “Tham kiến Tâm Di cách cách!”

“Cách cách dậy sớm thế?” Một thị vệ hỏi.

“Ngủ không được, dậy đi dạo một chút. Các ngươi ngày nào cũng phải dậy sớm thế này hả?”

“Đúng ạ! Chúng nô tài không dám đến muộn, bằng không nhất định bị thống lĩnh phạt.” Nói rồi chỉ vào hai người tới muộn, “Bọn họ hôm nay thật may mắn, thống lĩnh hình như không để ý.”

Cả đám mồm năm miệng mười tán dóc với Tâm Di, trong cung đông người thế nhưng chỉ mình Tâm Di bọn họ mới dám nói chuyện suồng sã vậy, than phiền đôi câu thậm chí nói tục một chút, Tâm Di cũng không để bụng.

Trò chuyện một hồi, Tâm Di hỏi bọn họ: “Các ngươi không phải làm việc sao?”

Một thị vệ cười tí tởn, trả lời: “Hầu chuyện cách cách cũng là làm việc mà!”

Tâm Di bật cười, nói: “Thôi đi, còn không mau đi tuần, bị thống lĩnh các ngươi bắt gặp các ngươi đứng đây tán dóc thì thảm lắm đấy, hắn không dễ tính như ta đâu!”

Đám thị vệ vội nịnh: “Cả hoàng cung này cách cách là dễ nói chuyện nhất!”

“Có phải cách cách dễ nói chuyện, các ngươi liền quên hết phép tắc luật lệ không?” Giọng trẻ con non nớt thình lình cất lên.

Chúng thị vệ thất kinh, đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng nói da qian: “Tham kiến tiểu a ca!”

Tâm Di ngoảnh lại nhìn, thì ra là Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch tuy còn ít tuổi nhưng đã có khí chất nổi trội hơn hẳn các hoàng tôn khác, chỉ thấy cậu nghiêm mặt quát đám thị vệ: “Còn chưa chịu đi?”

“Vâng!” Đám thị vệ nhanh chóng rời đi.

Thấy thị vệ đi hết rồi, Hoằng Lịch mới cúi chào Tâm Di: “Hoằng Lịch thỉnh an Tâm Di cách cách!”

“Ngoan, sau này cứ gọi ta là cô cô. Cháu lên thư phòng từ sớm à?”

Hoằng Lịch gật đầu: “Đã học được một canh giờ rồi ạ, cháu tranh thủ ra ngoài một lát cho thoáng.”

“Hoàng thượng bãi triều chưa?”

“Rồi ạ, ban nãy còn kiểm tra việc học hành của Hoằng Lịch nữa!”

“Giờ hoàng thượng đang ở đâu? Cô muốn qua thăm.”

“Đang ở Nam thư phòng. Cô cô, Hoằng Lịch không thể ở đây trò chuyện với cô cô nữa, cháu lấy cớ đi vệ sinh chuồn ra ngoài, giờ phải về rồi.” Nói xong liền chạy biến đi.

Tâm Di mỉm cười: “Chung quy cũng chỉ là đứa trẻ, còn chưa hết tinh nghịch, làm hoàng tử hoàng tôn cũng chẳng dễ chút nào!”

Đến Nam thư phòng, Tâm Di nép ở cửa thò đầu vào ngó nghiêng, sợ có vị đại thần nào ở trong đó, vừa hay Khang Hy ngẩng đầu trông ra, thấy Tâm Di bèn mỉm cười vẫy tay gọi cô, Tâm Di nhảy ngay vào phòng: “Hoàng thượng, buổi sáng tốt lành!”

Khang Hy hòa nhã nhìn cô: “Hôm nay dậy sớm thế, dùng cơm sáng chưa?”

Tâm Di lắc đầu: “Chưa ạ, chút nữa về rồi ăn.”

Khang Hy vẫy vẫy bản tấu cầm trong tay: “Thuận Thiên phủ dâng tấu lên trẫm nói có một cô gái đã giúp hắn phá vụ án mạng, cô gái này là cháu phải không?”

“Vâng!”

Khang Hy hài lòng gật đầu: “Còn có Na Lan Đức Duật giúp cháu nữa, giỏi đấy!”

“Na Lan Đức Duật không biết cháu là ai, hoàng thượng nhất định phải giữ bí mật nhé!”

Khang Hy thắc mắc: “Hắn không nhận ra cháu ư?”

“Không. Hôm ở Ngự hoa viên, cháu bị thức ăn dính đầy người, nhếch nhác không chịu nổi, giờ cháu ăn mặc khác thế này, sao anh ta nhận ra được!” Sự thực trăm phần trăm, đúng là Na Lan Đức Duật hoàn toàn không ngờ rằng cả hai đều là một người.

“Đợi lát nữa hắn tới, lại không biết cháu là ai chắc?” Khang Hy quả là thích cười trên nỗi khổ của người khác mà!

“Á… Để hắn biết cháu là ai thì chán chết, cháu chạy trước đây!” Tâm Di không muốn chạm mặt Na Lan Đức Duật, định bụng chuồn sớm.

Mới bước được hai bước, Lý Đức Toàn đã vào bẩm: “Hoàng thượng, Na Lan Đức Duật đang chờ ở ngoài điện!”

Tâm Di dậm chân: “Aiya… Hoàng thượng, để cháu trốn trước đã.” Cô nhìn quanh thư phòng một vòng, cuối cùng khom lưng trốn xuống dưới ngự án.

“Truyền!” Khang Hy cố nín cười, nói với Lý Đức Toàn.

Na Lan Đức Duật sải bước qua cửa: “Cung thỉnh hoàng thượng thánh an!” Lễ quân thần không thể thiếu.

“Đứng dậy đi!”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

“Nghe nói hôm qua ngươi cùng một cô gái phá vụ án gϊếŧ người?” Khang Hy hỏi.

“Hồi hoàng thượng, thần chỉ đứng bên cạnh trợ giúp, chính cô gái đó mới là người phát hiện ra điểm khả nghi.” Na Lan Đức Duật thành thực trả lời.

“Cô gái này không đơn giản nhỉ! Trẫm thật muốn gặp cô ta, ngươi biết thân phận của cô gái đó chứ?” Khang Hy vờ như không biết.

“Cô ấy chỉ nói mình họ Tâm, ngoài ra còn dẫn theo hai tiểu thái giám.” Na Lan tội nghiệp bị Khang Hy giỡn cho một mẻ.

“Tiểu thái giám? Rất có thể là người trong vương phủ nào đó.”

Tâm Di núp dưới ngự án cười thầm: “Ha, không ngờ Khang Hy diễn đỉnh thế!”

Na Lan Đức Duật nằm mơ cũng không ngờ Khang Hy lại thông đồng với Tâm Di, tới lúc này vẫn ngu ngơ: “Thần cũng đoán thế.” Ngừng một lát, anh lại nói: “A, hoàng thượng, còn một chuyện thần thấy khá là kỳ quái.”

“Đừng ấp a ấp úng mãi, có gì cứ nói thẳng!” Khang Hy chúa ghét người khác giấu giếm mình.

“Lúc thần gặp cô ấy, cô ấy đương bị người ta truy sát.”

Lời Na Lan Đức Duật nói ra khiến Khang Hy cả kinh: “Sao? Có người muốn gϊếŧ cô ta? Là kẻ nào?”

“Na Lan Đức Duật chết tiệt, sao ngươi cứ thích mách lẻo thế, đã bảo đừng nói rồi còn tự khai ra, lại còn nói với hoàng thượng nữa chứ, thật biết cách ‘giúp’ mình kiếm phiền phức mà!” Tâm Di không tiếc lời rủa thầm trong lòng.

“Thần không biết.” Na Lan Đức Duật trả lời Khang Hy.

“Một cô gái trẻ sao lại có kẻ thù chứ?” Khang Hy lập tức sầm mặt, “Na Lan Đức Duật, tại sao ngươi không tóm kẻ hành hung hỏi cho rõ?”

“Thần chỉ lo cứu người nên để bọn chúng thừa cơ chạy mất.” Na Lan Đức Duật cảm thấy Khang Hy rất không hài lòng.

Khang Hy vô cùng phẫn nộ, mắng: “Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ra tay gϊếŧ người, Thuận Thiên phủ làm gì không biết, cả a mã ngươi nữa, việc trị an kinh thành hắn cũng có trách nhiệm.”

Nghe thấy liên quan đến phụ thân, Na Lan Đức Duật vội quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận!”

“Ngươi phải điều tra thật rõ chuyện này về báo lại trẫm, lui xuống đi!” Khang Hy chẳng muốn phí lời với Na Lan Đức Duật, nghĩ bụng, “Hỏi ngươi cũng như không, tiểu nha đầu chắc chắn biết, hừ, xảy ra chuyện lớn như vậy lại không nói cho trẫm hay!”

“Vâng, thần xin cáo lui.” Na Lan Đức Duật lui ra ngoài.

Na Lan Đức Duật vừa đi khỏi, Tâm Di liền từ dưới ngự án chui lên: “Haha, hoàng thượng, diễn xuất của Ngài thật tuyệt vời.”

“Ngươi có vẻ vui nhỉ? May mà Na Lan Đức Duật nói với trẫm, không thì ngươi định giấu trẫm đến bao giờ?” Khang Hy thực sự không vui.

“Hoàng thượng, cháu chỉ sợ Ngài lo lắng thôi mà!” Tâm Di thấy Khang Hy giận, vội giải thích.

“Đám nô tài đó đâu, chúng không theo hầu cháu à? Lý Đức Toàn, đi gọi mấy tên nô tài đó tới đây, trẫm phải hỏi xem chúng tận trung với chủ nhân kiểu gì?” Khang Hy không nỡ trút giận vào Tâm Di.

Tâm Di vội ngăn: “Đừng… Hoàng thượng, không phải lỗi của bọn họ, là cháu cố ý tách khỏi họ.”

“Cháu còn bao che cho chúng, chúng ỷ thế cháu coi trời bằng vung, gây rối ở tửu lâu, đúng là có chuyện này không?” Không hiểu Khang Hy làm thế nào biết được.

“Đấy là tại có người chọc ghẹo cháu, bọn họ mới dạy cho chúng một bài học.” Tâm Di mải biện hộ cho bọn Đại Hổ, buột miệng để lộ ra.

Khang Hy lại tóm được ‘đuôi’ của Tâm Di: “A, chuyện này cháu cũng không nói với trẫm.”

“Hoàng thượng, mấy chuyện vặt vãnh này cháu tự xử lý được.” Tâm Di cho rằng chuyện xảy ra ở tửu lâu căn bản không đáng nhắc tới.

“Chuyện vặt vãnh?” Khang Hy cảm thấy Tâm Di quá xem nhẹ một vài người, “Bây giờ có người muốn gϊếŧ cháu, cháu có biết kẻ đó là ai không?”

Tâm Di lấy thanh đoản đao gẫy trong túi ra, đưa cho Khang Hy.

Khang Hy xem kỹ một lượt, phát hiện trên cán có chữ, chăm chú nhìn một hồi mới hỏi: “Cháu nghĩ sao?”

“Cháu không biết, trực giác mách bảo cháu không phải ông ta, nhưng không thể phủ nhận, ông ấy có lẽ cũng có suy nghĩ này. Hoàng thượng, cháu không nói với ngài một là sợ ngài lo lắng, hai là muốn xem xem sau lần thất bại này, bọn họ có dám liều thêm lần nữa.”

“Cái gì, một lần còn chưa đủ hay sao? Không phải lần nào cũng có Na Lan Đức Duật cứu cháu.”

“Bọn họ không ngốc, biết sau sự việc lần này cháu sẽ phòng bị, nói không chừng còn kinh động đến ngài, chắc là không có lần thứ hai đâu.” Tâm Di nói những lời này là để an ủi Khang Hy, bất luận hung thủ là ai, cô cũng không muốn cha con họ phát sinh tranh chấp.

Khang Hy làm gì không rõ tâm tư Tâm Di, vừa xúc động vì tấm lòng lương thiện của cô vừa cảm thấy hổ thẹn vì đám quý tử, bèn nói: “Trẫm không thể để cháu mạo hiểm, sau này xuất cung mang thêm vài người nữa, trẫm sẽ phái thêm thị vệ cho cháu.”

“Hoàng thượng, đừng làm lớn chuyện, việc này ngài coi như không biết đi, đoản đao cứ để ở chỗ cháu, tìm được cơ hội cháu sẽ thử thăm dò bọn họ.” Tâm Di thực không muốn tất cả mọi người đều biết việc này.

Khang Hy cân nhắc một lúc rồi nói: “Cũng được, có điều sau này phải thật cẩn trọng, có chuyện gì nhất định phải cho trẫm hay, không được giấu giếm!”

“Tâm Di nghe theo ý chỉ của hoàng thượng!” Tâm Di cười nịnh: “Hết giận rồi chứ!”

“Mau thành thực khai báo chuyện ở tửu lâu với trẫm.” Khang Hy cố tình nghiêm mặt.

“Cháu quên rồi!” Tâm Di bắt đầu đánh trống lảng.

Khang Hy nào chịu bỏ qua, cốc cho Tâm Di một phát: “Cái đầu này mà quên ấy hả?”

“Hoàng thượng, chuyện cũng qua rồi, ngài nghe xong lại không vui cho coi.”

“Nói, kẻ nào to gan thế, dám trêu ghẹo cả cháu?” Khang Hy quyết truy tới cùng.

Tâm Di không tránh được, đành thốt ra hai chữ: “Nguyên Thái!”

“Nguyên Thái? Cái tên này nghe rất quen tai!” Khang Hy nhất thời không nhớ ra.

Lý Đức Toàn từ đầu đến cuối đứng nghe bên cạnh, lúc này nói chen vào: “Vạn tuế gia, đó là cháu của Dư phi nương nương.”

“Càn rỡ, đi, gọi Dư phi tới đây.” Khang Hy đập bàn cái rầm.

Lý Đức Toàn vội bưng trà đến trước mặt Khang Hy: “Vạn tuế gia bớt giận.”

“Phải đấy, tức giận với loại tiểu nhân đó chỉ thiệt mình thôi!” Tâm Di cũng vội vuốt ngực cho Khang Hy.

Khang Hy không lý gì đến trà: “Đến cháu hắn còn dám trêu ghẹo thì ngày thường không biết còn ra oai tác quái thế nào nữa!”

“Hắn đã nếm mùi đau khổ rồi, cháu dọa cô cháu họ một mẻ lấy năm ngàn lạng bạc và cả Tú Nhi, khiến bọn họ tức nghẹn họng.” Tâm Di đắc ý nói.

“Tú Nhi? Tú Nhi ở chỗ Dư phi ấy hả? Sao chuyện này lại can hệ đến Tú Nhi?” Khang Hy nghe ra vấn đề rồi đây. “Tâm Di, còn chuyện gì trẫm không biết nữa?” Khang Hy biết chắc chắn tiểu nha đầu này lại giở trò rồi.

“Được rồi, được rồi, cháu khai hết, nhưng hoàng thượng phải hứa không nổi giận cơ.” Khang Hy mà cáu lên thì khối người gặp phải tai ương.

“Được, trẫm coi như nghe kể chuyện.” Khang Hy lập tức đồng ý.

“Cháu vô tình nghe thấy đám cung nữ nói chuyện.” Tâm Di không dám kể là bọn Tiểu Mai Tử nói, sợ liên lụy đến bọn họ, “Biết Tú Nhi thường bị Dư phi nương nương đánh, vừa hay xảy ra chuyện ở tửu lâu, bèn quyết định ‘đòi nợ’ luôn một thể.”

“Nô tài mắc lỗi bị chủ đánh vài cái, mắng vài câu là chuyện thường, cháu có quan trọng hóa vấn đề không thế?” Khang Hy không đồng ý với Tâm Di.

“Có phải hoàng thượng từng nói đùa với Tú Nhi câu gì?” Tâm Di thấy Khang Hy thờ ơ vậy, bèn hỏi khéo.

Khang Hy ngớ người ra: “Trẫm không nhớ! Trẫm từng nói gì? Điều này thì liên quan gì đến việc Tú Nhi bị đánh?”

Đương sự quên sạch sành sanh, nhưng người đứng nghe bên cạnh lại nhớ như in. Lý Đức Toàn nghe qua là hiểu ngay mọi chuyện, bèn nói: ”Vạn tuế gia, ngài có nhớ tết Đoan Ngọ năm nay, Dư phi nương nương gói món bánh ngài thích ăn mời ngài qua thưởng thức? Lúc ngài tới chỉ có mình Tú Nhi ở đó, cô ta bóc bánh mời ngài, ngài nói đùa với cô ta…” Lý Đức Toàn ngừng lại không nói tiếp nữa.

“Đoan Ngọ… A, nhớ ra rồi, lúc đó hình như trẫm có nói, nếu là mười năm trước, nói không chừng trẫm sẽ sủng ái cô ta, trẫm còn nhớ mặt Tú Nhi đỏ như… Lẽ nào là vì câu nói này?” Khang Hy hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn.

“Chính là vì câu nói này.” Tâm Di khẳng định với Khang Hy.

“Trẫm chỉ nói đùa thôi, Tú Nhi mới bấy nhiêu tuổi…” Khang Hy thực không chịu đựng nổi mấy chuyện thị phi nơi hậu cung.

“Hoàng thượng chỉ nói đùa nhưng vào tai Dư phi nương nương thì không còn là chuyện đùa nữa. Hoàng thượng có biết trên thân Tú Nhi có bao nhiêu vết thương? Những tủi nhục và thương tổn mà Tú Nhi gánh chịu mấy tháng qua không phải là năm ngàn lạng có thể bù đắp.”

“Trẫm không ngờ, thực sự không ngờ…”Khang Hy không biết nên nói thế nào, hơi loạng choạng ngồi xuống long ỷ, hồi lâu chẳng thốt thành lời.

“Hoàng thượng!” Tâm Di khẽ gọi, “Ngài cũng không thể quản hết mọi chuyện, bây giờ Tú Nhi ở chỗ cháu rất tốt!”

Khang Hy thở dài một tiếng: “Trẫm có thể trị quốc bình thiên hạ, vậy mà không tề nổi gia!”

“Nhà nhà đều có cái khó riêng, chuyện trong hoàng thất lại càng phức tạp, hoàng thượng đã làm rất tốt rồi.” Tâm Di an ủi Khang Hy.

Na Lan Đức Duật rời Nam thư phòng, lòng vòng một hồi không ngờ lại tới trước cổng Di Uyển. Nghe bên trong chí cha chí chách hết sức huyên náo, anh dừng bước nhìn lên tấm hoành phi trên cửa: “Di Uyển! Ha, trời biết vì sao nha đầu đó thành cách cách được, có đánh chết mình cũng không muốn gặp lại cô ta.”

Vừa ngoảnh đầu lại thấy Uyển Nhi dẫn theo Tiểu Thảo đương đi về hướng Di Uyển.

“Này cũng phải tránh.” Na Lan Đức Duật lỉnh ngay không cần suy nghĩ nhiều.