Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 2: Cãi nhau với Dận Chân

Bất cứ ‘sự kiện’ gì xảy ra trong hoàng cung đều được truyền đi với tốc độ tên lửa, sự ‘náo động’ ở Ngự hoa viên cũng không ngoại lệ.

Khi cung nữ Tiểu Đường chạy xộc vào cung điện của Dư phi, Dư phi đang cáu gắt quát tháo kẻ hầu người hạ. Mà thực ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì cho cam. Chuyện là trong lúc quét dọn cung nữ Tú Nhi vô ý làm rơi vỡ một chiếc bình hoa nhỏ, không may sao Dư phi lại từ phòng trong bước ra nhìn thấy, lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

“Tú Nhi!” Dư phi ‘gầm’ lên.

Nghe tiếng Dư phi, Tú Nhi run cầm cập, lập tức quỳ xuống, “Xin nương nương thứ tội!”

“Tiện nhân, ngoài gây họa, phá hoại mày còn làm được gì nữa hả? Cậy có chút nhan sắc cả ngày chỉ nghĩ làm sao bay lên cành cao biến phượng hoàng phỏng?” Chửi trước tính tiếp.

Tú Nhi vội biện bạch, “Nương nương, Tú Nhi nào dám!”

Không nói còn tốt, vừa mở miệng giải thích liền khiến Dư phi càng tức đẫy, “Hừ, không dám! Xảo Hồng!”

Cung nữ Xảo Hồng đang đứng ngoài sân cho chim ăn, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng quát mắng, biết ngay là Tú Nhi lại chọc giận Dư phi, chưa kịp nghĩ ra cách nào giải vây cho Tú Nhi đã nghe Dư phi gọi tên mình, vội vàng chạy vào, “Nương nương cho gọi nô tì?”

Dư phi chỉ vào Tú Nhi: “Tát vỡ mồm nó cho ta!”

Xảo Hồng do dự.

“Ngươi không điếc đấy chứ! Tát, tát thật mạnh vào!” Dư phi trừng mắt nhìn Xảo Hồng.

Xảo Hồng nghĩ nếu mình không đánh, Dư phi cũng sẽ ra lệnh cho người khác đánh, mình ra tay vẫn tốt hơn, có đánh còn biết nương tay. Nghĩ vậy đành giơ tay tát Tú Nhi.

May sao mới tát hai, ba cái, Tiểu Đường đã chạy xộc vào, vừa chạy vừa hét: “Nương nương, nương nương…”

Xảo Hồng ngay lập tức ngừng tay: “Xin nương nương tha cho Tú Nhi!”

Dư phi hướng về phía Tú Nhi phất mạnh tay, “Cút ra chỗ khác! Nhìn đã thấy khó chịu.”

Tú Nhi khóc lóc, chạy vụt đi.

Dư phi quay đầu về phía Tiểu Đường, hỏi với giọng bực tức: “Chuyện gì? Không để bổn cung được yên lấy một phút!”

“Tin nóng, tin nóng, nương nương!” Tiểu Đường làm ra vẻ thần bí nói: “Trên trời, trên trời đột nhiên rơi xuống một người!”

Xảo Hồng đứng bên cạnh nói xen vào, “Không phải chứ! Có nhầm không đấy! Chắc là từ chỗ nào đó ngã xuống ấy chứ?”

“Không nhầm được, hoàng thượng, cùng tất cả đại thần có mặt tại bữa tiệc đều nhìn thấy! Là một cô gái!” Tiểu Đường khẳng định.

“Có chuyện này sao?” Dư phi tỏ vẻ nghi ngờ.

“Vớ vẩn, tôi còn lâu mới tin!” Xảo Hồng vẫn không tin.

Điều mà Dư phi quan tâm nhất là thái độ của Khang Hy, liền hỏi: “Hoàng thượng có tin hay không?”

“Nô tì không rõ.” Xảo Hồng đương nhiên không thể biết trong khoảng thời gian mà cô ta chạy về đây đã xảy ra chuyện gì ‘nghiêm trọng’.



Sự việc xảy ra ở Ngự hoa viên vô cùng… thú vị.

Khang Hy rất hứng thứ với cô gái này, vừa để tâm quan sát từng cử chỉ, hành động của cô ta vừa nghĩ: “Nha đầu này cũng to gan đấy, thay bằng người khác e chỉ biết khóc lóc, đến nói cũng không nên lời chứ đừng mong… Rốt cuộc thì từ đâu chui ra nhỉ?”

Lại nói, Dận Chân thấy Na Lan Đức Duật và cô gái kỳ quái này thầm thầm thì thì nửa ngày trời, chắc cũng phải hỏi ra được chút gì, liền cất tiếng gọi: “Na Lan Đức Duật!”

“Vương Gia!” Na Lan Đức Duật quay qua Dận Chân.

“Ngươi đã hỏi ra lai lịch của cô ta chưa?” Dận Chân hỏi.

“Bẩm, vẫn chưa.”

Dận Chân lập tức đem chức vị ra đàn áp, “Thế vừa nãy ngươi làm gì? Lâu như vậy, tâm sự chắc?”

Na Lan Đức Duật biết Dận Chân vừa bị Cửu A Ca bát bẻ, đang chưa tìm ra chỗ xả, đúng lúc này lại gặp phải mình, đành thận trọng đáp lời chứ biết sao, “Bẩm Vương Gia, cô ta cứ vờ đánh trống lảng, ti chức chưa có cơ hội hỏi rõ.”

Dận Chân “hừ” một tiếng, “Vô dụng, lui ra chỗ khác để bổn vương hỏi.” Vốn nghĩ bản thân chắc chắn sẽ hỏi ra được điều gì, ai ngờ cô gái này lại chẳng thèm nể mặt.

Lúc đó cô gái đang nhìn Khang Hy, một già một trẻ, một cổ một kim đang bốn mắt nhìn nhau một cách chăm chú! Nghe tiếng Dận Chân, cô gái liền bĩu môi: “Vương Gia oai lắm sao, chức vị có lớn đến đâu cũng không hơn được hoàng thượng.”

Vốn định ra oai dọa nạt cô ta trước, nào ngờ chỉ một câu nói của cô gái cũng đủ khiến những lời Dận Chân muốn nói kẹt cứng luôn trong họng, nhất thời không sao phản bác được, mặt đanh lại nhưng không tiện nổi cáu.

Nét mặt mấy vị A Ca khác lộ rõ vẻ chế giễu, Cửu A Ca, Thập A Ca lại càng được nước, nháy mắt ra hiệu cho nhau, rõ cái điệu xem kịch không mất tiền.

Cô gái không thèm để ý đến Dận Chân, bước lên trước vài bước, Na Lan Đức Duật vội đưa tay ngăn lại.

Cô gái dừng bước, hướng về phía Khang Hy nói, “Lão tiên sinh, ngài là hoàng đế thật hả?”

“Lão tiên sinh!” Khang Hy sững người, ngay sau đó cười ha hả: “Hahaaa… thú vị, thật thú vị!”

“Chẳng qua chỉ gọi một tiếng ‘lão tiên sinh’, có gì thú vị chứ!” Cô gái lầm bầm trong bụng.

Sau khi dứt tiếng cười, Khang Hy đáp: “Không sai, trẫm chính là hoàng đế.”

Cô gái bắt chước người Mãn hướng về phía Khang Hy hành lễ, “Tiểu nữ yết kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng thánh an!”

Khang Hy mỉm cười hài lòng, khẽ gật đầu, “Tiểu nha đầu cũng hiểu lễ nghi đấy chứ! Ai, sao vừa nãy nha đầu lại gọi trẫm là ‘lão tiên sinh’?”

“Tiểu nữ phải hỏi cho rõ trước đã, nếu ngài không phải là vua, mà tiểu nữ lại tôn xưng ngài ‘hoàng thượng’, còn hành lễ, yết kiến, há chẳng phải là tiểu nữ chịu thiệt hay sao!”

Không rõ tại sao Khang Hy lại nói một câu thế này: “Là trẫm chịu thiệt.”

“Chính thế, chính thế, sao có thể để hoàng thượng chịu thiệt được, hơn nữa, như thế là đại bất kính, là khi quân!” Cô gái nhanh chóng tiếp lời.

“Nha đầu thật biết ăn nói, trẫm bắt đầu thấy thích ngươi rồi đấy!”

“Lịch sử Thanh triều chỉ có hai vị hoàng đế cao tuổi, ngài là Khang Hy hay Càn Long?”

“Trẫm là Khang Hy.”

“Ái Tân Giác La – Huyền Diệp!” Cô gái buột miệng thốt lên.

Cuối cùng thì Dận Chân cũng chộp được cơ hội: “To gan, dám gọi thẳng tên hoàng đế!” Ngờ đâu Khang Hy chẳng hề để ý, khẽ phẩy tay, tiếp tục trò chuyện với cô gái, “Càn Long mà ngươi nói là ai thế?”

“Cháu nội ngài chứ ai!”

Khang Hy không khỏi thắc mắc: “Ngươi mới có mấy tuổi! Sao biết cháu nội trẫm sống lâu hay không?”

“Việc tiểu nữ biết cháu ngài sống lâu hay không có liên quan gì đến tuổi tác chứ?!”

“Không lẽ nhà ngươi có thể biết trước tương lai?” Khang Hy càng lúc càng thấy hứng thú.

“Chuyện tương lai tiểu nữ không thể biết trước, có điều, bất cứ một người nào đến từ cách đây tầm… 300 năm ít nhiều đều biết về lịch sử đời Thanh, Khang Hy và Càn Long lại càng nổi tiếng, nhà nhà biết người người hay, già trẻ lớn bé không ai không rõ.”

“Ngươi nói ngươi đến từ 300 năm sau?” Khang Hy vô cùng kinh ngạc.

Cô gái gật đầu khẳng định: “Tiểu nữ đến từ Công nguyên 2012.”

Dận Chân lớn giọng quát: “Nói xằng nói bậy!”

“Ê, ngài không nói cũng chẳng ai bảo ngài câm, tôi đang nói chuyện với hoàng thượng, ngài chõ mồm vào làm gì, có loại bề tôi nào như ngài không?!” Cô gái không chút né tránh, hét thẳng vào mặt Dận Chân.

Dận Chân tức đến mức lắp bắp mãi không thành lời: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

Cô gái cũng chẳng để Dận Chân có cơ hội nói, “Ngươi sao?! Tôi nói không đúng chắc?”

Thấy cô gái lớn tiếng la hét Dận Chân, đám quan chức vị thấp sợ chết khϊếp, mặt mày xanh lè xanh lét. Phải biết rằng vị Tứ A Ca này xưa nay vốn độc địa, cay nghiệt, nổi tiếng với danh xưng Lãnh diện vương gia. Đám đại thần nói chuyện với ông ta còn phải dè chừng, thận trọng hết mức có thể, chỉ lo nói sai điều gì chuốc vạ vào thân; hôm nay lại có người, mà còn là một cô gái nữa chứ, dám quát tháo Dận Chân, không nhẽ cô nhóc này ăn phải gan hùm mật gấu?

Na Lan Đức Duật cũng bất ngờ trước sự to gan lớn mật của cô gái, “Có dũng khí! Nếu biết đó là Ung Vương gia, cô có còn dám nói với thái độ đó nữa hay không?”

Khang Hy càng nhận thấy nét cá tính nơi cô gái, “Nha đầu khá! Lại có thể khiến Dận Chân nuốt mất lưỡi.”

Cô gái thấy Dận Chân không nói được câu nào, mỉm cười hài lòng, quay qua Khang Hy: “Hoàng thượng, ngài tin hay không?”

“Làm sao chứng minh được nhà ngươi đến từ 300 năm sau?” Khang Hy nghĩ một lúc, nói.

“Quá đơn giản! Trang phục có thể chứng minh tiểu nữ không phải người thời đại này, còn nữa…” Cô gái cởi chiếc ba lô nhỏ nãy giờ vẫn khoác trên vai xuống. Mở khóa. Dốc ngược. Từ bên trong rơi ra nào điện thoại, nào ví, đồ trang điểm, còn cả một loạt những thứ đồ lặt vặt mà chỉ có chúa mới biết là gì, rồi chỉ vào đó nói: “Thanh triều chắc chắn là không thể có những thứ này!”

Tất cả mọi người đều hào hứng xúm vào xem.

Dận Chân cũng thò đầu lại gần nhìn lướt qua một vòng, phản bác: “Hừ, trông cách ăn mặc của ngươi quái gở chết được, bại hoại thuần phong mỹ tục! Không biết còn kiếm đâu ra một đống tùm lum đồ vật kỳ quái. Theo bổn vương, nhà ngươi rõ ràng là yêu nữ, đem những thứ đồ yêu nghiệt này lẻn vào hoàng cung âm mưu hành thích hoàng thượng. Nói! Ai xúi giục ngươi làm việc này?”

Cô gái thoắt một cái xông đến, chỉ thẳng mũi Dận Chân hét lên: “Gọi những đồ vật mà bản thân chưa từng nhìn thấy, không hiểu là cái gì là đồ yêu nghiệt chỉ có thể chứng minh sự ngu xuẩn, dốt nát của ‘ngài’!”

“Chưa thấy con nha đầu nào thiếu gia giáo như ngươi!” Dận Chân lùi về sau một bước.

“Tôi thiếu gia giáo? Bổn cô nương có học có hành đàng hoàng à nha!”

“Con nhà có học thức mà lại ăn mặc thế này sao? Còn chỉ tay vào thẳng mặt bổn vương nữa chứ?”

Từ đầu đến giờ Cửu A Ca, Thập A Ca chỉ đứng ngoài xem ‘kịch’, cuối cùng cũng không nhịn nổi cười phá lên. Đám văn võ đại thần đương nhiên không dám cười một cách trắng trợn như thế, người nào cũng cúi gằm mặt, bịt mũi che miệng cười thầm không ngớt, đến Khang Hy cũng suýt chút nữa bật cười thành tiếng, phải vội giả bộ uống trà che đi.

Mỗi mình Na Lan Đức Duật là không hề cười, anh đang rất lo cho cô gái đó, “Tiểu nha đầu thật không biết trời cao đất dày, không biết mình đã rước họa vào thân? Đắc tội Ung Vương Gia, hậu quả…” Anh thực không dám nghĩ tiếp.

Cô gái như cũng cảm thấy cử chỉ của mình có chút quá đáng liền rụt tay lại, “Là do tôi bị ngài chọc tức đấy chứ! Ai bảo ngài gọi tôi yêu nữ chi?”

“Tiểu vương chọc tức nhà ngươi?” Dận Chân thật muốn… khóc thét, rõ ràng là cô ta chọc cho mình tức phát điên lên, giờ bản thân lại thành vai phản diện, “Bổn vương không hơi đâu tranh cãi với ngươi, hôm nay ngươi không chịu khai rõ lai lịch thì đừng hòng rời khỏi hoàng cung!”

“Hoàng cung! Ngài vừa nói là tôi lẻn vào hoàng cung, đúng không?”

“Không phải thế chắc?”

“Vương Gia, nghe tôi nói này, ngài cũng biết đây là hoàng cung? E ngài muốn vào Tử Cấm Thành yết kiến hoàng thượng còn phải dâng chiếu thư, trình lệnh bài, tôi lại không biết phi thiềm tẩu bích, dễ gì lẻn vào đây được?” Cô gái vẫn thờ ơ như không.

“Quy định trong cung biết không ít nhỉ!” Dận Chân châm chọc.

“Tất nhiên! Còn nữa, mọi người đều nhìn thấy tôi từ trên trời rơi xuống. Hoàng thượng cũng thấy nữa. Sao? Mỗi ngài không thấy? Mắt ngài có vấn đề hả! Rồi, lùi một bước nói, cứ cho là tôi lẻn vào đi, trong cung bao nhiêu cung nữ thái giám đi qua đi lại, chả nhẽ bọn họ cũng giống ngài, không nhìn thấy một con người sống sờ sờ đây chắc? Ừ thì coi như tôi có cách che mắt bọn họ…” Cô gái liếc qua chỗ Na Lan Đức Duật, tiếp: “…đám đại nội cao thủ này để trưng bày chắc?”

Dận Chân nghiến răng: “Mồm mép ra phết, thảm nào Na Lan Đức Duật đầu hàng là phải, ta thấy giao ngươi cho Hình bộ chắc sẽ khai hết thôi.”

“Hình bộ cao quá, ngài đi còn được, tôi với chưa tới cái mức ấy, Thuận Thiên Phủ được rồi.” Cô gái chẳng chút sợ hãi.

Lúc này Khang Hy mới chịu mở miệng: “Dận Chân, ngày thường có thấy ngươi hấp tấp thế này đâu, hôm nay sao thế, từ từ hỏi cho rõ đã.”

Lời nói của Khang Hy không khỏi khiến cô gái ngớ người ra, quay đầu lại nhìn Dận Chân lần nữa, “Dận Chân á? Hóa ra đó chính là…”, tròng mắt đảo một vòng, “Ha, mình đang cãi lộn với Ung Chính hoàng đế (tương lai) cơ đấy, haha, xưa nay chưa ai có cái ‘vinh dự’ này à nha!”

Dận Chân thấy Khang Hy có ý bao che cô gái, liền nói: “Hoàng A Mã, hà tất hỏi thêm, cô ta vô phương chứng minh mình đến từ tương lai, cho thấy những điều cô ta nói lúc nãy đều là dối trá, trừ phi cô ta đưa được ra bằng chứng thuyết phục.”

“Nha đầu, xem ra những điều ngươi nói chưa đủ sức thuyết phục người khác đâu nhỉ!” Khang Hy nói với cô gái.

Cô gái nhìn qua Khang Hy rồi quay lại trừng mắt nhìn Dận Chân: “Coi như tôi xui xẻo!”

Dận Chân đắc ý: “Nói không ra chứ gì!”

Cô gái cũng chẳng thèm để ý giọng điệu giễu cợt của Dận Chân, quay đầu hỏi Na Lan Đức Duật: “Ê, giờ là Khang Hy năm bao nhiêu?”

“Khang Hy năm 59.” Na Lan Đức Duật trả lời, thực tình anh cũng rất tò mò muốn biết cô gái này làm thế nào chứng minh bản thân.

Cô gái không thèm để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của đám đông, bắt đầu nghĩ ngợi xem làm sao cho cái đám ‘đồ cổ’ này tin rằng mình thực sự đến từ tương lai, “Khang Hy năm 59 xảy ra sự kiện gì nhỉ… tiêu rồi… kiến thức lịch sử trả hết thầy cô, lúc động đến mới biết… ai… nghĩ kỹ coi nào!”