Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh

Chương 19

"Vương Thanh..." Vương Thanh tay đang cầm sữa bò còn ấm mua cho Phùng Kiến Vũ đang trên đường quay về liền bị một thanh âm phía sau lưng gọi lại, Vương Thanh có chút nghi hoặc quay đầu lại.

Một cô gái mím mím môi chắp tay sau lưng đứng ở phía sau Vương Thanh, mủi chân có chút khẩn trương gõ gõ trên đất.

Không phải người ở ban mình, nói đúng hơn thì người này Vương Thanh chưa từng thấy qua... Bất quá Vương Thanh vẫn lễ phép hỏi.

"Có chuyện gì không?"

"Cái đó, tớ ở ban năm..."

" Ân." Vương Thanh mờ mịt gật đầu một cái.

"Cái đó... Tớ..." Vương Thanh nhìn cô gái đang ấp a ấp úng,không tự chủ cau mày một cái, sợ một hồi sữa bò mua cho Vũ Vũ bị lạnh.

"Cái đó, nếu không có chuyện gì, tớ đi trước." Nói xong xoay người muốn đi.

"Có việc!"Nữ sinh sau lưng thanh âm có chút lo lắng.

Vương Thanh nhìn người trước mắt gọi mình lại nhưng lại không nói lời nào, bất đắc dĩ thở dài nói: "Nếu không cậu chờ tôi một chút, tôi đem đồ đưa trở về xong sẽ quay lại tìm cậu?"

Sờ sữa bò đã có chút lạnh Vương Thanh ném lại một câu như vậy rồi mặc kệ người sau lưng trả lời thế nào liền vội vàng chạy về lớp

"Thanh nhi, cậu trở lại rồi?" Hiếm thấy Phùng Kiến Vũ đang đọc sách, vừa nhìn thấy Vương Thanh trở lại, mắt sáng lên, không chút khách khí nhận lấy sữa bò trong tay Vương Thanh ừng ực uống.

Vừa uống lại không quên dùng ánh mắt xem xét hai cái túi của Vương Thanh, đôi mắt to đảo tới đảo lui. Vương Thanh cưng chìu vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ.

"Tớ không có mua quà vặt cho cậu."

Vừa dứt lời đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bỉu môi một cái, mắt to bất mãn ủy khuất nhìn Vương Thanh. Nhìn đến Vương Thanh cuối cùng không có biện pháp từ trong túi móc ra hai thanh sô cô la đưa cho Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ cao hứng nhận lấy so co la trong tay Vương Thanh, nhưng vẫn ý thức được là đang ở trong phòng học, Phùng Kiến Vũ chẳng qua chỉ ngao ô một tiếng biểu đạt một chút vui sướиɠ. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ cười cong mắt to, bất đắc dĩ cười lắc đầu một cái.

"Thanh nhi, cậu tốt nhất ~" nói xong còn không quên dùng bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay Vương Thanh. Hơn nữa len lén tặng một cái hôn gió. Vương Thanh rất hưởng thụ, cong khóe miệng nhìn Phùng Kiến Vũ phồng phồng má ăn sô cô la

..

Tựa hồ quên lãng cái người bị hắn bỏ lại hành lang, nhưng mà cô gái không có quên, cũng sợ Vương Thanh đã quên, nên đã đuổi tới phòng học!!

Vương Thanh đang nhìn Phùng Kiến Vũ như đang thưởng thức cảnh đẹp thì ngoài cửa có tiếng hô to: "Lớp trưởng, có người tìm!"

"Ai vậy?" Vương Thanh bất mãn trả lời một câu.

"Hoa hậu ban năm!" Ngoài cửa truyền tới tiếng các nam sinh thay nhau trêu chọc.

Vương Thanh cũng không quá mức để ý, thấp giọng dặn dò Phùng Kiến Vũ thanh sô cô la còn lại đợi tới gần tối mới được ăn, nếu ăn bây giờ thì buổi tối không có để ăn nữa, sau đó mới đứng lên, mới vừa bước hai bước lại nghĩ tới cái gì liền xoay người lại dặn dò: "Một hồi ăn xong nhớ súc miệng!!" Nói xong lại nhíu mi cảnh cáo, lúc này mới từ Phùng Kiến Vũ luôn mãi gật đầu bảo đảm bước chân ra cửa

Vương Thanh thấy cô gái đứng ngoài cửa, mới nhớ tới mới vừa rồi mình hình như có nói một câu: Tôi một hồi trở lại...

Vương Thanh gãi gãi đầu, thấp giọng hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Cô gái nhìn Vương Thanh lại nhìn mấy nam sinh đang vây quanh bọn họ, mím môi không lên tiếng.

"Rốt cuộc chuyện gì?" Vương Thanh nghiêng mặt sang bên thấy trong phòng học Phùng Kiến Vũ đang len lén bóc thanh sô cô la thứ hai đang chuẩn bị ăn, giọng nói không khỏi nặng nề một ít.

Làm cho cô bé đối diện sững sốt một chút, sau đó liền đột nhiên nổi lên dũng khí lớn tiếng nói: "Vương Thanh, tớ là Triệu Di Nhiên ban năm, tớ thích cậu." Nói xong đem thư tình giấu sau lưng nhét vào tay Vương Thanh, sau đó cũng không quan tâm Vương Thanh đang ngốc lăng, hay nam sinh ồn ào, hay Phùng Kiến Vũ cùng bởi một câu như vậy mà sững sờ đến mức thanh socola thứ hai rơi xuống đất cũng không phát hiện, ôm mặt chạy đi.

"Ui, lớp trưởng, tôi còn tưởng tìm cậu có chuyện gì? Thì ra là tỏ tình!" Mấy cái nam sinh trêu chọc nhìn Vương Thanh cầm thư tình trên tay, tiếng bàn tán thay nhau vang lên.

"Lớp trưởng? sao vậy, chóang váng?" Bên cạnh có người đẩy Vương Thanh, Vương Thanh lúc này mới chớp mắt mấy cái, sau đó phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Phùng Kiến Vũ.

Lúc này Phùng Kiến Vũ rũ thấp mi, cắn môi thật chặc, nhìn cũng không nhìn Vương Thanh một cái, nhưng mà Vương Thanh lại biết giờ phút này Phùng Kiến Vũ đang rất khổ sở.

Vương Thanh không thèm nhìn thư tình trong tay, liền trực tiếp đẩy đám người ra, đem thư tình ném vào trong thùng rác, sau đó bước nhanh về phía Phùng Kiến Vũ.

Thấy Phùng Kiến Vũ cúi đầu không nhìn mình, Vương Thanh cau mày, nhưng không biết nên giải thích thế nào. Trong lớp mấy nam sinh cũng thấy không có gì hay để xem liền chào hỏi ôm bóng rỗ đi.

"Lớp trưởng đi cùng không?"

"Không được, các cậu đi đi." Nhìn mấy người dần dần đi xa, trong phòng học chỉ còn lại Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ, yên lặng đến đáng sợ.

Qua hồi lâu, Vương Thanh mới nghe Phùng Kiến Vũ nức nở gọi: "Thanh nhi."

"Tớ ở đây, Đại Vũ, thư tình đó tớ ném đi rồi, cậu đừng hiểu lầm..."

"Thanh nhi..." Vẫn là khóc nức nở gào lên.

"Đại Vũ, cậu nghe tớ nói... tớ..." Vương Thanh gãi gãi đầu, nhưng không biết nên nói cái gì...

"Thanh nhi..." Phùng Kiến Vũ rốt cuộc ngẩng đầu lên, vành mắt ửng đỏ nhìn Vương Thanh đối diện không biết nên giải thích thế nào, bàn tay nhỏ bé duỗi một cái, chỉ so cô la rơi ở dưới đất nói: "Thanh nhi, rớt..."

"..."

"Mua thêm cho tớ một thanh nữa đi..."

"... Đại Vũ, cậu khổ sở cũng là bởi vì nó rơi xuống đất?"

" Ừ..." Nhỏ giọng kêu, ánh mắt ủy ủy khuất khuất, Vương Thanh hít sâu một hơi, sau đó bất đắc dĩ nói: " Được, mua một thanh nữa."

"Thanh nhi, tốt nhất!" Nói xong thừa dịp phòng học không người đi qua ở trên mặt Vương Thanh hôn một cái, sau đó không đợi Phùng Kiến Vũ cao hứng kéo Vương Thanh đi ra ngoài, liền bị Vương Thanh kéo lại, trên môi Phùng Kiến Vũ hôn một cái. Phùng Kiến Vũ chưa kịp than phiền, liền nghe Vương Thanh nói: "Một hồi mua hai thanh." Sau đó cứ mặc cho Phùng Kiến Vũ kéo đi siêu thị nhỏ.