Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh

Chương 10

Ta chỉ nghe lời Vũ Vũ!

Thanh ma hôm nay một lần nữa lại bị thầy giáo gọi điện thoại mời đến trường. Thanh ma bất đắc dĩ than thở... Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Nếu như nhớ không lầm, hôm nay là ngày 16,

tháng này mình đã tới trường học sáu lần!

Trừ ngày cuối tuần, trung bình hai ngày mình sẽ đến trường học báo danh một lần, Thanh ma trong đầu nghĩ, cái này cũng sắp như chính mình đi học rồi!

Chờ Thanh ma trang điểm xinh đẹp xuất hiện ở phòng làm việc của thầy giáo, không nhìn thấy con trai nhà mình mà chỉ thấy một đứa bé trai khác mắt đỏ một vòng rụt rè núp sau lưng thầy giáo

"Lý lão sư..."

"Mẹ Vương Thanh, ngươi rốt cuộc đã tới..." Lý lão sư vừa nhìn thấy Thanh ma, lập tức đi đến, Thanh ma vừa nhìn thấy đứa bé sau lưng Lý lão sư, lập tức vẻ mặt đầy xin lỗi.

"Thật xin lỗi, Lý lão sư, Vương Thanh lại gây họa gì vậy? Có phải lại khi dễ người khác hay không? Vương Thanh đâu? Xem tôi thu thập hắn thế nào!!"

"Ah, mẹ Vương Thanh, ngươi đừng vội, lần này không phải Vương Thanh gây chuyện." Thanh ma vừa nghe không phải Vương Thanh gây chuyện, len lén thở phào, cùng Lý lão sư lên tiếng chào, trước tiên đi đến phòng học tìm tiểu tử thúi không ra hồn nhà mình

Vừa mới đến phòng học, đã nhìn thấy dáng vẻ Vương Thanh đang nhận sai... Thanh ma xoa xoa con mắt, xác nhận biểu tình trên mặt con trai nhà mình chính xác là đang nhận sai, mặc dù đối tượng Vương Thanh nhận sai cũng không phải là mình, mà là Phùng Kiến Vũ.

Thanh ma cảm giác rất kinh ngạc, hiếm khi con trai nhà mình nhận sai. Bất quá, nếu như Thanh ma nghe Vương Thanh nhận sai chuyện gì, phỏng chừng sẽ cười không nổi a

"Vũ Vũ, Vũ Vũ, cậu đừng giận." Vương Thanh mang gương mặt khổ sở vây quanh Phùng Kiến Vũ vòng tới vòng lui không ngừng nói xin lỗi.

"Tớ không tức giận!" Phùng Kiến Vũ không ngẩng đầu, xoay người tiếp tục vẽ tranh, sau đó liền không để ý tới Vương Thanh đang ở một bên không ngừng nói xin lỗi

Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ thờ ơ, lập tức nhếch cái miệng nhỏ nhắn một cái, làm bộ muốn khóc, nức nỡ nói: "Vũ Vũ không giận, tại sao không để ý tới tớ."

"Vũ Vũ, có phải không thích tớ nữa không?"

Lần này đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ không giống như ngày thường lập tức tha thứ, mà vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn Vương Thanh một cái, từ bàn đọc sách lấy cái bình nước nhỏ uống hai ngụm nước

"Vũ Vũ... Tại sao không để ý tới tớ? Tớ đã làm sai điều gì, tớ sửa có được hay không?"

Phùng Kiến Vũ lúc này mới nâng đầu nhỏ nhìn Vương Thanh, ánh mắt chăm chú lại nghiêm túc.

"Thanh Thanh đã đáp ứng tớ cái gì?" Vương Thanh khẽ chớp mắt một cái, lập tức biết Phùng Kiến Vũ là nói tới chuyện gì

"Vũ Vũ, tớ sai rồi, tớ đáp ứng cậu sau này không đánh nhau nữa!Hôm nay tớ lại cùng người khác đánh nhau... Vũ Vũ, tớ sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa!" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ có chút mền lòng, lập tức phát huy phẩm chất mặt dày mày dạn của mình xít tới, kéo tay Phùng Kiến Vũ, một bên khóc lóc kể lể nhận sai, một bên vang vang dùng sức bảo đảm.

Phùng Kiến Vũ không lên tiếng, chẳng qua là mắt hạnh lại trừng một cái. Một khắc trước Vương Thanh còn kéo tay Phùng Kiến Vũ định chiếm chút tiện nghi, bị trừng một cái, lập tức đáng thương khụt khịt mũi

"Vũ Vũ, còn sai chỗ nào sao?" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ thận trọng hỏi, sợ mình lại nói sai điều gì?

"Vốn là mọi người không đúng, cậu lại cùng những người khác đánh nhau!" Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng lầm bầm, Vương Thanh lại một lần nữa nở nụ cười. Sau đó lập tức thay đổi dáng vẻ đáng thương vừa rồi, khoác lên bộ dáng tiểu lưu manh nói năng tùy tiện, một bên lưu lại dấu nước miếng trên mặt Phùng Kiến Vũ, một bên giải thích chuyện buổi trưa

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Vương Thanh vẫn như mọi ngày ăn hết cà rốt trong hai hộp cơm nhỏ, tiếp theo là chạy đi rót nước cho Phùng Kiến Vũ, sau đó nhìn Phùng Kiến Vũ an tĩnh ngồi gặm táo, lại dặn dò đôi câu liền chạy đi mua sữa bò cho Phùng Kiến Vũ uống buổi chiều

Nhưng không nghĩ mua xong sữa bò trên đường trở về, hắn gặp một màn ỷ đông ăn hϊếp yếu, vốn không muốn xen vào chuyện người khác, muốn nhanh một chút trở về nhìn xem Phùng Kiến Vũ có nghe lời hay không nghe lời chạy loạn, nhưng không nghĩ cậu bé bị ăn hϊếp bị người ta xô ngã đυ.ng phải Vương Thanh, sữa bò mua cho Phùng Kiến Vũ trong tay Vương Thanh cũng bị đυ.ng trúng rơi xuống đất, còn chưa tính lại bị kẻ ăn hϊếp người khác một chân đá bay, lúc này Vương Thanh liền nổi giận, một cái liền đem người nọ ấn xuống, hai người kia nhìn thấy đồng bọn bị khi dễ liền giúp một tay, mới vừa tiến lên liền bị Vương Thanh trấn áp bằng hai quả đấm, bỏ lại đồng bọn vội vàng chạy đi tìm lão sư.

Nhưng không nghĩ tới lúc thầy đến, Vương Thanh đã sớm lần nữa mua lại sữa bò chạy trở về phòng học tìm Phùng Kiến Vũ...

Nghe xong Vương Thanh giải thích Phùng Kiến Vũ cũng chỉ đô đô miệng, Vương Thanh liền lập tức bảo đảm nói: "Sau này bất kể nguyên nhân gì, tớ cũng chỉ đánh nhau vì Vũ Vũ"

Phùng Kiến Vũ vừa định gật đầu, nhưng lại thấy không đúng, nhướng mày một cái.

"Thanh Thanh mới vừa rồi còn nói sau này không đánh nhau nha!"

"Phải phải phải, không đánh nhau, nhưng mà tớ không thể để cho Vũ Vũ bị khi dễ, tớ phải bảo vệ Vũ Vũ! Đây là chức trách của tớ!" Phùng Kiến Vũ hài lòng gật đầu, còn không quên uy hϊếp: "Thanh Thanh nếu lần sau còn phạm sai lầm thì không có hôn chào buổi sáng!"

Vương Thanh vừa nghe, lập tức nghiêm mặt nói: "Không có không có!" chỉ còn thiếu cầm quyển vở bài tập nhỏ viết giấy cam đoan nữa thôi...

Thanh ma nhìn đứa con trai không ra hồn nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu một cái... Xem ra cũng chỉ có Vũ Vũ mới trị được hắn...