“Muốn gϊếŧ hay lăng trì, làm gì cũng được.” Người cầm đầu kiên cường nói.
“Đã vậy, giáo chủ không bằng giao cho thuộc hạ.” Tề Thiên Tá bước ra, cười lạnh một tiếng, lấy một cái bình ngọc nhỏ từ trong tay áo ra, đổ một viên thuốc màu đỏ ra.
Người cầm đầu kia nhìn thấy viên thuốc, nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Dược này gọi là xuyên tâm hủ cốt hoàn, là dược ta mới chế thành mấy ngày gần đây,” Tả hộ pháp cười tà nói, trong mắt hiện ra vẻ điên cuồng của mấy cuồng nhân thích chế dược, “Dám phản bội giáo chủ, vậy hãy nếm thử tư vị của xuyên tâm hủ cốt.”
(Xuyên tâm hủ cốt: xuyên tim mục xương)
Giáo chúng xung quanh nghe thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng lộ ra vẻ sợ hãi, người trong chín môn mười giáo nghe thấy tên của độc dược này đều không khỏi run rẩy. Nghe nói Tả hộ pháp mới kế nhiệm này còn tàn nhẫn hơn cả người trước kia.
“Không, đừng mà…” Người kia cuối cùng cũng biết sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.
“Bắt lấy hắn.” Tả hộ pháp lãnh khốc ra lệnh.
Vô cùng nhanh chóng, hai giáo chúng bước lên bắt lấy người kia, ép hắn há miệng, để Tả hộ pháp ném viên thuốc màu đỏ tươi kia vào, lại vỗ cho hắn một chưởng.
“Ực!” Người kia cố gắng giãy giụa cuối cùng cũng nuốt viên thuốc kia vào bụng, sau khi được buông ra lập tức cố gắng nôn khan, cố phun viên thuốc kia ra, không lâu sau liền lộ ra vẻ thống khổ, bịch một cái ngã lăn ra trên đất.
“A…..” Người kia hét một tiếng thảm, lập tức không kêu được nữa, cả người bắt đầu co giật, khuôn mặt vặn vẹo, cơ thể dần co lại thành một cục. Mà vật bị hắn chạm phải khi giãy giụa bò trên đất cũng đổi màu, có thể thấy được độ đáng sợ của độc dược này.
“A! Mau nhìn, đổi màu rồi!”
“A! Thật sự có thể làm mục xương!”
Người phía dưới sợ đến hồn phi phách lạc, không dám thở mạnh.
Tề Thiên Tá cũng sợ hết hồn, lúc này mới nhớ ra, người huynh đệ này có thúc cốt công
(thuật rút ngắn xương), bởi vì mỗi lần dùng tới vô cùng tốn nội lực nên bình thường lúc dàn dựng và luyện tập tiết mục không dùng tới, nên hắn đã quên mất phân đoạn này!
“Được rồi, ném ra ngoài đi, nhìn thật buồn nôn.” Giáo chủ vung tay, cho người mang cái người thoạt nhìn như đã chết kia đi thiêu, lại nhốt những người mưu phản lại, chờ sẽ xử lý sau, nghe đâu là muốn mang tới cho Tả hộ pháp làm thí nghiệm.
Ai nấy người nào cũng một vẻ sợ hãi ngồi lại vào chỗ, Tề Thiên Tá cũng đại công cáo thành xoay người trở về vị trí, nhưng không ngờ lúc bước lên bậc thềm lại bị vấp chân một cái, tấm vải lụa che trên mặt liền rơi xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn trắng nõn.
“Không hổ là hộ pháp ma giáo, lớn lên thật xinh đẹp!” Người phía dưới khẽ khàng bàn tán.
Tề Thiên Tá vội vàng cầm lấy khen che mặt lại, chỉ lo sẽ có người nhận ra mình, mà mọi chuyện trên thế gian này đều như vậy, sợ gì gặp nấy.
Phía dưới có người đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Ta nhận ra ngươi! Tề Thiên độc vương!”
Hữu hộ pháp nghe thấy cái tên này, một cái đinh đào hoa nháy mắt xuất hiện trên ngón tay, người kia nhất thời kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngã xuống đất. Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, một đống người hiển nhiên cũng đã nhận ra Tề Thiên Tá, trước khi đinh đào hoa kịp bắn tới đã thốt lên: “Ngươi không phải là tên bán thuốc chuột kia sao?”
Không khí nhất thời trầm xuống, Tề Thiên Tá muốn cười hai tiếng, nói vị huynh đài này ngươi nhận lầm người rồi, nhưng hiển nhiên càng nói thì lại càng lộ.
“Ta cũng nhận ra hắn, ở ngay trấn dưới chân núi, ta còn từng mua thuốc chuột của hắn!” Lại có người xác nhận.
“Không không, hắn là tên đoán mệnh, hắn còn từng cho ta chữ!”
“Nói bậy, hắn rõ ràng là làm xiếc, ta còn từng xem hắn làm ảo thuật!”
Thẩm Hữu lặng lẽ đỡ trán, người này, đến tột cùng là từng tới bao nhiêu nơi, làm bao nhiêu công việc vậy?
Giáo chủ không nói lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Tề Thiên Tá.
Tề Thiên Tá vã mồ hôi lạnh toàn thân, vốn tưởng rằng có thể kết thúc màn biểu diễn một cách mỹ mãn, vậy mà thời khắc mấu chốt này lại bị lộ, xong rồi, giáo chủ nhất định sẽ bắt hắn ăn thuốc chuột.
Ngay tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một giọng nói hùng hậu truyền tới từ ngoài cửa.
“Ha ha ha ha, không sai, hắn chính là tên bán thuốc chuột!” Nội lực chấn động đến mức mọi người vội lui về sau một bước, rồi lại nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy một người, mặc áo dài màu xanh, bên hông còn treo một cái hồ lô màu xanh, mái tóc rối bù, trên mặt là một vết sẹo dài như một con rết, trông thật dữ tợn và khủng bố.
“Độc Cô Tả!”
“Tả hộ pháp!”
Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, không phải Tả hộ pháp đã chết trên đường đi hái thuốc sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Không quan tâm người trong tam giáo cửu lưu nghĩ thế nào, giáo chúng ma giáo lại không ngừng suy đoán, Tả hộ pháp này nhất định là trở về từ bờ vực tử vong, nghe nói có người giả mạo mình, liền muốn trở về vạch trần!
Tề Thiên Tá cũng nghĩ như vậy, chân hắn đã nhũn ra không di chuyển nổi. Đây chính là độc vương chân chính, đừng nói tới “Xuyên tâm hủ cốt hoàn”, độc dược lợi hại hơn thế gấp trăm lần còn có thể chế ra được, lần này hắn thật sự xong rồi.
Độc Cô Tả lững thững bước tới trước, khom người hành lễ với giáo chủ: “Tham kiến giáo chủ, thuộc hạ đã bình yên trở về.”
“Về là tốt rồi.” Giáo chủ lạnh nhạt trả lời lại một câu.
Hữu hộ pháp gật đầu coi như chào hỏi.
Xong xuôi việc chào hỏi rồi, lúc này Độc Cô Tả mới nhìn về phía Tề Thiên Tá: “Hắn đúng là một tên bán thuốc chuột, thế nhưng thiên tư hơn người, vài ngày trước đó đã được ta thu làm đệ tử!”
“Ra là như vậy…” Mọi người hiểu rõ, vội vàng chúc mừng Tả hộ pháp gặp dữ hóa lành, chúc mừng hắn thu được một đệ tử giỏi, giáo chúng cũng là một mặt hòa khí chào mừng.
Chỉ có Tề Thiên Tá, mặt mờ mịt, hắn còn chưa từng gặp Tả hộ pháp, sao có thể biến thành đồ đệ của Tả hộ pháp?
Hữu hộ pháp liếc mắt nhìn Tề Thiên Tá đang ngơ ngác đứng sững, nhếch nhếch môi.
Sự thật là Thẩm Hữu đã tìm được Tả hộ pháp vào mười ngày trước. Người này bị kẹt ở một vách đá, Hữu hộ pháp dùng dây thừng kéo người lên, tính mạng không lo, chỉ là bị trọng thương.
Giáo chúng hận Tả hộ pháp có không ít người, nếu để có người biết hắn bị trọng thương, hẳn là sẽ gặp nguy hiểm, Hữu hộ pháp liền bí mật giấu hắn đi, để hắn dưỡng thương.
Mãi đến tận tối hôm qua, Tề Thiên Tá sầu mi khổ kiểm tìm tới hắn.
“Tiểu Hữu, giáo chủ nói nếu diễn hỏng rồi sẽ để ta ăn thuốc chuột.” Tề Thiên Tá thấp thỏm lo âu nói.
“Ừm.” Thẩm Hữu cúi đầu lau chủy thủ của mình.
“Ngươi lừa ta, nói có mỗi làm ăn tốt, kết quả là tốt tới mức phải liều mạng! Không được, ngươi phải chịu trách nhiệm!” Tề Thiên Tá nằm trên giường Hữu hộ pháp lăn lộn khóc om sòm.
Thẩm Hữu nhìn hắn sâu xa, nói: “Được!”
Trong mắt Tề Thiên Tá, đó chẳng qua chỉ là một lời nói qua loa để ứng phó mình, cũng không phải là thật, dù sao Hữu hộ pháp để hắn tự sinh tự diệt cũng không phải là mới ngày một ngày hai.
“Ngày mai ngươi đứng canh trước cửa, nếu Tề Thiên Tá diễn hỏng thì vào giảng hòa.” Hữu hộ pháp nói với bộ mặt không chút biểu cảm.
“Ngươi đối với tên bán thuốc chuột này còn tốt hơn cả lão đầu ta!” Độc Cô Tả sờ sờ cằm.
Thẩm Hữu liếc hắn một cái: “Vì kế lớn của giáo chủ.”
“Được được, vì kế lớn của giáo chủ.”
Vì vậy mới có màn vừa rồi.
Đại hội chín môn mười phái kết thúc mỹ mãn, vở kịch lớn này không chỉ làm cho nữ nhi giang hồ buồn bã không dứt, xây dựng được hình tượng ma giáo tà tứ bạo ngược mà còn có diễn biến thoải mái lên xuống bất ngờ. Giáo chủ thu được nhiều cống phẩm phong phú, lại được chấn nhϊếp mọi người một cách tàn nhẫn, vô cùng thỏa mãn.
Tả Hữu hộ pháp đã đủ, Tề Thiên Tá tên bán thuốc chuột này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Tề Thiên Tá cho “Tề Thiên độc vương”, lá cờ và vài bộ quần áo vào trong túi, mang theo gia sản không nhiều nhặn gì của mình, thê thê lương lương rời khỏi ma giáo, trước khi đi muốn cáo biệt Thẩm Hữu một lần. Đứng trước cửa phủ Hữu hộ pháp suy nghĩ một chút, người ta là ma giáo hộ pháp cao cao tại thượng sao có thể có bất cứ tình cảm gì với một tên chuyên bịp bợm giang hồ, thở dài, trực tiếp quay người rời khỏi.
Thê thê lương lương đi trên sơn đạo, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng xé gió sau lưng, Tề Thiên Tá lập tức né tránh, “Bịch!” một cục đá rơi xuống nơi hắn vừa đứng.
“Ngươi…” Tề Thiên Tá quay đầu lại, thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Hữu hộ pháp đứng cách hắn một trượng.
Hữu hộ pháp không ngờ hắn đã học được cách né tránh ám khí, có hơi kinh ngạc và sửng sốt, chợt điểm nhẹ mũi chân, trong nháy mắt đã lướt tới trước mặt Tề Thiên Tá: “Ngươi đã biết quá nhiều bí mật của ma giáo, ta phụng mệnh giáo chủ tới…”
“Gϊếŧ người diệt khẩu?” Tề Thiên Tá cười khổ, ném túi quần áo xuống đất, “Đến đây, mạng này là do ngươi cứu, trả lại cho ngươi cũng phải thôi.”
Bản thân hắn cũng rõ ràng, trước đây nếu không phải là Thẩm Hữu cứu hắn, hắn đã chết dưới gậy côn kia rồi. Thế nên, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân nợ đối phương một mạng, bây giờ tới lúc trả lại rồi.
Thẩm Hữu lẳng lặng nhìn hắn một lúc, chậm rãi nói: “Ngươi đã biết quá nhiều bí mật của bản giáo, giáo chủ quyết định phong ngươi làm Tả hộ pháp.”
“Cái gì?” Tề Thiên Tá trố mắt một lúc lâu, “Vậy, Tả hộ pháp thực sự đâu?” Rõ ràng là độc vương chân chính đã trở về rồi sao còn muốn tên hàng nhái là hắn.
Thẩm Hữu giật giật khóe miệng, hắn cũng không thể nào lý giải được suy nghĩ của giáo chủ. Hắn tới xin giáo chủ tha cho Tề Thiên Tá một mạng, giáo chủ sờ sờ cằm, nghĩ lại bộ dáng tiên phong đạo cốt của Tề Thiên Tá, lại nhìn khuôn mặt dữ tợn của Độc Cô Tả, nhất thời cảm thấy Độc Cô Tả làm Tả hộ pháp thật mất hình tượng ma giáo.
“Giáo chủ để hắn làm trưởng lão rồi, tiện tay thu ngươi làm đệ tử.” Thẩm Hữu nắm lấy cổ tay Tề Thiên Tá, nhảy một cái liền biến mất trên sơn đạo.
“Á này!” Tề Thiên Tá cố giãy giụa một chút, “Ta chỉ là một tên bán thuốc chuột, sao có thể làm Tả hộ pháp?”
“Giáo chủ chỉ là một tên thuyết thư còn có thể làm được giáo chủ, ngươi sợ gì?” Giọng nói của Hữu hộ pháp hòa cùng với gió núi vù vù, có phần thật xa xôi.
“A, vậy trước kia ngươi làm gì?” Tề Thiên Tá tò mò hỏi.
“Ngươi đoán thử xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
—– Hoàn —–