Cánh cửa bật ra, Mẫn Như đi vào, hai đứa nhóc nghe tiếng nói cùng với tiếng chân đang di chuyển phía cánh cửa, quay đầu lại nhìn.
Chiếc di động đang nắm trên tay Lạc Lạc rơi bụp xuống đất, lúc này khuôn mặt Lạc Lạc chuyển sắc rõ rệt, Bối Bối đứng bên cạnh cơ thể con bé cũng lạnh đi trong khi ở ngoài mặt trời vẫn chiếu thẳng vào căn hộ.
Hai đứa trẻ đứng im, không cất một tiếng nào, di động rớt xuống đất, nhưng bên trong màn hình vẫn sáng, tiếng người từ bên kia vọng ra. Cô sải bước nhanh, cúi xuống nhặt di động vừa mới rơi. Trên khuôn mặt của cô hiện lên chút kinh ngạc, nhưng trong lòng không như vậy. Lạc Lạc và Bối Bối đem di động gọi người cầu cứu, cô đã đoán trước. Nhưng không ngờ các con lại hành động nhanh như vậy.
Bỗng, Lạc Lạc tiến lên từng bước:
-Mẹ!
Phút chốc, Mẫn Như bị giọng nói nhỏ nhẹ của Lạc Lạc dọa sợ, cô xoay người lại, chợt mở lớn mắt trừng với cậu bé.
Cô đứng lên, nhìn hai đứa trẻ trước mặt, hai đứa lùi bước, ôm nhau, đồng thời ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Mẫn Như thêm bất ngờ, ánh mắt cô liếc nhìn điện thoại, sau đó lại nhìn hai đứa con. Cô cất giọng khá run rẩy
-Di động này! Các con có khi nào, tại sao mẹ chưa bao giờ thấy nó???
-Dì Ngô! Bọn c..o..n con...ch..ỉ muốn g..ọ..i ch...o c.ho …
-Cho ai! Trước khi mẹ thật sự nổi nóng với các con.
Mẫn Như lớn giọng quát, làm Lạc Lạc nhát gan nói thẳng ra bí mật, mà hai anh em đã bàn từ trước. Bùm!! Một tiếng giáng trên đầu Mẫn Như, hai đứa trẻ nhà cô to gan đem kế hoạch của cô phanh phui cho người ngoài biết.
Hai đứa này chưa hiểu được, chỉ cần người ngoài biết. Ba mẹ con họ liệu có được yên ổn??? Tất nhiên là không, Mẫn Như quá khứ gây ra hàng tá lỗi lầm, đến con cái của mình sinh ra bóng ma trong lòng với mẹ. Còn đâu sự tin tưởng, dành cho Mẫn Như hiện tại.
Cô đâu phải là nhân vật chính như Mẫn Nhu, hay Chính Uy được bàn tay bảo vệ của tác giả. Mà là một nhân vật phụ nhỏ bé, vô cùng mỏng manh, hai đứa con của cô còn mỏng manh hơn thế nữa. Một cú điện thoại thì chắc chắn, gia đình Ngô – Tiêu sẽ biết hết chuyện, lúc đó ba người bọn họ cũng không thể sống chung với nhau. Hai đứa trẻ bị đem đi xa cô, cô còn biết một chuyện, sau Chính Uy, anh ta có cử người theo dõi bảo vệ hai đứa trẻ này là điều chắc chắn.
Một nhân vật từ thực tại trùng sinh trở thành một nhân vật tiểu thuyết, đương nhiên sẽ biết những biến chuyển của câu chuyện. Cô không muốn điều này xảy ra, khó khăn lắm cô mới chuyển xe này sang xe khác để đánh lạc hướng đám vệ sĩ, trên máy bay cô còn chưa an tâm đã đuổi được đám người đó hay chưa. Hiện tại, mối lo lắng, nghi ngờ nó đã kéo đầu óc của Mẫn Như hỗn loại.
-Các con đang làm chuyện gì thế này? Lạc Lạc, Bối Bối nếu như mẹ không về đây kịp thời thì các con đã gây ra loại chuyện gì. Một cú điện thoại của hai đứa sẽ làm xáo động đến hai nhà chính, ba mẹ con mình sẽ không thể nào yên ổn mà sống cạnh nhau
Bối Bối đưa mắt nhìn Mẫn Như, vẫn còn run sợ, nhưng cô bé lại thốt ra tiếng.
-Dì Ngô! Mẹ nói chúng ta sẽ sống yên ổn hay sao. Trong khi mẹ lại bắt buộc bọn con làm theo ý của mẹ
-Mẹ bắt các con làm theo để hai đứa không có hành vi chống đối, để ba người chúng ta bình an vô sự rời khỏi thành phố. Còn nữa cuộc sống ba người đang tồi tệ, và mẹ đã thức tỉnh nên mới sửa chữa, bù đắp những tồi tệ đó.
Cô nói thật lớn những suy nghĩ của mình trong những ngày vừa qua. Mọi cảm xúc dồn nén, được phơi bày. Mẫn Như thúc ép, bắt buộc Lạc Lạc, Bối Bối làm theo tính toán của cô, tương lai của ba người sẽ an toàn, hai đứa trẻ có một môi trường tốt hơn. Nhưng các con đâu biết, lỗi ở Mẫn Như đã không nói ngay từ đầu về kế hoạch này.
Hai đứa trẻ dường như tỉnh ngộ được một phần trong lời nói của Mẫn Như. Họ tiến tới, ôm lấy người của Mẫn Như. Cô đang trong lúc hỗn loạn, trống trãi, một luồng hơi thở ấm áp, xóa tan hoảng loạn của cô.
-Mẹ, Bối Bối, Lạc Lạc rất có lỗi với người! Chúng con luôn chống đối, bất kính với mẹ. Xin lỗi!!!!!!!
Mẫn Như nghe được lời nói thốt ra từ Bối Bối, cô có nghe lầm không. Bối Bối, Lạc Lạc đang ôm cô, còn nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng. Mấy ngày vừa qua, không nghe được tiếng gọi mẹ, ồn ào của hai đứa cô nhớ thật nhiều. Khi nghe tiếng gọi của Bối Bối, cảm xúc vỡ òa, Mẫn Như dang hai tay ra, ngồi thỏm xuống, ôm hai đứa trẻ vào lòng.
-Mẹ cũng xin lỗi khi lúc đầu không nói rõ cho hai đứa biết. Mọi thứ quái dị như thế nào, khi một ngày mở mắt ra, bảo bối trong lòng mẹ đột nhiên biến mất, nó thật sự là điều đáng sợ đối với một người mẹ hức..hức…
Lạc Lạc, biết gần đây mẹ dịu dàng, quan tâm họ rất nhiều . Hôm đó, được mẹ ôm vào lòng, cậu như được mơ, luôn mong nó thành sự thật. Ông trời cũng tặng cho cậu ước mơ đó, hôm đó trở đi mẹ hầu như ôm cậu và Bối Bối nhiều hơn. Mối quan hệ của ba người bớt đi căng thẳng không ít, duy nhất Bối Bối còn có tính cảnh giác nên trong lòng đối với mẹ có cảnh giác cao. Cô bé luôn tâm sự với Lạc Lạc hằng đêm.
Chỉ tại mấy ngày trước, mẹ liền thay đổi thái độ đột ngột, làm anh em Lạc Lạc, Bối Bối hoảng sợ. Tính cảnh giác của Bối Bối trở lại, con bé đã nói bản tính mẹ đã trỗi dậy. Chờ khuya, khi mẹ ngủ say, hai người mới bàn kế hoạch này.
Lạc Lạc, Bối Bối, hai đứa trẻ thiếu tình thương, ôm chặt Mẫn Như hơn nữa. Nếu đã có cơ hội gần gũi, yêu thương của mẹ, hai người sẽ bảo vệ nó đến cùng.
Bầu trời hôm nay đã đẹp, thì hiện tại đẹp hơn. Bức tranh ba mẹ con Mẫn Như bên cạnh nhau, lúc này đã được một người họa sĩ của nhà đối diện nhìn thấy, hết sức tuyệt đẹp, tạo nên cảm hứng cho một tuyệt tác nổi tiếng sắp ra đời. Cô không biết vào khoảnh khắc đó, vận mệnh một lần nữa sẽ thay đổi.