Mẫn Như Trở Lại

Chương 4

Tình cảm của ba người vẫn chậm rãi tiến triển. Các cuộc nói chuyện tăng lên không ít, so với những ngày cô vừa đến, mặt giao tiếp về mối quan hệ ba người đã được cải thiện. Ở mặt tình cảm, cô chắc chắn trái tim của hai đứa trẻ rất yêu mẹ của mình. Nhưng lại có sự mất mát, đau đớn, mà Mẫn Như gây ra, vô tình làm trái tim dành cho cô ấy trở nên căm phẫn, cay đắng.

Sâu thẳm ở tâm hồn hai đứa trẻ này có sự cảnh giác với cô, nhất là Bối Bối. Cô bé chịu mở miệng nói chuyện, gọi mẹ thì luôn miệng bảo Mẫn Như là Dì Ngô. Mẫn Như cho rằng đây là một biệt danh mà Bối Bối đặt cho mình, cô không muốn bắt con bé sửa đổi. Ai mà chả có biệt danh cho mẹ của mình. Trước kia cô cũng thường gọi mẹ mình là Chị mama đó hay sao.

Các con của cô đã trải qua nhiều nỗi đau khi còn quá nhỏ. Bỗng một khắc mà người tạo ra nỗi đau cho những đứa trẻ này lại yêu thương, quan tâm chúng đến như vậy.

Tình yêu không thể xuất phát từ gan hay phổi, nó xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn của con người. Cô sẽ chờ đợi, tình yêu của hai đứa được khôi phục, như ban đầu.

------

-Ngô tiểu thư! Hôm nay tôi có dẫn người đến xem biệt thự!

Người phụ nữ môi giới, dẫn cặp vợ chồng trẻ đi vào nhà. Trên mặt chị ta hớn hở, phấn khởi, vào nghề hai năm nay, những lần dẫn khách đi coi nhà, đếm đi đếm lại là rất ít.

Hôm đó, chị ta chạy xe đi làm, đi qua ngã ba, xe của chị ta chết máy đột ngột. Đi làm sắp muộn, xe chết máy giữa đường. Gửi xe vào một quán cafe gần đó, đi bộ đến công ty, có hai đứa trẻ nghịch ngợm chạy qua, làm rơi túi xách của chị ta. Vật dụng trong túi xách rơi xuống mặt đường, chị ta định quay sang mắng bọn chúng thì có một cô gái còn rất trẻ, tự xưng là mẹ hai đứa trẻ đó xin lỗi.

Cô gái ấy phụ chị ta thu dọn vật dụng rơi ra ngoài, rồi bỏ vào túi xách, tay chạm đến cái thẻ nhân viên môi giới, dừng lại, đưa mắt lên nhìn chị, hé lộ một nụ cười đẹp đến nao lòng. Chị ta nhìn thấy nhiều người cười đẹp, nhưng hôm đó gặp một cô gái có nụ cười đẹp rực rỡ như mặt trời như thế là duy nhất.

Và cô gái ấy là Ngô tiểu thư – Ngô Mẫn Như, vị khách ân nhân của cô. Còn chị ta là Hà Lam, 25 tuổi, nhân viên môi giới.

Mẫn Như trong bếp đi ra, rót bốn ly nước lọc cho mọi người. Cô còn đeo tạp dề làm bếp, tóc hơi rối, có phần chưa chỉnh chu. Nhưng cô vẫn nở nụ cười chào hai vị khách:

-Hân hạnh hai vị đến thăm nhà. Nhà có chút bề bộn, sáng nay tôi đi công việc về trễ, không biết hai vị đến thất lễ quá! Mời ngồi.

-Không sao! Chị Hà là người quen biết với chúng tôi. Hôm trước chị ấy có ghé, báo tìm một căn biệt thự vừa ý với vợ tôi. Tôi là Lê Minh, còn đây bà xã Mỹ Doanh.

Lê Minh đứng dậy chào hỏi, tay giới thiệu người phụ nữ bên cạnh. Hai vợ chồng họ nhìn vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào. Khuôn mặt sáng tươi của Mỹ Doanh đã nói lên điều này. Chị Hà, nhân viên môi giới cũng nở nụ cười nói:

-Vâng! Vừa nói chuyện với Ngô tiểu thư xong! Tôi lập tức nghĩ ra vợ chồng của cô chú Lê. Vợ chú cũng muốn cho con sắp chào đời một nơi trong lành, yên tĩnh thì đây là căn nhà thật hợp lý cho hai người họ.

-Hóa ra hai người muốn tìm một nơi yên tĩnh để cho cô nhà được nghỉ ngơi để sinh con. Tôi rất vui mừng vì nhà của mình là nơi hai người tìm đến. Hai người có thể xem qua biệt thự một chút.

Cô đứng dậy, ba người kia cũng như thế. Chị Hà bắt đầu lấy kĩ năng nghề nghiệp của mình giới thiệu về căn biệt thự này. Hôm nay đã có người đến xem nhà, hai vợ chồng này có vẻ ưng ý nhà của cô. Nếu ngôi nhà cho thuê, cô sẽ kiếm được một khoản thu nhập hàng tháng đủ chi phí lo cho hai đứa trẻ, khi các bé lên tiểu học.

Tháng 5, hè cũng tới, trường mẫu giáo chính thức cho học sinh nghỉ học. Với cơ hội này cô sẽ đưa hai đứa trẻ ra khỏi thành phố A. Chuyển nhà đến thành phố D sinh sống, ba ngày hôm nay, cô cố tình thức đêm để xem xét từng thành phố. Cuối cùng cô chọn thành phố D, nơi này đang bắt đầu khai triển những dự án khu đô thị mới, có những cải tiến vô cùng hiện đại. Trong truyện thành phố này không bao lâu sẽ sầm uất, vượt trội như thành phố A. Nhiều khi nó là môi trường tốt cho hai đứa trẻ, cả cô sau này.

Thành phố A, cũng bị danh tiếng của Ngô Mẫn Như biết đến rất nhiều. Tạm thời đi xa, để cái danh của Ngô Mẫn Như lắng xuống, cô sẽ tính tiếp. Ở nơi này, quá nguy hiểm cho ba người bọn họ....

--- ---

Tối hôm đó, cô đã cân nhắc kĩ lưỡng mới đem việc này nói cho hai đứa trẻ biết.

-Lạc Lạc, Bối Bối mẹ muốn nói chuyện với hai đứa về một vấn đề. Hy vọng các con sẽ nghe những điều mẹ sắp nói

Hai đứa trẻ đang xem phim, nghe giọng có vẻ nghiêm túc của cô, đành tắt tivi mà lắng nghe.

-Sắp tới, qua ba tháng hè, hai đứa sẽ vào tiểu học. Mẹ muốn hai đứa có một môi trường mới, lành mạnh cho các con sau này. Mẹ nghĩ chúng ta nên dọn ra thành phố A, tìm một nơi thích hợp để sống.

Với quyết định của cô, Bối Bối và Lạc Lạc gần như phát hoảng. Cô đang đề nghị ba người dọn sang nơi khác sinh sống. Đây không bao giờ là quyết định của Mẫn Như trước kia, cô ta luôn muốn được nhìn thấy Chính Uy từng ngày. Lạc Lạc, nhăn mặt nhỏ giọng hỏi

-Mẹ, người nói thật chứ! Chúng ta sẽ đi....

-Thật, mẹ hoàn toàn nghiêm túc. Mẹ đã suy nghĩ hơn hai tuần nay, mẹ muốn chúng ta dọn đi nơi này.

-Dì Ngô! Có phải mẹ lại nghĩ ra những chiêu trò gì mới gây hại cho anh em chúng con!!!

Bối Bối , bây giờ mới lên tiếng, nhìn mẹ mình với ánh mắt hóa lửa. Từ đầu cô bé đã có sự cảnh giác với mẹ mình, nhưng hiện tại sự cảnh giác này vượt trổi đỉnh điểm. Ánh mắt kiên quyết nhìn về Mẫn Như

Mẫn Như lần đầu, tận mắt nhìn thấy Bối Bối vô cùng mạnh mẽ, nói chuyện với cô một cách bình tĩnh. Khó bắt gặp của một đứa trẻ năm tuổi, con bé này đã trưởng thành sớm hơn với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Điều này cô sẽ không phủ nhận.

-Không! Con đã hiểu sai. Căn nhà này trải qua nhiều đau thương với hai đứa, mẹ không hy vọng tuổi thơ của các con lặp đi lặp lại với sự đau thương này.

-Những gì dì Ngô nói có phải là thật. Cái này chỉ bản thân người hiểu rõ.

-Bối Bối, em đang không tôn trọng với mẹ đó

-Anh hai, em xin lỗi. Thật sự những gì mẹ làm trước đây, nghĩ tới em rất sợ hãi. Em biết một đứa trẻ như em, nói ra những điều này là một nghịch lý, anh đã quên mẹ đã gây ra những gì cho anh em chúng ta sao!!!

Lạc Lạc nhát gan, nhìn về phía Mẫn Như, mẹ đã nghe những gì mà Bối Bối nói, cậu thật sự rất sợ. Khoảng thời gian ngắn này, mẹ đối xử với anh em bọn họ rất tốt, dịu dàng vô cùng, làm sự sợ hại về mẹ vơi đi không ít. Hôm nay, Bối Bối lại khơi chuyện quá khứ, hình ảnh xưa kia chợt xuất hiện. Có khi nào mẹ lại giận lên đánh mắng, chửi bọn họ thậm tệ nữa không....

Mẫn Như nghe Bối Bối nói, trái tim cô run rẩy, đập liên hồi. Phải cô thừa nhận, mình đang có kế hoạch cho bọn họ, thế nhưng con bé đã hiểu sai hoàn toàn về kế hoạch của cô. Cô chưa nghĩ rằng khi mình nói chuyện này, bọn chúng lại phản đối dữ dội như thế.

-Được rồi! Chuyện này dừng lại, coi như mẹ đã nói với các con. Còn về vấn đề chuyển đi này, nó sẽ tiếp tục, không được dừng lại. Đứa nào không nghe lời, hay có mọi hành động gì ngược lại sự sắp đặt, đừng trách mẹ nhẫn tâm.

Mẫn Như đọc cuốn truyện này trong quá trình sáng tác ra nó. Lạc Lạc là đứa trẻ nhát gan, do bị hù dọa nhiều lần, tâm hồn cậu bé vẫn ở lại năm tuổi, thể xác lớn lên vô ích. Mẫn Như sẽ là người chịu trách nhiệm với cậu bé này, trước khi quá muộn.