Đại học Tô Dật đang học tên là đại học Bạch Kiều, rất có danh tiếng, có tới hơn ba vạn học sinh, thêm vào lão sư, lao công, cũng gần bốn vạn người.
Ngày xưa đại học Bạch Kiều rất phồn hoa, nay lại hóa thành địa ngục, lớp học tàn tạ không thể tả, đâu đâu cũng là máu tươi, cực kỳ kinh hoàng.
Giờ khắc này, cửa lớn đại học Bạch Kiều, một đám rắn đang bò tới, thân rắn to như vại nước, có cái loại rắn độc, số lượng hàng trăm hàng ngàn, theo bậc thềm đá trường bò lên.
Phía sau bầy rắn có một bóng người, đây là một tên phía trên là thân người, phía dưới là thân rắn, l*иg ngực là vảy rắn, khuôn mặt lạnh lẽo, tóc rối tung xõa sau vai, đôi mắt nhìn chòng chọc về phía trước, rất tham lam.
"Bản vương chính là Xích Huyết xà vương, toàn bộ người bên trong đều đi ra cho bản vương, bằng không bản đem các ngươi ăn hết!"
Xà vương tiến vào cửa đại học, mở miệng nói, thanh âm như sấm sét, vang vọng xung quanh trường học.
Xích Huyết xà vương!
Những người đang trốn trong lớp học, ký túc xá, văn phòng, căng tin, đều hoàn toàn sợ hãi.
Hoảng sợ đêm qua vừa qua đi, hôm này lại tiếp tục đón nhân vật càng khủng bố hơn, làm bọn họ tuyệt vong.
"Xà vương yêu quái, là yêu quái đó!"
"Xong rồi, chúng ta sắp bị ăn!"
"Hắn ở nơi nào!"
"Làm sao bây giờ, ai có thể cứu chúng ta?"
"Lẽ nào chúng ta thật sự xuyên qua tới Hoang Cổ!"
Đám người ẩn núp các nơi đều thấp giọng nói, đều kinh hoảng cùng tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, Tô Dật cùng Nam Tiểu Pháo đi xuống lầu, dự định tìm một ít thức ăn.
Đạt được lực lượng của mười một đầu Long, sức ăn cũng tăng lên nhiều, một hơi đem tất cả đồ ăn vặt trong ký túc xá ăn sạch, hoàn toàn không hề có cảm giác no, Nam Tiểu Pháo nhìn đến trố mắt ngoác mồm.
"Xích Huyết Xà Vương? Nghe tên rất lợi hại, chúng ta làm gì đây?"
Nam Tiểu Pháo nắm cánh tay Tô Dật, thấp thỏm bất an hỏi.
"Không có chuyện gì, có ta ở đây!"
Tô Dật nhẹ giọng cười nói, nói xong dắt Nam Tiểu Pháo đi vào căn tin trong trường học.
Xung quanh đều có thi thể, thậm chí còn thi thể rắn, người lâm vào cùng đường thì sẽ thể hiện sự quyết tâm khó có thể tưởng tượng nổi.
Tô Dật nắm cửa cuốn bị khóa trái kéo một cái, đem miếng sắt đẩy lên.
"Oa! Ngươi thật lợi hại!"
Nam Tiểu Pháo kinh ngạc, sắc mặt rất là vui mừng, Tô Dật mạnh như vậy, nàng không cần phải sợ nữa rồi.
Đồng thời nội tâm nàng đang suy đoán, không biết Tô Dật có thân phận gì.
Hắn sẽ không phải nhân vật chính trong những quyển tiểu thuyết online kia chứ?
Mang theo tu vi tuyệt thế vào đời, giả trư ăn hổ, sau đó tung hoành đô thị?
Mới vừa nghĩ đến điều đó, Nam Tiểu Pháo nhất thời cười khổ, giống như là ai đó mới cướp đi cục cưng yêu dấu vậy.
Trong căn tin có hai nữ sinh đang ẩn núp, vừa nghe thấy tiếng cửa cuốn bị đẩy lên, dọa cho hai nàng hét ầm lên.
Tô Dật không để ý các nàng, tự mình đi tới quầy đồ ăn, bắt đầu ăn, nào là bánh mì, thịt bò khô, đều bị một hơi ăn hết.
Bây giờ hắn không phải là phàm nhân, coi như là bán yêu, người mang Long lực, năng lực tiêu hóa cực mạnh.
Nam Tiểu Pháo mở balo ra, bắt đầu dự trữ đồ ăn, không biết Tô Dật có đạo khố, có thể chứa vô số đồ vật.
"Bọn ngươi còn không mau đi ra! Nếu không ra, bản vương để đám rắn đi bắt các ngươi, đem bọn ngươi chém thành muôn mảnh! Nếu như các ngươi đi ra! Còn có thể sống, làm nô ɭệ cho bản vương!"
Âm thanh Xích Huyết xà vương lại vang lên, một câu nói này khiến mọi người run sợ đồng thời dấy lên một chút hy vọng.
Làm nô ɭệ cho yêu quái còn hơn phải bị ăn.
"Các ngươi không ra ngoài gặp Xích Huyết xà vương sao?"
Một nữ sinh tóc ngắn màu đỏ nhìn thấy Tô Dật cùng Nam Tiểu Pháo không có ý đi ra ngoài, nhịn không được hỏi.
Tô Dật không để ý đến các nàng, Nam Tiểu Pháo thì lại đối với các nàng cười nói: "Hì hì, chúng ta rất mạnh, không sợ nó!"
Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có sự nghi hoặc.
Vị nữ sinh này không phải bị dọa đến nỗi ngốc rồi chứ?
Mà thôi, các nàng vẫn không nhịn được sợ sệt, đi ra khỏi căn tin, trước đi tìm Xích Huyết xà vương.
"Ngươi rất mạnh sao?" Tô Dật vừa ăn vừa hướng về Nam Tiểu Pháo hỏi.
"Ha hả, ta khoác lác không được sao?" Nam Tiểu Pháo le lưỡi với hắn, vẻ mặt đầy đắc ý nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi mạnh là được rồi!"
Ngày thường, nàng thích nhất gọi Tô Dật là tiểu tử ngốc, rõ ràng là bởi vì u oán Tô Dật không hiểu tâm tư của thiếu nữ như nàng.
"Ta sẽ đem ngươi ném vào trong bụng rắn a!"
"Ngươi dám?"
"Ngươi xem ta có dám hay không!"
"Hừ, nếu như ngươi dám, ngươi ngay cả vợ cũng không có!"
"Phốc, ngươi bây giờ là đang trắng trợn uy hϊếp sao?"
"Phí lời, đều là tận thế, nói không chừng ngày nào đó ta sắp chết, sẽ làm một ít chuyện điên rồ, bằng không chết cũng không nhắm mắt!"
"Phi!"
Hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm cứ như là đôi oan gia.
Nửa giờ sau.
Cửa lớn thao trường đại học Bạch Kiều, mấy ngàn người đang đứng chung một chỗ, phần lớn trên người đều có thương tích, tất cả đều hoảng sợ nhìn Xích Huyết xà vương cùng bầy rắn phía sau hắn.
Một đêm qua đi, gần bốn vạn người giờ chỉ còn lại mấy ngàn người, có thể thấy được thương vong như thế nào.
"Toàn bộ người đều ở đây rồi sao?"
Xích Huyết xà vương hững hờ nói, quét mắt nhìn, không có người nào dám nhìn thẳng hắn.
Lão hiệu trưởng run rẩy đứng ra, nói: "Đều đến đông đủ, chỉ cần ngươi không gϊếŧ chúng ta, bất cứ cái gì chúng ta đều nguyện ý làm!"
Hắn ngược lại là không muốn sống cho qua ngày, chỉ là muốn tranh thủ cho bọn học sinh.
"Thật sao?"
Xích Huyết xà vương đăm chiêu, tiếp theo hắn lộ ra nụ cười máu.
"Bản vương hiện tại bụng đang rất đói, muốn ăn thịt người, các ngươi đưa ra mười người để bản vương ăn, nếu không toàn bộ các ngươi đều bị bản vương ăn!"
Lời vừa nói ra, mấy ngàn người hoàn toàn biến sắc, hiệu trưởng co quắp ngồi dưới đất.
Xích Huyết xà vương thật là giảo hoạt, không có ai muốn chết, nếu thật sự bức ra mười người, những người còn lại đều sống trong hổ thẹn.
"Nhanh lên một chút! Tính nhẫn nại của bản vương có hạn!"
Xích Huyết xà vương không nhịn được nói, bầy rắn phía sau hắn cùng "tê" lên, vang vọng xung quanh đại học Bạch Kiều.
Tất cả mọi người đều rơi vào trong tuyệt vọng.
"Xong!"
Khuôn mặt hiệu trưởng trắng bệch tự lẩm bẩm, mấy ngàn người phía sau đều cúi đầu, không người nào dám bước ra.
Phụ đạo viên của Tô Dật là Lý Phi thì lặng lẽ lui về phía sau, co rút lại vào trong đám người.
"Làm sao bây giờ?"
"Đáng ghét a!"
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết a!"
"Ai muốn chết? Chết mười người còn hơn phải chết mấy ngàn người?"
Bọn học sinh bắt đầu tranh cãi, các lão sư đều rơi vào trầm mặc, bọn họ đều là lão sư, bọn học sinh hẳn là sẽ không đem bọn họ đẩy ra ngoài, hiện tại chỉ có thể im lặng mới giữ được mạng sống.
Cùng lúc đó, hành lang cách trăm mét, Tô Dật cùng Nam Tiểu Pháo bước chậm tới.
Nam Tiểu Pháo trốn phía sau Tô Dật, mặt đầy sợ sệt hỏi: "Chúng ta thật sự phải đi ra sao?"
"Ừm, ta gϊếŧ hắn để tu luyện!" Tô Dật bình tĩnh nói.