Ngô tổng quản chạy ào từ bên ngoài vào trong, quỳ xuống vui mừng thông báo: "Hoàng thượng, Kim tướng quân đã trở về rồi!"
Điền Chính Quốc lập tức buông bút lông trong tay, mực đỏ vì hưng phấn mà vương ra một phần lên long bào, khiến hắn phật ý nhăn mày.
Ngô tổng quản hỏi dò: "Hoàng thượng, cái này..."
"Mau thay y phục!" Điền Chính Quốc phất tay, lập tức các thái giám từ phía ngoài túa vào trong.
Y trở về rồi.
Đợi y một năm ròng rã, mỗi ngày đều cầu mong y bình an suôn sẻ. Cuối cùng, y cũng trở về rồi.
Điền Chính Quốc mong mỏi y sẽ hỏi hắn một câu thôi cũng được, hỏi rằng hắn thời gian vừa qua có bình an không, hỏi rằng hắn có đêm nào bận rộn tới mất ngủ, hỏi rằng hắn ăn uống dạo đây như thế nào.
Nhưng y lại nói: "Thần, Kim Tại Hưởng, kính mong hoàng thượng ban hôn."
Ban hôn?
Y mới chỉ vừa mới đôi mươi, chẳng phải y từng thề, đại công chưa lập, y sẽ không tính chuyện hôn sự hay sao? Sao giờ này lại nói với hắn như thế?
"Ái khanh, trước mắt chính sự mới vừa ổn định. Ái khanh đường xá xa xôi, mệt nhọc như thế, sao phải gấp gáp làm chi?" Điền Chính Quốc thổi nhẹ lá trà, nhìn rõ đôi môi run rẩy của hắn trên mặt nước, trong lòng cuộn lên một loại nỗi đau khó nói thành lời.
"Chính bởi chính sự đã ổn định. Thần mới dám nghĩ đến chuyện cá nhân. Thần đã để Gia tiểu thư phải đợi chờ quá lâu rồi. Không thể chậm trễ thêm nữa." Kim Tại Hưởng không hổ là thần tử mà Điền Chính Quốc trông mong nhất. Phong thái đĩnh đạc, mỗi lời nói ra gọn ghẽ uy mãnh, thẳng thắn đến đau lòng.
"To gan!" Điền Chính Quốc đột ngột đập mạnh tay xuống mặt bàn.
Toàn bộ các thái giám cung nữ có mặt đều vội vã quỳ xuống, đồng thanh run rẩy: "Hoàng thượng bớt giận! Xin hoàng thượng bớt giận!"
"Giặc mới chỉ diệt được một nửa! Nói thế nào là chính sự đã thành? Đây là ngươi đang ích kỷ! Ngươi thử nói xem, như vậy thì xứng đáng gì với kỳ vọng ta dành cho ngươi?!"
Điền Chính Quốc nói xong, xô đổ chiếc bàn, tấu chương tung toé rơi vãi khắp nơi.
Kim Tại Hưởng vẫn là một bộ dạng lưng thẳng chính trực. Mắt y không chớp lấy một lần, chắp tay khấu đầu: "Xin hoàng thượng thành toàn!"
Hai mắt Điền Chính Quốc đỏ sọng, hắn khó khăn dựa vào cột trụ khắc hình thần long uy mãnh, hít thở khó nhọc. Đoạn, hắn dùng cả hai tay nắm lấy lư hương bằng đồng vẫn đang cháy đỏ, ném thẳng xuống đất.
Bàn tay bỏng đến tê dại, nhưng hắn vẫn né tránh nơi y đang quỳ, lư hương vỡ ra nhưng vẫn không phạm tới y.
"Hoàng thượng bớt giận." Khuôn mặt y vẫn bình thản như cũ, không hề ngước lên.
Tiếng gầm uy mãnh làm rung chuyển cả hoàng cung.
"Cút! Cút cho trẫm! Cút hết ra ngoài! Cút!!!"
|
Việc đại tướng quân chọc cho Hoàng đế đại nộ, trong cung ai ai cũng đều hả hê cả. Trước nay Kim Tại Hưởng giống như nhận được độc sủng, hậu cung bạt ngàn giai lệ phỏng chừng còn chẳng có ai được hoàng đế coi trọng như y. Một câu ái khanh, hai câu ái khanh. Bất cứ việc gì cũng phải nghĩ tới y đầu tiên.
Đại tướng quân có tài, cũng không thị uy, không huênh hoang, không đắc ý. Thế nhưng, phàm là người quá tài, còn được nhận quá nhiều thánh sủng, luôn bị ganh ghét đố kị. Vậy nên, chúng thần tử đắc ý là phải. Ở trên đại điện còn tiện thể nói móc y mấy câu.
Thế nhưng y đều bỏ ngoài tai, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mà phát ghét.
|
"Hoàng thượng, ngài mệt rồi, để nô tài dìu ngài đi nghỉ ngơi." Ngô tổng quản đếm thêm một vò rượu lại cạn, lo lắng khuyên nhủ.
Điền Chính Quốc giống như đã mất hồn, hai bàn tay bỏng rát đau đớn, nắm chặt ly sứ, như muốn nghiến cánh hạc trắng tinh tế trên đó ra làm đôi.
Từ thuở biết thế nào là uyên ương, hắn đã yêu y rồi.
Hắn nay mới chỉ có mười tám, vậy mà đã lên ngôi được bốn năm.
Vị mẫu hậu ở kia không phải sinh mẫu của hắn. Sinh mẫu của hắn, một nàng ca kỹ bạc phận.
Năm xưa tiên đế cải trang vi hành. Đi qua trấn nọ, nghe tiếng đàn thanh thoát nên ghé vào chơi. Một lần nhìn qua đã sinh tình ý, đêm xuân vương lại nỗi tương tư. Tiên đế tặng nàng ngọc bội khắc hình thần long, nói nàng đợi.
Nàng đợi mười hai năm.
Nàng vốn là đệ nhất hồng bài, cho tới khi đó chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Nàng rơi vào lưới tình, nàng đánh mất bản thân.
Tám tháng, trong tay chỉ còn nắm gạo mốc, một thân một mình sinh hắn ra trong cái chòi rách nát.
Đệ nhất hồng bài năm xưa, ấy thế mà giờ đây tiều tuỵ. Nước da ngày ấy trắng hồng như ngọc trai non, dần nứt nẻ khô khan. Dáng vẻ ngày ấy mảnh dẻ như cành liễu, dần thô kệch nhọc nhằn.
Dù cho tin tức từ kinh thành kia báo tới, hoàng đế mới hạ sinh hoàng tử, lại hạ sinh thêm một tiểu công chúa. Nhưng mãi không thấy tin, hoàng đế đón nàng ca kỹ năm xưa về hưởng vinh hoa phú quý.
Nàng vác nặng tới gãy xương, chết bất đắc kỳ tử. Cứ vậy bỏ lại hắn năm đó mới có mười hai.
Nàng chết rồi, nàng vẫn nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay. Nàng mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày đều vuốt ve nó, vuốt cho lớp bóng đẹp mắt đã mòn cả đi, vuốt cho sợi kết dần bạc cả màu.
Họ Điền là họ mẫu thân. Nàng đâu có dám đặt cho hắn cái họ của vua. Nàng cũng chưa từng nói hắn từ đâu ra. Thế nên mới bị hoa lâu đuổi cổ. Thế nên mới phải chịu cảnh nghèo túng khổ sở.
Nàng nói, người họ Điền đều rất chung tình.
Một lần yêu, vạn năm nhớ.
Đúng vậy, người họ Điền quả rất chung tình. Thế nên qua từng đó năm, hắn cứ mãi ấp ủ hình bóng duy nhất một người.
Hoàng hậu, hoàng phi, tần, quý nhân, thường tại, đáp ứng, quan nữ tử. Hắn đều có đủ.
Mẫu hậu nói hắn chọn người nào, hắn sẽ chọn người đó. Hắn sủng hạnh nàng, cho nàng phú quý.
Dù sao, các nàng chỉ cần phú quý.
Mà hắn, cũng cần các nàng, để thiên hạ này nhìn hắn, là nhìn thấy một đại nam nhân đích thực.