Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003

Chương 6: Chân Thành thật tuyệt!

Lúc ra đến cửa khu bi da, bấy giờ tôi mới thở phào. Cứ như vừa được giải thoát khỏi nơi thâm sâu u tối. Lý do tôi không phản đối yêu cầu quá đáng từ Kiên Tâm là vì... Tôi nhận ra hắn muốn giải vây cho tôi khỏi những ánh mắt của đám nam sinh ở trường khác đó. Dẫu đang tập trung chơi bi da và cười đùa ấy vậy hắn vẫn để tôi trong tầm mắt và dễ dàng hiểu rằng tôi đang lo lắng. Nhưng bởi tôi khá cứng đầu, nên có lẽ thế hắn mới đưa ra yêu cầu như vậy để buộc tôi "phải đi". Hoá ra Kiên Tâm cũng rất tử tế. Nhìn bầu trời nhập nhoạng hoàng hôn, tôi nghĩ mình mua chai Coca cho hắn xong rồi sẽ về nhà, còn cái vụ kia lại để qua ngày mai thôi.

Tôi cầm lấy chai Coca, vừa bước vô cửa là đột ngột thấy Kiên Tâm chạy ngược ra. Chẳng nói chẳng rằng, hắn nắm lấy quai cặp tôi rồi kéo đi. Hai đứa chạy hối hả đến con hẻm nọ thì ngừng lại. Dựa lưng vào tường thở hổn hển, tôi hỏi ngay:

- Sao... sao lại chạy dữ vậy?

- Không chạy thì toi rồi! - Bên cạnh, Kiên Tâm cũng đang thở mạnh - Thằng Huy tự nhiên gây lộn với đám lưu manh nào đó. Tôi với thằng Hiếu đánh một hồi thì chạy đi.

- Không phải bạn giỏi đánh nhau lắm sao?

- Tôi không đánh nhau vì thích mà có lý do hết. Chúng lại to con và có vũ khí, nếu đánh tiếp thì khéo tôi mang thương tật.

Tôi chớp mắt ngạc nhiên, giờ mới biết Kiên Tâm không phải dạng đánh nhau bừa bãi mà phải có lý do, nhưng còn là gì thì tôi chưa biết được. Đúng lúc bên ngoài có tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch, âm thanh hô hào vọng vào tận trong đây. Tôi nuốt nước bọt khi nghe Kiên Tâm nói chắc đám nọ đuổi đến đây rồi. Cứ ngỡ là thoát được nào ngờ... Hắn nhìn xuống cuối con hẻm thấy có một lối ra liền giục:

- Bạn chạy đi! Kẻo chúng vào đây là không kịp!

- Thế còn bạn?

- Chúng tìm tôi nên tôi không thể trốn tránh.

Kiên Tâm đẩy nhẹ vào vai tôi như ra lệnh hãy chạy đi. Khi đó tôi cũng rất sợ, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì. Một đám lưu manh có mang theo vũ khí ư? Tôi không muốn dính dáng đến đâu. Nhưng điều lạ lùng là, dù đang sợ hãi nhưng tôi vẫn chưa chạy đi mà chỉ biết đứng nhìn Kiên Tâm. Tôi thấy hắn xoay lưng về phía mình, hai bàn tay siết chặt, tư thế sẵn sàng cho một trận đánh nhau dữ dội. Hắn không có gì trong tay lại đối đầu với một đám người mang vũ khí thì làm sao thắng nổi? Lỡ Kiên Tâm xảy ra chuyện gì thì... Tôi nhớ đến anh Danh, nhớ khi nãy hắn giải vây cho mình trong khu bi da, vì thế lúc này tôi không thể bỏ mặc hắn.

Lo lắng nhìn xung quanh, chợt nhiên tôi thấy có một quán nước nhỏ, lập tức nghĩ ra kế sách thoát thân. Tôi nắm lấy cánh tay Kiên Tâm rồi kéo hắn đi đến quán nước. Hắn khó hiểu chưa kịp hỏi là tôi đã đẩy hắn ngồi xuống dưới một chiếc bàn để núp.

- Bạn làm cái gì vậy? Còn không mau chạy đi?

- Im lặng nào! Mình sẽ có cách giúp chúng ta thoát! Giờ thì bạn cứ ở yên đây!

Tôi còn thận trọng lấy tấm ni lông trắng to trải lên trên bàn nhựa để che cho Kiên Tâm. Đúng lúc chị chủ quán ở trong nhà chạy ra niềm nở hỏi tôi uống gì, tôi gọi một ly rau má. Vừa gọi xong là tức thì một đám lưu manh dữ tợn tay cầm cây, chạy ào đến. Bọn chúng ngó quanh quất con hẻm vắng thì thấy cái quán nước, có chị gái vừa đang xay rau má vừa tỏ ra kinh ngạc. Hiển nhiên chúng cũng thấy tôi.

Một tên trong đám liền tiến đến hỏi chị chủ quán có thấy thằng nam sinh nào chạy vào đây không? Tôi thấy ở dưới chiếc bàn, Kiên Tâm muốn trồi lên thì ngay tức khắc tôi dùng khuỷu tay ấn mạnh lêи đỉиɦ đầu hắn. Hắn có vẻ đau, liền thụp xuống. Trông vẻ ngơ ngác của chị chủ, tôi đánh bạo lên tiếng:

- Có phải là cậu nam sinh cao cao, mang giày hiệu Nike?

- Đúng rồi! Mày thấy nó hả?

- Cậu ta chạy xuống đó, ra khỏi con hẻm rồi.

Chị chủ quán bảo đây là hẻm thông ra ngoài đường, phía dưới có con đường nhỏ. Tên lưu manh nọ hết nhìn chị rồi nhìn sang tôi. Tôi vẫn cố tỏ ra bình thường dù tim đập thình thịch khi thấy hắn cứ nhìn nhìn mấy cái bàn nhựa. May mắn vì sau cùng đám lưu manh cũng chạy đi. Nhìn bóng chúng khuất ở cuối hẻm, tôi rũ người thở gấp gáp hệt bị ai lấy mất oxi. Cùng lúc Kiên Tâm từ dưới bàn chui ra ngoài. Cũng giống tôi, hắn dựa lưng vào tường thở ra yên tâm.

- Đám người khi nãy tìm em phải không? - Chị chủ quán e dè.

- Tụi em sẽ đi liền, chị đừng lo!

Kiên Tâm đứng dậy và nắm lấy quai cặp của tôi, kéo đi. Tôi phát cáu:

- Từ từ nào! Mình rất sợ và khát nước! Cũng phải để mình uống ly rau má chứ!

Kiên Tâm dừng lại, trông bộ dạng ấm ức cùng cái giọng run lên của tôi thì bất giác nhận ra điều gì đấy trong tình hình căng thẳng nãy giờ. Hắn bỏ tay ra khỏi quai cặp, thở dài một phát rồi đi đến chỗ chị chủ quán đón lấy ly rau má, trả tiền luôn. Tôi thấy hắn nhìn mình rồi đưa ly rau má cho, hạ giọng: "Đây, bạn uống đi".

Kỳ lạ thay, mỗi lần nghe giọng Kiên Tâm nhẹ như vậy là tôi lại cảm giác bớt lo lắng hẳn, như thể hắn luôn mang đến cho tôi sự yên tâm. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà cũng rất thân thiện ấy, tôi chậm rãi cầm lấy ly rau má, hút một hơi gần hết cả ly. Tôi nghe Kiên Tâm cười khẽ, nhưng mặc kệ vì tôi khát lắm rồi. Hắn nói chắc đám lưu manh không trở lại nữa đâu, nên chúng tôi thong thả đi ngược trở ra đầu hẻm.

- Cảm ơn bạn đã cứu tôi.

- Tôi đã hứa với anh Danh sẽ coi sóc bạn, nếu bạn xảy ra chuyện gì tôi ăn nói sao với ảnh đây. Ngoài ra, tôi cũng đáp lại việc bạn giúp tôi trong khu bi da.

Kiên Tâm lại nhìn tôi lần nữa, không rõ đang nghĩ gì mà hắn cười nhẹ.

- Nể tình bạn đã giúp, tôi sẽ đền đáp lại.

- Đền đáp thế nào?

Thấy tôi nghiêng đầu tò mò, Kiên Tâm lắc đầu quyết giữ bí mật đến cùng không nói.

- Nhưng tôi phải công nhận là bạn rất can đảm.

- Mình thấy liều lĩnh thì đúng hơn.

- Đâu có, tôi đã nghĩ: Chân Thành thật tuyệt!

Bây giờ đến lượt tôi nhìn Kiên Tâm. Hắn ngước mặt lên cao, tay giơ lên đùa nghịch với mấy cành bông giấy mọc leo trên bức tường cũ của con hẻm. Như biết tôi đang nhìn hay sao mà rất nhanh hắn quay qua. Đôi mắt trong veo với cái nhìn thẳng thắn, nụ cười hơi nhếch môi đặc trưng, hai cái lúm đồng tiền lại xuất hiện, bất giác những thứ đó khiến tôi trở nên lúng túng. Tôi liền cúi xuống uống tiếp rau má dù trong ly giờ đây chỉ còn nước đá. Sao lòng tôi lại xuất hiện một cảm xúc kỳ quặc?

- Ây da! Chị bán nước thối dư tiền rồi, để tôi quay lại trả.

Kiên Tâm liền quay lưng chạy ngược trở lại. Còn tôi thì lén nhìn theo hắn, chẳng rõ vì sao miệng lại mỉm cười vu vơ...

...

Tôi có thể khẳng định kể từ khi quen Kiên Tâm là vận xui cứ tìm đến mình. Ban nãy vào lớp, chưa kịp hỏi Mai Thư về bài tập Lý thì đã nghe thầy giám thị gọi tên tôi qua loa. Dĩ nhiên không phải vì tôi đánh nhau, chắc chắn liên quan đến vụ "100 mét". Tên Kiên Tâm làm rộn cả lên như thế thử hỏi làm sao không truyền đến tai thầy giám thị?

Bước vào phòng giáo viên tôi đã thấy Kiên Tâm ở đó rồi. Bây giờ thì vui đây. Nhác thấy tôi hắn nhoẻn miệng cười như thể chào hỏi. Tôi cúi chào thầy giám thị.

- Thầy gọi em lên đây là vì có liên quan đến chuyện em Kiên Tâm yêu cầu các nam sinh trong trường cách xa em 100 mét. - Thầy giám thị thở ra - Hai em muốn làm gì?

Tôi định lên tiếng nói rõ thì Kiên Tâm nhanh hơn, trả lời rành rọt:

- Chuyện là do em làm, không liên quan gì đến bạn Chân Thành.

Đúng! Chính bạn là kẻ đã gây ra bao nhiêu rắc rối này! Nhủ thầm xong tôi mới nói:

- Dạ thưa thầy, tụi em không muốn làm gì cả, chuyện này chỉ là đùa giỡn cho vui ạ.

Thầy giám thị đưa mắt nhìn một lượt qua hai đứa tôi rồi hỏi một câu:

- Hai em đang bồ bịch với nhau sao?

- Dạ? - Tôi sửng sốt lắc đầu - Không đâu thầy, chúng em chỉ là bạn thôi.

- Bạn ấy không phải bồ em nhưng là...

Tôi dễ dàng biết được Kiên Tâm sẽ nói gì nên ngay lập tức đánh nhẹ vào bàn tay hắn. Thấy hắn quay qua nhìn, tôi liền cau mày mím môi như ra hiệu hắn đừng có nói cái câu "Chân Thành là bồ của anh trai em". May là Kiên Tâm không quá ngu nên có vẻ cũng hiểu được hàm ý qua ánh mắt kiên quyết của tôi. Hắn chép miệng chán nản.

- Em chỉ muốn chọc ghẹo bạn thôi, bạn ấy không phải bồ em đâu thưa thầy.

Tôi kín đáo thở phào một cái trước câu trả lời đàng hoàng đó. Tiếp theo tôi chờ đợi xem thầy giám thị sẽ nói gì nữa.

- Được rồi, nếu chỉ là đùa giỡn thì chấm dứt ở đây. Mấy em còn nhỏ phải lo học hành, đừng có bồ bịch lung tung rồi gây ra chuyện phiền phức. Nghe chưa?

Tôi đáp dạ, bên cạnh Kiên Tâm miễn cưỡng gật đầu. Trước khi chúng tôi được phép rời khỏi phòng giáo viên, thầy còn dặn dò hắn đừng có gây thêm chuyện nữa nếu còn muốn đến trường học với cái đống "thành tích" bị kỷ luật cao như núi ấy. Rời khỏi phòng, đi chưa được mười bước là tôi đã nghe Kiên Tâm hỏi giễu:

- Làm gì mặt mày cau có thế? Bộ mới lần đầu đến gặp giám thị à?

Ban nãy hồi hộp lo sợ bao nhiêu thì giờ tôi tức giận bấy nhiêu, xẵng giọng:

- Phải, đây là lần đầu tiên mình bị giám thị gọi lên vậy đó! Từ trước đến giờ mình luôn cố gắng làm một học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ để thầy cô không la rầy. Và mình càng không muốn trở nên nổi bật trong trường, cứ yên phận mà học cho đến khi tốt nghiệp ra trường. Đậu vào trường đại học nào đấy, sau đó kiếm việc đi làm...

Tôi dừng lại thở sau khi nói một hơi dài, cùng lúc nghe tiếng Kiên Tâm cười phì.

- Mình đang nghiêm túc đấy! - Tôi nhấn mạnh.