Chiếc Ô

Chương 21: Không hôn một cái chẳng phải là sẽ thiệt thòi sao?

Biên tập: B3

Kỳ nghỉ hè dài nhất trong đời đã bắt đầu.

Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, quả nhiên ba Chu không tiếp tục thuê phòng nữa mà dẫn Chu Viễn An chuyển đi chỗ khác.

Vào lúc hai cha con họ đang thu dọn đồ đạc, Mạc Hàm đứng ở bên cạnh nhàn nhã nhìn họ, trong đầu suy đi nghĩ lại.

Nghe nói mùa hè này bọn họ phải về quê ở phía Nam, đi thăm họ hàng thân thích, mở tiệc mừng, bận bịu rất nhiều việc, phải đến khi tựu trường mới quay trở lại.

Nói như vậy thì khác nào không được gặp Chu Viễn An suốt hai tháng trời?

Nếu như tương lai bọn họ không học chung một trường đại học, có lẽ là sau này cũng rất khó để gặp nhau dù chỉ một lần...

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, ba Chu mang một cái rương xuống lầu trước, bảo Chu Viễn An theo sau.

Ba Chu đi rồi, Mạc Hàm nháy nháy mắt với Mạc Tiểu Dương, cậu bé hiểu ý gật đầu, xoay người chạy ra ngoài ban công phơi quần áo giúp Mạc Hàm.

Chu Viễn An vẫn không nhanh không chậm dọn dẹp đống bách khoa toàn thư của anh, không để ý gì tới động tĩnh phía sau lưng.

Mạc Hàm đi tới sau lưng, vỗ vai anh: "Đến phòng tôi một chút, có cái này muốn cho cậu."

Chu Viễn An bước theo cô vào phòng, Mạc Hàm rón rén đóng cửa lại, xoay người dựa lưng vào cánh cửa, mỉm cười với anh.

Cô từ từ tiến lại gần, ngẩng đầu lên gọi tên anh: "Chu Viễn An."

Chu Viễn An không hiểu gì: "Sao vậy?"

Chữ vậy vẫn còn chưa nói xong, đột nhiên Mạc Hàm kiễng chân, bất ngờ hôn lên môi anh.

Chu Viễn An ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm.

Cũng chỉ chưa đầy một giây sau, gót chân Mạc Hàm lại trở về mặt đất.

Cô tuỳ ý cười rộ, đuôi mắt vểnh lên: "Nếu đã bị nói là yêu sớm, không hôn một cái chẳng phải là sẽ thiệt thòi sao?"

Chuyện này...

Rốt cuộc là cho?

Hay là bị chiếm đoạt đây?

Hầu kết Chu Viễn An bỗng động đậy, đang muốn mở miệng, Mạc Hàm liền chặn anh lại, nói: "Có gì muốn nói thì đợi đến khi nào có kết quả thi, nếu như tôi không thi đỗ vào Hoa Kỳ X, mọi chuyện hôm nay coi như chưa có."

Chu Viễn An ngừng hai giây, thấp giọng hỏi: "Vậy nếu như thi đỗ rồi thì sao?"

Ngón tay Mạc Hàm nhẹ nhàng vẽ vòng lên ngực anh, khiến cơ thể ngứa ngáy, nhưng lại không thể nắm bắt được.

Giọng nói của cô trở nên quyến rũ: "... Cậu đoán thử xem?"

Tiếng gõ cửa không đúng lúc đã phá vỡ giây phút mập mờ này, Mạc Tiểu Dương đứng ở bên ngoài bi bô gọi: "Chị ơi, quần áo đã phơi xong hết rồi."

"Được, chị ra đây ——!" Mạc Hàm nói vọng ra bên ngoài một tiếng, thu hồi tầm mắt nhìn vào Chu Viễn An: "Cậu nên xuống lầu thôi, đừng để ba cậu chờ lâu quá."

Chu Viễn An gật đầu, đang muốn xoay người đi, lại có chút do dự vuốt ve môi mình.

Bây giờ Mạc Hàm mới nhận ra mình đã có chút sơ sót, gọi anh lại: "Chờ một chút."

Cô bước tới cạnh anh, đưa tay lên môi anh, ngón tay vuốt ve bờ môi ấy, cho tới khi lau sạch mấy dấu son màu đỏ.

Đáng lẽ ra khi xong xuôi thì nên kết thúc, nhưng Mạc Hàm lại nổi hứng muốn đùa dai, dùng ngón tay cái ấn lên mi tâm của Chu Viễn An, dùng sức ấn xuống như ấn con dấu.

Giống như trẻ vị thành niên đang lừa trẻ con mẫu giáo vậy.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Chu Viễn An: "..."

Mạc Hàm nhìn lại tác phẩm xuất sắc của mình, cười đến nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt.

Chu Viễn An không còn gì để nói với việc làm ấu trĩ của cô, yên lặng rút tờ khăn giấy lau sạch trán của mình.

Sau khi lau xong anh ném khăn giấy vào thùng rác, nhàn nhạt nói: "Tôi đi đây."

Mạc Hàm gật đầu, ngã xuống giường cười không ngừng được, phất phất tay: "Hẹn gặp lại nha, không tiễn, ha ha ha ha."

Chu Viễn An không thể hiểu được liếc cô: "Có cái gì buồn cười?"

"Ha ha ha ha ha ha."

"Đừng cười nữa."

"Cậu càng không muốn tôi cười, tôi lại càng muốn cười." Mạc Hàm làm mặt quỷ với anh, le lưỡi: "Có bản lĩnh thì cậu đánh tôi đi, ha ha ha."

"..."

Trong chớp mắt, Chu Viễn An thực sự muốn đi lên, dùng chút thủ đoạn của nam nhân khiến cô không cười được nữa.

Cuối cùng anh vẫn không làm như vậy.

Một mình bước ra cửa, quay đầu lại nhìn cô thêm lần nữa, nói: "Tôi đi đây, khai giảng gặp lại."

Mạc Hàm vừa cười vừa đập gối, không để ý tới anh.

Chu Viễn An bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

***

"Người bạn thích cuối cùng lại trở thành bạn trai của bạn thân bạn."

Cái quy luật đáng ghét này không biết là do người xấu miệng nào nói ra, liên tục rơi xuống đầu của những người con gái khác.

Thật bất hạnh là Mạc Hàm cũng không thoát khỏi.

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, cô và Mạc Tiểu Dương nằm nhà xem ti vi, tự nhiên có chút không quen với sự buồn tẻ đến mức lười biếng này.

Đang nghĩ xem có nên ra ngoài tìm trò gì vui hay không thì điện thoại di động báo chuông.

Là tin nhắn của Lê Khả.

"Mạc Hàm, mình có một chuyện quan trọng muốn hỏi cậu."

Mạc Hàm gác chân lên ghế salon, nhằn vỏ hạt dưa trong miệng vào thùng rác, gõ tin nhắn trả lời: "Chuyện gì vậy? Nói đi."

Sau đó Lê Khả đưa ra một câu hỏi mà cô không hề nghĩ đến: "Cậu thích Lý Việt Hải đúng không?"

Mạc Hàm sửng sốt mấy giây: "Hỏi chuyện này làm gì?"

Lê Khả chần chừ, mấy phút sau mới nhắn lại: "Ngày hôm qua Lý Việt Hải tỏ tình với mình, thời gian trước cậu ta thường xuyên tìm mình nói chuyện phiếm, nói là sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học của mình, sẽ không theo đuổi mình trước kỳ thi tốt nghiệp. Sau khi thi xong mấy hôm trước, cậu ta liền tới hỏi mình là có muốn làm bạn gái cậu ta không, còn nói là về sau sẽ đối xử thật tốt với mình... Mình nhận ra mình cũng có chút thích cậu ta."

Rõ ràng là đang tháng sáu, vậy nhưng bàn tay Mạc Hàm trở nên lạnh như băng không còn chút nhiệt độ nào, ngón tay cô múa trên bàn phím: "Vậy cậu tính thế nào?"

Lê Khả nói: "Mình... Mình muốn thử một lần xem sao, nhưng mình vẫn chưa trả lời cậu ấy, phải hỏi ý kiến của cậu trước."

"Hỏi ý kiến của mình làm gì?"

Lê Khả lại nhắn lại một tin thật dài: "Cậu là bạn thân nhất của mình, mình không muốn chỉ vì chuyện của Lý Việt Hải mà làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta, cũng không muốn để cậu không vui, cho nên nếu như cậu có gì không muốn thì nhất định phải nói với mình, mình sẽ từ chối cậu ấy."

Mạc Hàm nhìn vào màn hình cười khổ.

Cuối cùng ngày này vẫn phải đến.

Lê Khả thật đúng là một cô gái ngốc nghếch.

Loại chuyện quan trọng như thế này sao lại giao cho người ngoài như cô quyết định chứ?

Cô có nên đồng ý không đây?

Liệu đó có phải là suy nghĩ thật tâm của cô không?

Nếu như cô không đồng ý?

Lý Việt Hải sẽ nghĩ về cô thế nào?

Không biết thời gian đã qua bao lâu, Lê Khả đưa ra cái vấn đề khó khăn thế này thực sự khiến Mạc Hàm như đi trên băng mỏng, bất kể bước về hướng nào cũng sẽ phạm sai lầm.

Bây giờ một câu nói của cô sẽ quyết định tới tương lai của cả ba người.

Làm sao cô có thể chịu được loại áp lực này?

"Mình và Lý Việt Hải chỉ là bạn bè, nếu như cậu thích anh ấy thì cứ mạnh dạn tiến tới, mình chúc phúc cho hai người."

Từ đầu đến cuối Mạc Hàm cũng không thể nhớ nổi tại sao ngày hôm đó lại nói ra những lời này.

Nếu như không phải là sau đó cô bỏ điện thoại ra xem lại, cuộc nói chuyện qua tin nhắn vẫn hiện lên rõ ràng từng chữ, thì đúng là cô vẫn không dám tin là mình đã thực sự nói ra.

Sau khi gửi tin nhắn này đi, Mạc Hàm liền tắt máy.

Làm đến mức này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cô rồi, cô không muốn biết chuyện sau này, cũng không muốn liên quan đến chuyện của họ nữa.

Đêm hôm đó Mạc Hàm nằm trên giường của mình, nhìn lên trần nhà mờ mịt, suy nghĩ liên tục về cùng một vấn đề.

Nếu như cô với Lê Khả đổi chỗ cho nhau, cô sẽ ném sự lựa chọn khó khăn này cho Lê Khả sao?

Chân thành của Lê Khả có thể đổi lấy sự yên tâm của bản thân cô ấy, nhưng cô ấy sẽ mãi mãi không biết được những giãy giụa cùng sóng gió trong trái tim cô.

Có lẽ là, cô ấy đã suy nghĩ quá đơn thuần...

Sau đó Mạc Hàm quyết định không tưởng tượng tới cái vấn đề không có thực ấy nữa.

Cô không phải là Lê Khả.

Lý Việt Hải cũng không hề thích cô.

Vấn đề này ngay từ khi bắt đầu đã có thể biết trước đáp án rồi.

***

Cuộc sống vẫn trôi qua như cũ, Mạc Hàm phát hiện hoá ra mình cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Sau kỳ thi tốt nghiệp một tuần, cô quyết định thả lỏng bản thân, mỗi ngày đều ở nhà không ra ngoài làm việc, không trang điểm cũng không chải đầu, lôi thôi lếch thếch ngồi ở nhà xem ti vi, gọi thức ăn từ bên ngoài, chơi game...

Cuộc sống thoải mái như vậy, từ hồi mười tám tuổi cô đã hiếm khi được hưởng thụ.

Một ngày cuối tháng sáu, lúc Mạc Hàm đang hăng say chơi bắn zombie với Mạc Tiểu Dương, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Việt Hải, hỏi cô buổi trưa có rảnh không, hắn và Lê Khả muốn mời cô ăn cơm.

Mạc Hàm không hiểu, hai người bọn họ hẹn hò còn gọi cô làm cái gì?

Chẳng lẽ là cảm tạ vì cô đã tác thành?

...

Nếu như không đồng ý thì lại chứng tỏ là mình quá hẹp hòi, Mạc Hàm thoải mái đáp ứng, coi như là đến ăn một bữa cơm vậy.

Dù sao cũng đều là bóng đèn, nhiều thêm một cái cũng không sao, cô tự ý dẫn luôn cả Mạc Tiểu Dương theo.

Lúc hai người tới quán cơm được hẹn trước, Lý Việt Hải đã gọi sẵn cả một bàn thức ăn, Lê Khả như con chim nhỏ nép vào người hắn, còn hắn thì ôm lấy bả vai cô ấy.

Mạc Hàm từ cửa kính đi về phía trước, liền để ý thấy trên đầu Lê Khả đang dùng cái kẹp cô tặng.

Chiếc kẹp hình thiên nga nạm thạch anh, được chế tác rất tinh xảo.

Vẫn còn nhớ lần đầu tiên đeo thử Lê Khả nói là quá nặng, sau đó chưa bao giờ thấy dùng, hôm nay phối hợp với bộ váy trắng trên người cô ấy, lại làm nổi bật lên vẻ đẹp trong veo.

Nhất định là do thạch anh phản chiếu với ánh nắng, mới khiến cho một chiếc kẹp tóc bình thường trở nên chói mắt như vậy.

Mạc Hàm đẩy cửa gian phòng bao, cố làm ra vẻ sợ hãi oa một tiếng: "Nhiều thức ăn ngon quá nha!"

Cô bước lại nhìn kỹ đồ ăn trên bàn một lượt, mới phát hiện ra giữa bàn đặt một chiếc bánh ngọt hai tầng.

"Hôm nay là sinh nhật ai vậy?" Cô vừa nói vừa kéo Mạc Tiểu Dương ngồi xuống, sau đó cũng tự mình ngồi vào một cái ghế.

Lý Việt Hải trả lời: "Sinh nhật anh."

"A!" Mạc Hàm vỗ đầu, sực nhớ ra: "Em quên mất rồi, không mua quà gì cho anh đâu."

Lý Việt Hải dùng ngày sinh âm lịch, mỗi năm rơi vào một ngày khác nhau, thế nên không nhớ được cũng không phải là lỗi của cô.

Lý Việt Hải phất phất tay nói: "Không sao không sao, lần sau bù cũng được."

Mạc Hàm lại hỏi: "Chỉ có mấy người chúng ta thôi ư? Sao không gọi thêm bọn A Phong Đại K cùng ra ăn mừng?"

"Còn không phải tại cái người này nhút nhát sợ người lạ, không dám gặp người ta sao." Lý Việt Hải chọc chọc vào khuôn mặt của người đang ngồi trong lòng, Lê Khả thẹn thùng né tránh tay hắn, vô cùng ngoan ngoãn.

Lý Việt Hải nói: "Hôm nay trước tiên chỉ có mấy người chúng ta thôi, hôm khác lại tổ chức thêm lần nữa."

Mạc Hàm gật đầu, xoa xoa tay: "Vậy thì em không khách khí nha."

Cô đứng dậy, thành thạo châm nến. Năm nay Lý Việt Hải hai mươi tuổi, cắm hai cây là đủ rồi.

Sau khi xong xuôi mọi việc, chỉ cần thêm gió Đông, Mạc Hàm chạy tới kéo rèm, nói: "Mau ước nguyện đi, bọn em sẽ hát chúc mừng sinh nhật cho anh."

Lý Việt Hải nghe theo nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm.

Một lát sau, hắn mở mắt ra, trong tiếng ca chúc mừng sinh nhật thổi tắt ngọn nến.

Mạc Hàm hỏi: "Ước cái gì vậy?"

Lý Việt Hải rất sảng khoái nói ra: "Anh uớc sau khi lên đại học ba mẹ anh sẽ không quản anh nữa."

Mạc Hàm khinh bỉ: "... Nhìn xem tiền đồ của anh kìa."

Sau đó trách nhiệm cắt bánh nặng nề cũng rơi vào tay Mạc Hàm.

Cô cầm dao lên, dứt khoát cắt thành bảy miếng, lúc đang định xếp vào trong đĩa thì Lý Việt Hải ghét bỏ vỗ vào tay cô: "Số bảy rất xui xẻo, trong nhà sẽ có người ra đi."

Hắn vừa nói vừa đoạt lấy dao từ trong tay Mạc Hàm, miễn cưỡng cắt một miếng thành hai miếng nhỏ hơn, trở thành tám miếng.

Mạc Hàm liếc nhìn hắn: "Không phải trước giờ anh không mê tín sao?"

Lý Việt Hải nhún vai: "Không còn cách nào, bị bà già này nhà anh ảnh hưởng."

Sau khi ăn xong bữa tiệc, Mạc Hàm dẫn Mạc Tiểu Dương hoàn hảo rút lui, không muốn phải tiếp tục nhìn đôi tình nhân nhỏ bé này đút cho nhau ăn nữa.

Trên đường về nhà, cô nhớ tới việc ngày mai sẽ công bố điểm thi tốt nghiệp, liền cảm thấy khẩn trương.

Một tay cô bám vào tay cầm xe buýt, một tay còn lại lấy điện thoại ra nhắn tin liên tục.

Cô mở danh bạ lưu tên của Chu Viễn An.

Thử nghĩ xem sau khi nói về chuyện kết quả thì nên nói cái gì nhỉ, đầu ngón tay ngừng lại một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Cô khẽ thở dài, lại cất điện thoại vào trong túi áo.

Thôi thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi...

***

Nhà Mạc Hàm không có máy tính, giữa trưa ngày hôm sau, cô chuẩn bị bữa trưa cho Mạc Tiểu Dương xong xuôi, liền cầm chìa khoá và ví tiền ra ngoài tìm quán internet.

Trước khi ra ngoài, cô nhớ tới chiếc USB nhặt được dưới gầm ghế salon lần trước, mãi đến bây giờ vẫn chưa tìm được người đánh mất, liền tiện tay mang theo, muốn thử xem bên trong có cái gì.

Ở tiểu khu bên cạnh có mấy quán internet chui, giá cả hợp lý, nhưng vị trí rất hẻo lánh, bên ngoài cửa treo một cái bảng hiệu cũ nát viết chữ "Mạng" còn thiếu mất dấu chấm.

Mạc Hàm tuỳ tiện chọn một quán, không cần phải xuất trình chứng minh thư cứ thế bước vào, thuê một tiếng đồng hồ.

Diện tích quán internet rất nhỏ, chỉ có mấy chục đầu máy, nhưng rất đông người, chật chội chen chúc nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá.

Mạc Hàm vốn quen thuộc nên chẳng có vấn đề gì, cất túi đi thẳng tới hàng cuối cùng, nhưng nếu đổi lại là Chu Viễn An thì chắc anh chẳng chịu được đến một phút.

Từng hàng con trai đang vừa ngậm thuốc lá vừa chơi game, thấy Mạc Hàm đi ngang qua liền không nhịn được quay đầu sang liếc mấy lần.

Một người con gái dáng vẻ xinh đẹp xuất hiện tại cái nơi đầy ô nhiễm này, đúng là kỳ lạ.

Mạc Hàm chọn một vị trí trong góc, ngồi xuống mở máy.

Trên bàn phím phủ một lớp bụi mỏng, cô lấy tay phủi đi, sau đó tiện tay chùi luôn vào mặt bàn.

Bình thường cô rất ít khi dùng máy tính, loay hoay một lúc lâu mới mở được trang web ra, tìm được trang web công bố kết quả, nhập số báo danh của mình vào rồi chờ đợi.

Trang web load rất lâu, mấy chấm tròn cứ xoay qua xoay lại, hô hấp của Mạc Hàm cũng trở nên chậm theo.

Cuối cùng kết quả của cô cũng xuất hiện.

Tổng cộng được 395 điểm.

Cao hơn 15 điểm so với trường Hoa Kỳ X, kết quả này cũng coi như tương đối an toàn.

Mạc Hàm từ từ thả lỏng nắm đấm, khối đá treo trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Đỗ đại học là tốt rồi.

Hơn nữa còn là một trường đại học nghệ thuật trọng điểm, đối với cô như vậy đã là vô cùng thoả mãn.

Tâm trạng thả lỏng đi nhiều, Mạc Hàm cúi người xuống, lấy chiếc USB từ trong túi xách ra, cắm vào đầu máy.

Trên màn hình hiện ra một cửa sổ nhắc nhở, Mạc Hàm ngồi dậy nhìn, ánh mắt đông cứng.

Tâm trạng vừa mới được thả lỏng, trong nháy mắt lại bị xiết chặt.

Cái tên lưu trong chiếc USB đó...

Lại là Từ Đào!

Tại sao USB của Từ Đào lại ở trong nhà cô?

Liệu có phải lần trước hắn bị Lý Việt Hải đánh cho một trận nên đã vô tình đánh rơi?

Mạc Hàm cảm thấy choáng váng hết cả đầu óc, hít sâu một hơi, cố gắng tự ổn định.

Cô nhìn trái nhìn phải một chút, chắc chắn xung quanh không có ai, sau đó mới quyết định mở nội dung bên trong USB.

Bên trong ngoại trừ một ít hình ảnh và tệp lộn xộn, còn có mấy video ngắn.

Mạc Hàm do dự mấy giây, khẽ cắn môi, mở video ra.

Ban đầu hình ảnh rất mơ hồ, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, hơi nước che mờ hết ống kính, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của một cô gái.

Cơ thể cô gái chỉ vừa mới bắt đầu trổ mã, đường cong vẫn còn rất nhỏ nhắn xinh xắn...

Video chạy được năm giây thì bị nhấn tạm ngừng.

Mạc Hàm thở hổn hển, trực tiếp xoá hết mấy video được lưu trong ổ cắm.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, đầu như bị giội nước, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hai phút sau, Mạc Hàm đứng phắt dậy, rút USB ra, đạp giày cao gót sải bước đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài tiệm internet, cô dùng sức ném USB về phía trước, xông lên giẫm liên tục cho hả giận.

Mãi đến khi chiếc USB bị giẫm nát vụn, cô mới ném đống tàn tích vào trong thùng rác, siết chặt nắm đấm rời khỏi cái nơi không thể chịu đựng này.

Hết chương 21.

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, chương này công bố đáp án nha.

Chọn ba câu trả lời đầu tiên để phát hồng bao.

Đồng thời có hai câu trả lời tương đối đáng tiếc... không thể thay đổi được rồi.

Hôm nay ba mẹ cùng toàn gia đình tự lái xe về quê mừng năm mới, tui đã phải tốn thêm 1000 đồng mua vé máy bay vào thứ năm để trở về sau, bởi vì muốn ở nhà viết thêm mấy chương đó, tránh cho việc bị gián đoạn dịp tết.

Ai... Cảm động không cảm động không?

Từ bài này bắt đầu tổng kết bảng xếp hạng, không biết cuối cùng có thể đạt được vị trí tui mong muốn hay không, hy vọng từ nay về sau mọi người có thể tích cực bình luận, sẽ giúp tui rất nhiều, vô cùng cảm kích!