Tiểu Nam Phong

Chương 19

"Chơi suốt cả đêm, đã ăn gì chứ?" Nam Nhã mở nắp bếp lò, xoay người đi đến bàn ăn, nói:"Chỉ còn ít thức ăn thừa buổi tối và một chén cơm, ăn không?"

Bụng Chu Lạc réo lên vì đói, cô lại chịu đích thân xuống bếp, người được lợi như cậu dĩ nhiên chẳng thể cự tuyệt:"Giờ chị có đưa em cái ghế, em cũng ăn."

Nam Nhã tiện tay đẩy một cái ghế đến trước mặt cậu:"Ăn đi."

Chu Lạc cười ha ha.

Nam Nhã liếc nhìn cậu:"Ăn ghế cũng vui vậy à?"

"Em sắp chết đói rồi đây!" Chu Lạc vừa cười ngốc nghếch vừa xoa bụng.

Lửa được nhóm lên, trước tiên Nam Nhã đổ cơm vào chảo, hạt cơm nảy lên tanh tách.

Trong bếp không bật đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, Chu Lạc cảm thấy như vậy cũng hay, ánh trăng mông lung, ngay cả bóng lưng của cô cũng mờ nhạt.

Vậy là đủ rồi.

Đêm nay cậu đã ôm cô, cô mới bước ra từ trong chăn, cả người ấm áp, mềm mại, còn có mùi sữa thơm dịu, cậu ôm nhẹ nhàng, sợ mạnh tay sẽ vỡ tan.

Chỉ nghĩ thế thôi, khuôn mặt cậu thiếu niên lại cười tươi.

Mặc dù lấy thời khắc giao thừa làm cái cớ nhưng cậu cũng không dám lỗ mãng, chỉ ôm nhau vài giây liền buông ra. Cảm giác một khắc kia cũng đủ làm cậu bồi hồi thật lâu.

Khoảnh khắc ngàn năm giao thoa, cậu và cô cùng nhau vượt qua, cô cũng ghi nhớ trọn đời này.

Nụ cười mập mờ bỗng hóa thành mãn nguyện.

Nam Nhã chẳng biết suy nghĩ trong đầu của cậu thiếu niên đang ngồi sau lưng, sau khi rang xong cơm trong chảo, mùi thơm bay ra. Chu Lạc cảm thấy bụng đói cồn cào:"Rau cần xào thịt bò?"

"Ừ."

"Thơm thật đấy!" Chu Lạc hít mũi ngửi.

Chẳng mấy chốc đĩa cơm rang đã hoàn thành, Nam Nhã đặt đĩa cơm trước mặt cậu. Chu Lạc nuốt nước bọt, Nam Nhã khoác áo ngồi bên cạnh.

Ánh trăng sáng tỏ, cô tiện tay cầm một chuỗi hạt châu lên xỏ, ngẩng đầu thấy cậu ăn vồ vập, bất giác cau mày:"Ăn như chết đói ấy!"

"Vì chị nấu ngon mà." Chu Lạc vừa ăn vừa nói.

Nam Nhã khinh thường:"Miệng ngọt nhỉ?"

Chu Lạc oan uổng:"Em nói thật."

"Thức ăn thừa thì ngon gì?"

"Khi trộn tất cả lại thì có hương vị riêng, rất vừa miệng. Không tin chị thử xem?" Cậu múc một thìa đưa tới trước miệng cô.

Nam Nhã quay đầu đi chỗ khác, lúng túng nở nụ cười, không nói gì nữa.

Chu Lạc thu thìa cơm lại, đút vào miệng mình.

Ăn được hơn phân nửa, lại lên tiếng hỏi:"Chị."

"Ừ?"

"Dạo này Từ Nghị còn đến gây chuyện không?"

Nam Nhã hơi khựng lại:"Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Cậu cúi đầu ăn:"Em không muốn thấy chị bị bắt nạt."

Nam Nhã không lên tiếng.

Cậu lại ngẩng đầu:"Chị sẽ ly hôn với anh ta chứ?"

"Trẻ con đừng tò mò chuyện người lớn."

"Em hi vọng chị có thể ly hôn với anh ta." Chu Lạc nói, giọng nói ít nhiều có chút tức giận.

Nam Nhã lại tiếp tục xỏ hạt châu trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu, dưới ánh trăng mờ ảo, không nhìn rõ nỗi ưu tư hay hứng thú gì trong đôi mắt cô.

Chu Lạc giải thích:"Anh ta không phải người đàn ông tốt."

Nam Nhã nhếch miệng cười:"Cậu cũng biết à?"

"Người đàn ông tốt không bao giờ đánh phụ nữ."

Nụ cười của Nam Nhã hơi ngượng ngạo:"Thế còn chấp nhận được."

"Nếu lần sau anh ta còn đánh chị, em sẽ đánh chết anh ta."

Nam Nhã nhất thời không biết nói gì, một lát sau mới lên tiếng:"Cảm ơn cậu chuyện lần trước."

Mấy tháng trước, cậu vì che chở cho cô mà bị Từ Nghị đánh trúng, mà cậu còn đánh người ta vì cô.

Chu Lạc ngược lại chẳng cảm thấy vui vẻ, xoa xoa đầu:"Có gì đâu, anh ta không được phép đánh chị, nếu ai nhìn thấy cảnh đó cũng đều lao vào ngăn cản thôi."

Nam Nhã nhếch miệng cười, cũng không nói gì thêm nữa.

Cô cúi đầu tiếp tục xỏ hạt châu, một lúc sau lại khẽ nói:"Cám ơn lời chúc của cậu."

Chu Lạc ăn hết bát cơm rang, cảm thấy rất thỏa mãn, gục xuống bàn nhìn Nam Nhã, ngắm cô cẩn thận xâu từng hạt châu với nhau. Một hồi cậu lại phát hiện cổ tay cô cực kì đẹp, dần dần đưa mắt lên nhìn gò má trắng nõn của cô, cô của cô và cả ngực của cô.

Cô khoác một cái áo choàng dài, bên trong là đồ ngủ màu trắng, tuy rất nghiêm chỉnh chẳng lộ ra gì nhưng Chu Lạc lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Cậu nghe người ta nói, phụ nữ khi ngủ sẽ không mặc áo ngực.

Lúc này cậu và hai bầu ngực mềm mại ấy chỉ cách nhau có một lớp áo ngủ thật mỏng. Nhất định do ánh trăng quấy phá, thân thể cậu lại bắt đầu rục rịch, cậu muốn cởϊ qυầи áo ngủ của cô ra, vùi mặt mình vào giữa hai bầu vυ' của cô.

Cậu nhớ nơi đó của cô có một nốt ruồi son.

Chu Lạc cảm thấy suy nghĩ của mình càng lúc càng đi xa khỏi tầm kiểm soát. Trời ạ! Cậu muốn hôn cô! Vì vậy liền lôi hộp thuốc lá và hộp diêm trong túi ra.

Nam Nhã nghe thất tiếng diêm quẹt, ngẩng đầu, cau mày. Chu Lạc tự giác nói:"Đừng mắng em, chị, hom nay là đêm giao thừa, lúc này không được mắng mỏ gì em đâu đấy!"

Nói xong còn cong môi cười xấu xa.

Nam Nhã không nói lời nào, cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản,

Chu Lạc đưa điếu thuốc lên miệng, quẹt que diêm, châm thuốc. Cậu lắc lắc tay, que diêm liền tắt, thả một hơi khói thuốc. Lại rút một điếu thuốc trong gói đưa cho cô:"Chị làm một điếu không?"

Nam Nhã không nhúc nhích.

"Bây giờ là năm 2000 rồi, phụ nữ có thể hút thuốc." Chu Lạc mời mọc.

Nam Nhã nhìn chằm chằm điếu thuốc một lúc mới há miệng ngậm vào giữa môi.

Chu Lạc cười tươi, lại rút một que diêm ra quẹt lửa, hai tay chắn trước mặt cô. Nam Nhã hơi cúi đầu, kề sát vào ngọn lửa trong tay cậu hít nhẹ một hơi, tàn thuốc lóng lánh một chút, bay ra một luồng khói xanh.

Cô ngồi dậy, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nhả một ngụm khói, khóe môi cong lên.

Chu Lạc ngây dại. Cậu trầm mê ngắm nhìn cô gái đang hút thuốc dưới ánh trăng, cười si ngốc.

Nam Nhã liếc mắt nhìn sang:"Cười cái gì?"

Chu Lạc lắc đầu:"Chị, hình như em có vô số lý do để cười. Một ngàn, một vạn, nhưng em lại không thể thốt ra thành lời. Nếu như hiện tại em khóc, em cũng có vô số lý do để khóc. Cả ngàn, cả vạn, không thể nào diễn tả rõ được."

Cô trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng nói:"Nói luyên thuyên gì thế?"

"Chị."

"Ừ?"

"Em cảm thấy chị không thuộc về thời đại này, chị nên sống ở tương lai mới đúng."

"Cậu say rượu à?"

"Chị."

"Ừ?"

"Chị nói xem, sau một ngàn năm nữa, thế giới này sẽ thế nào?"

"Quan tâm cái đó làm gì? Không cần một ngàn năm, trăm năm nữa là chúng ta đã không còn trên thế giới này rồi."

"Vậy chị nghĩ thử, sau một ngàn năm nữa, trấn Thanh Thủy này sẽ ra sao?"

"Không biết."

"Có khi nào đến lúc đó, tất cả phụ nữ đều mặc sườn xám không?"

"..."

"Hoặc có thể, đến lúc đó, cả nam và nữ đều không cần mặc quần áo."

"..."

Nam Nhã nói:"Thật không?"

"Đúng thế." Chu Lạc quay đầu nhìn cô, thế nhưng lúc này trăng đã trốn vào trong mây, căn phòng tối đi, đã không còn trông rõ đôi mắt cô. Chỉ còn mùi thuốc lá nhàn nhạt, không biết là của cậu hay của cô.

"Chị."

"Ừ?"

"Nguyện vọng ngàn năm của chị là gì?"

"Oh, đã quên suy nghĩ. Còn cậu?"

"Ừm?"

"Nguyện vọng ngàn năm của cậu là gì?"

"Chẳng phải lúc sáng đã nói cho chị nghe rồi sao?" Cậu nhả khói thuốc, mơ hồ nói.

...

Mong kiếp này, em được sống hạnh phúc, có người yêu thương và mãi được người yêu thương.

...

Ngày đầu tiên của năm mới, Chu Lạc ngủ thẳng đến tận buổi chiều mới dậy. Trong nhà chẳng còn ai, cậu vài bừa vài thìa cơm nguội liền chạy ra tiệm tạp hóa, hi vọng có thể gặp được Nam Nhã hoặc Uyển Loan ở đấy.

Khi đi trong ngõ hẻm, trông thấy Trương Thanh Lý ở đầu đường Chu Lạc mới nhớ ra hôm trước cô bạn đã tỏ tình với cậu. Chu Lạc gãi đầu, khó xử bước đi, còn chưa kịp lên tiếng, Trương Thanh Lý đã tỏ ra thấu hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, lên tiếng trước:"Tớ đến để nói cho cậu biết, hôm qua là tớ và Khương Băng Băng chơi thách đố nhau mà thôi, cậu đừng để ý."

Chu Lạc như trút được gánh nặng, nói:"Hả, vậy thì tốt rồi, làm người ta sợ hết hồn."

Trương Thanh Lý đau nhói trong tim, cười hỏi:"Cậu đang định đi đâu đấy?"

"Ra tiệm tạp hóa."

"Vừa hay tớ định ra đấy mua đồ." Trương Thanh Lý đi cùng cậu, lại hỏi:"Tối qua cậu chạy vội đi đâu đấy? Sao đi một cái là mất tăm mất tích luôn, chẳng ai trông thấy cậu nữa."

"Đi tim một người bạn." Chu Lạc cúi đầu, vuốt mũi, trong lúc lơ đãng lại nở nụ cười. Chẳng hề biết vẻ mặt mình lúc này đã bán đứng bản thân.

"Bạn nào thế?"

"Mấy cậu không biết đâu." Chu Lạc nói.

Trương Thanh Lý không hỏi nữa, đến cửa tiệm mua một bịch bánh liền bỏ đi.

Chu Lạc chôn chân ở tiệm băng đĩa cả ngày nhưng Nam Nhã không đến, tận khi trời chạng vạng, cậu mới chạy đến cửa sau tiệm sườn xám theo đúng thời gian bình thường hay đến, khẽ đẩy cửa, cửa đã khóa.

Chu Lạc bay lên sườn núi lượn ra trước cửa tiệm, quả nhiên đã đóng cửa. Chu Lạc chẳng biết hôm nay cô đóng cửa sớm hay hôm nay không mở cửa, cậu cũng không tiện hỏi mấy người chủ quán hàng xung quanh, vì vậy liền chạy đến nhà Nam Nhã, cửa chính khóa chặt.

Lẽ nào cô đi thăm người thân?

Nhưng Nam Nhã vô thân vô cố, chỉ có người mẹ kế là Hồ Tú. Chu Lạc lại chạy đến bệnh viện, vẫn không thấy Nam Nhã. Chỉ nghe nói bệnh của thím Hồ Tú chuyển nặng nên đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Chu Lạc tìm Nam Nhã khắp nơi, chỉ thiếu chưa chạy một lượt các con đường trên thị trấn này.

Cả đêm Chu Lạc không ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm sau lại chạy đến cửa tiệm sườn xám, vẫn không mở cửa, lại chạy đến nhà trẻ, cũng không thấy Nam Nhã đưa Uyển Loan đi học.

Cô chỉ một thân một mình thì có thể đi đâu?

Chu Lạc dần dần hoảng hốt, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, lại chẳng rõ nguyên nhân. Cho đến tận giờ tan học buổi trưa hôm ấy, cậu chạy ngang qua cửa tiệm hóa, nghe thấy mấy bà tám tụ tập tán dóc, Trần Linh nói:"Hừ, Nam Nhã lại rút đơn ly hôn về rồi. Tôi đã nói là cô ta không muốn ly hôn rồi mà, ỷ có nhiều đàn ông theo đuổi chẳng xem chồng ra gì, hở chút là đòi ly dị."

"Cũng có thể cô ta đã làm ra chuyện tày đình gì rồi, sợ chuyện vỡ lở lại xấu hổ?"

Chu Lạc thấy người mình như vỡ thành nghìn mảnh nhỏ, cậu không biết mình đã chạy đến tiệm sườn xám như thế nào nữa, lần này rốt cuộc cửa tiệm cũng mở.

Nam Nhã hiện giờ cũng giống y như Nam Nhã năm 1999, áo măng tô màu trắng bằng len dạ, sườn xám thuê hoa hồng nhạt, tóc búi vẫn xinh đẹp như thế.

Nhưng lần này, cậu sợ khoảng cách giữa hai người đã là một ngàn năm.

Cô đang gấp bộ quần áo lại cho khách hàng, nhìn thấy Chu Lạc mặt trắng bệch chạy xông vào, kỳ quái nhìn cậu một cái.

Khách hàng cầm túi quay lưng bước ra khỏi tiệm.

Nam Nhã nói:"Sao lại đến đây giờ này?"

Cô nói xong không thấy cậu trả lời, quay đầu lại nhìn cậu. Chu Lạc đứng tại chỗ nhìn cô chằm chằm, vẫn không nhúc nhích.

Nam Nhã ngẩn người, cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi lại nhìn cậu, cười nhợt nhạt:"Làm sao vậy?"

Chu Lạc nhếch môi:"Chị không ly hôn?"

Nam Nhã ngẩn ra, nụ cười tắt lịm, nhàn nhạt nói:"Ừ."

"Vì sao?"

Nam Nhã im lặng.

Chu Lạc không có lòng dạ đâu mà chờ đợi, bước lại gần, giọng nói bi thương:"Anh ta đã nói gì mà khiến chị thay đổi quyết định? Anh ta sẽ không thay đổi đâu, tin em đi, anh ta chỉ biết đánh đập, dày vò chị thôi. Vì sao chị vẫn còn muốn sống cùng anh ta?"

Nam Nhã nhìn thẳng vào mắt cậu, tựa hồ như đang cố làm quen với phản ứng kịch liệt này của cậu:"Chu Lạc..."

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Nam Nhã im lặng cụp mắt xuống.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chị đổi ý? Lúc trước chị đâu có nói như vậy?"

Nam Nhã ngẩng đâu:"Tôi nói như thế hồi nào?"

"Ngày cuối cùng năm 1999, em đứng bên ngoài cửa nghe thấy hết mọi chuyện rồi. Và cả đêm hôm đó, chị nói cảm ơn lời chúc của em, chị đã không còn muốn sống với anh ta nữa. Em biết, tại sao chị lại rút đơn kiện?"

Nam Nhã hơi do dự, trầm mặc một lúc mới nói:"Chu Lạc, đây không phải là chuyện cậu càn quan tâm."

"Sao lại không? Em, chị có biết em..." Cậu khẽ cắn môi, trái tim đau đớn và vô số cảm xúc đan xen nhưng lại không nói lên lời:"Chị không thể sống cùng anh ta, em không thể trơ mắt nhìn chị nhảy vào hố lửa."

Nam Nhã cúi đầu thản nhiên nói:"Anh ấy không phải hố lửa, anh ấy... Dù sao cũng là cha của Uyển Loan, cho anh ấy thêm một cơ hội nữa..."

"Chị điên rồi sao?" Trái tim Chu Lạc như vỡ nát:"Anh ta là một con quỷ, anh ta đánh chị thế nào, chị đã quên rồi sao? Anh ta sẽ dày vò chị đến chết! Chị, đừng như vậy mà. Nam Nhã, ngày đó em đã nghe thấy, chị đã nói, vì Uyển Loan cho nên phải cắt đứt quan hệ với anh ta, chị không thể như thế được!"

Nam Nhã quay mặt đi chỗ khác, dường như chán ghét phải tiếp tục chủ đề này, lạnh lùng cắt đứt:"Cứ coi như tôi còn tình cảm với anh ấy, mặc kệ anh ấy hư hỏng thế nào, tôi vẫn không bỏ được anh ấy, được chưa?"

Chu Lạc như bị sét đánh, ngẩn ngơ tại chỗ.

Nam Nhã thậm chí không ngẩng đầu nhìn cậu, quay đầu xoay người sang chỗ khác:"Cậu quay về đi, đây không phải chuyện cậu có thể xen vào."

"Chị không thể như vậy." Giọng Chu Lạc run lên, nghẹn ngào như khóc:"Nam Nhã, chị không thể như vậy."

Nam Nhã không quay đầu lại:"Vì sao lại không thể như vậy?"

"Chị không thể như vậy, bởi vì..." Thanh âm của cậu run rẩy đến vặn vẹo:"Em yêu chị rồi."

"Nam Nhã, em yêu chị rồi."

Bóng Nam Nhã kéo dài trên đất, Chu Lạc đứng ở sau lưng nhìn cô, dường như muốn khóc nấc lên, chỉ mong cô quay đầu lại.

Rốt cuộc, cô cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi:"Chu Lạc, cậu bị bệnh sao?"

Chu Lạc thẫn thờ gật đầu.

"Khó chịu sao?"

Chu Lạc lại lần nữa gật đầu.

Nam Nhã nhẹ nhàng nói:"Trẻ con thường mắc bệnh hay quên, thích một người cũng giống như bị cảm vậy, quay về tắm rửa rồi ngủ một giấc thật sâu. Sau một tuần, bệnh sẽ hết thôi."

Chu Lạc cười như mếu, lắc đầu:"Không phải thích như thế. Không phải kiểu tình yêu say nắng ấy."

Nam Nhã nói:"Có đứa trẻ nào hiểu rõ chuyện này đâu?"

Chu Lạc nói:"Mà chính là thứ tình yêu có thể nguyện chết."

"..."

"Nam Nhã, tình yêu em dành cho chị, chính là sinh mệnh, là sự sống." Cậu khẽ mỉm cười, so với khóc còn khó coi hơn:"Em không biết nên làm gì bây giờ, chị nói cho em biết nên làm gì bây giờ đi."

Cô mở to mắt nhìn cậu thật lâu.

Tình cảm của cậu giống như một người đang vùng vẫy trong dòng nước bỗng vớ được cọng cỏ, trông thấy ánh sáng, được cứu vớt, mong đợi và hy vọng, chờ cô hồi tâm chuyển ý. Nhưng cuối cùng cô chỉ cúi đầu, quay mặt đi nói:"Trở về đi, đừng ngốc nghếch nữa."