Biên tập: B3
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Mạn tỉnh dậy trước Lý Trác Vân, cô định xuống lầu mua điểm tâm nóng, để anh vừa ngủ dậy là sẽ có thể ăn luôn.
Ai ngờ khi cô vừa thay quần áo xong ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thấy Lý Trác Vân dậy, anh đang chống tay nằm trên giường, nhàn nhã nhìn cô.
Lệnh Mạn cười với anh: "Anh dậy rồi sao."
Lý Trác Vân nháy nháy mắt: "Tại sao em phải vào nhà vệ sinh mặc quần áo?"
"Em..." Lệnh Mạn bị anh hỏi thì cứng họng.
Cũng đâu thể nói với anh lý do là vì không muốn mặc trước mặt anh.
"Em thích mặc trong nhà vệ sinh đó." Cô vẫn mạnh mồm.
Lý Trác Vân thẳng thắn vạch trần: "Anh đâu có thèm nhìn trộm em."
Lệnh Mạn lúng túng liếc anh một cái.
Một giây tiếp theo, Lý Trác Vân nhếch môi cười: "Anh sẽ nhìn một cách quang minh chính đại."
Lệnh Mạn giả vờ nổi giận: "Lý Trác Vân."
"Được rồi." Lý Trác Vân cười càng sâu, giơ hai tay hướng về phía cô: "Lại đây cho anh ôm một chút."
Lệnh Mạn không thể từ chối nên đi về chỗ anh.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, Lý Trác Vân vươn người ngồi dậy.
Chăn trên đầu vai anh tuột xuống, lộ ra nửa thân trên trắng nõn, tuy gầy nhưng rắn chắc, giống như cây tuyết tùng (*) sừng sững giữa mùa đông.
(*) Tuyết tùng là một chi thực vật lá kim trong họ Thông, ngành Thông. Chúng có nguồn gốc từ phía Tây dãy núi Himalaya và khu vực Địa Trung Hải, thường sống ở độ cao 1.500-3.200 m ở dãy Himalaya và 1.000-2.200 m ở Địa Trung Hải.
Lệnh Mạn ngồi trong lòng anh, Lý Trác Vân vô tình hay cố ý vén áo cô lên: "Mặc nhiều như vậy làm gì?"
Lệnh Mạn giữ tay anh lại: "Sắp 10 giờ rồi, vẫn còn không mau dậy ăn sáng đi."
Lý Trác Vân xấu xa: "Tối hôm qua anh mệt gần chết rồi."
"Ai bảo anh..." Mặt Lệnh Mạn nóng lên: làm nhiều lần như vậy...
"Ai bảo anh cái gì?" Lý Trác Vân ngay lập tức tiếp lời cô, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt.
Lệnh Mạn bị anh nhìn đến mức mặt càng ngày càng đỏ, vội vàng vỗ vào chăn: "Nhanh lên một chút."
Lý Trác Vân không nghe theo: "Cho anh ôm một lúc đã."
"Năm phút."
"Mười phút."
"Một phút."
"Được rồi... Thì năm phút."
Lệnh Mạn không giống một con chim nhỏ, nhưng Lý Trác Vân vẫn ôm chặt lấy cô.
Tay anh không an phận bắt đầu làm loạn, Lệnh Mạn giả bộ chối từ.
Đột nhiên, trên mặt Lý Trác Vân hiện lên vẻ lưu manh, cười đểu: "Có nhớ lần đánh cuộc trước kia của anh với Sử Á Tùng không? Anh thua nên anh phải mời khách trong bữa tiệc sinh nhật cậu ta đó."
"Có nhớ." Lệnh Mạn nói: "Mang em ra đánh cuộc còn gì."
Lúc ấy Lệnh Mạn đã hỏi anh mấy lần, nhưng Lý Trác Vân nhất định không chịu nói với cô, cho đến tận bây giờ Lệnh Mạn vẫn chưa biết rốt cuộc thì bọn họ đã đánh cuộc cái gì.
Cuối cùng hôm nay Lý Trác Vân mới cho đáp án.
"Sử Á Tùng bảo đoán xem ngực em cúp gì, cậu ta đoán cúp C, anh đoán cúp B, sau đó anh thua."
"..." Lệnh Mạn há miệng, mặt đầy khϊếp sợ và xấu hổ: "Các anh..."
"Em coi mấy người các anh là em trai em gái của mình, thế mà các anh lại dám lôi em ra bàn tán ở sau lưng như vậy sao?"
Cô giả vờ sụp đổ.
Lý Trác Vân nói: "Cũng đâu phải là nói xấu em, đây là chuyện bình thường, mấy cô giáo thời cấp ba của bọn anh đều đã bị đem ra nói hết một lượt rồi."
"Nhưng khi đó các anh mới có mười tám tuổi, sao lại có thể... có thể có những suy nghĩ như vậy trong đầu cơ chứ." Lệnh Mạn hoảng hốt đến không biết phải dùng từ nào để diễn tả.
Lý Trác Vân thản nhiên: "Nếu không thì theo em trong đầu nam sinh mười tám tuổi sẽ suy nghĩ những gì?"
"..." Lệnh Mạn đâu có phải là nam sinh mười tám tuổi, làm sao cô biết được.
Thế nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò, bèn hỏi: "Vậy sau đó các anh làm thế nào để phân thắng thua?"
"Hỏi Lư Bội San." Dứt lời, Lý Trác Vân liếc ngực Lệnh Mạn một cái: "Lúc đó anh còn không phục, em thì làm gì được đến cúp C."
Lệnh Mạn rối rắm: "Vậy còn bây giờ...?
Lý Trác Vân: "Tâm phục khẩu phục."
"... Phụt."
Lệnh Mạn vội vàng muốn chuyển chủ đề, nhìn thời gian: "Được rồi, hết năm phút rồi, dậy đi."
Cô đang muốn đứng lên thì lại bị Lý Trác Vân kéo trở lại.
Anh nhìn vào mắt cô, một lát sau mới mở miệng: "Lệnh Mạn, anh có chuyện muốn nói với em."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Trác Vân, Lệnh Mạn cũng dần dần thu lại vẻ vui đùa: "Sao vậy?"
Lý Trác Vân nói: "Sang năm anh tốt nghiệp rồi."
"Ừm."
"Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ đến Đại Học Berkeley (**) để học chuyên sâu."
(**) Đại học Berkeley, là một viện đại học công lập uy tín hàng đầu nằm trong khu vực vịnh San Francisco, tại thành phố Berkeley, California. Đây là viện đại học đầu tiên và nổi tiếng nhất của hệ thống Viện Đại học California, một trong ba hệ thống giáo dục công lập của tiểu bang, bao gồm hệ thống California State University và California Community College.
Trường được công nhận bởi Times Higher Education World University Rankings là một trong sáu trường đại học dẫn đầu thế giới trong bảng xếp hạng công bố năm 2015 và nằm ở vị trí thứ ba theo bảng xếp hạng Best Global Universities của U.S News năm 2015 với khảo sát bao gồm các trường của Mỹ và gần 50 quốc gia khác.
"Ở đâu?"
"California, Mỹ."
Lệnh Mạn trầm mặc hai giây, hỏi: "Đi trong bao lâu."
"Hai năm, cũng có thể lâu hơn."
Lệnh Mạn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Ừ."
Lý Trác Vân sán lại gần, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cô.
"Nếu như em không muốn anh đi, thì anh..." Anh nói đến đây thì hơi ngừng lại.
Lệnh Mạn cho rằng anh sẽ nói mấy câu quyến luyến bịn rịn, thế nhưng anh lại bất thình lình cười không tim không phổi: "Anh vẫn sẽ đi."
Lệnh Mạn phì cười, quở trách anh: "Đúng là nhàm chán."
Lý Trác Vân cũng cười: "Nhìn em có vẻ không vui lắm."
"Em đâu có không vui." Lệnh Mạn nghiêm mặt.
"Lý Trác Vân, riêng chuyện này thì anh không cần phải để ý đến em, không cần phải để ý đến bất kỳ ai khác, em sẽ không ngăn cản anh."
Cô biết ước mơ từ trước đến nay của Lý Trác Vân chính là được trở thành một nhà thiên văn học, cô không hiểu gì về khoa học nghệ thuật, nhưng dù đứng trên cương vị là người nhà hay người yêu thì cô cũng sẽ vĩnh viễn đứng ở phía sau ủng hộ anh.
Trên con đường học vấn Lý Trác Vân đã đạt được vô số vinh dự và hào quang, khi đứng ở vị trí cao hơn người khác, sau khi tốt nghiệp anh không thể nào ở lại trường làm một trợ giảng nhỏ bé, cũng không thể nhanh chóng vào viện thiên văn để làm việc.
Học vấn là vô tận, núi cao còn có núi cao hơn, nếu như muốn đạt được những thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực thiên văn học trên toàn thế giới, ít nhất cho đến năm ba mươi tuổi anh phải vùi đầu vào nghiên cứu, cống hiến hết mình để phát huy tài năng và tích luỹ kinh nghiệm cho bản thân mình.
Lệnh Mạn cũng đã từng theo đuổi ước mơ, gần đến mức chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ chạm tới được, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể để nó vụt mất.
Cho nên cô hiểu cơ hội đáng quý đến nhường nào.
Ước mơ này của Lý Trác Vân vốn không phải lo lắng về vấn đề tuổi tác, thế nên càng chẳng phải nhìn lại đằng sau, hãy cứ mạnh dạn mà tiến về phía trước.
Độ tuổi hai mươi chính là lúc mà mơ ước lớn hơn tất cả mọi thứ, bao gồm tình yêu, cũng bao gồm cả cô, Lệnh Mạn có thể hiểu được.
Lệnh Mạn nói: "Anh cứ yên tâm đi đi, Lý Trác Vân, dù bao lâu thì em cũng vẫn sẽ đợi anh."
Lý Trác Vân không nói gì nhiều, chỉ cần ba từ đã thể hiện tất cả: "Cám ơn em."
***
Đầu năm chính là thời điểm thăng chức tăng lương tốt nhất, đối với Lệnh Mạn mà nói thì năm nay sự nghiệp của cô đã có một bước khởi đầu mới.
Từ sau khi công khai thân phận của Lệnh Mạn, Lý Nghiễm Thời đã cố ý nâng đỡ thăng chức cho cô, từ một nhân viên bình thường trong công ty, bây giờ cô đã nhảy một phát trở thành một thành viên trong ban hội đồng quản trị, được tham dự những cuộc họp quan trọng của công ty.
Bỗng nhiên phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này, Lệnh Mạn phải chịu áp lực rất lớn, ban đầu cô còn nghĩ mình không tài nào làm được.
Thế nhưng lại chính nhờ loại áp lực này mà đã khiến cho cô hăng hái lên gấp mười, tiến bộ nhảy vọt.
Người trước trồng cây người sau hái quả, hoạt động của công ty dù thiên biến vạn hoá nhưng vẫn luôn có những quy luật không thay đổi, huống hồ tập đoàn Nhất Thiên còn có một lượng tài nguyên và sản nghiệp khổng lồ có liên quan đến nhau.
Sau khi nắm được hết tất cả các bí quyết trong đó, Lệnh Mạn đã có thể vận dụng một cách linh hoạt, cô cũng phát hiện được rằng thật ra thì việc làm ăn dễ hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô luôn tìm được những lối đi tắt, những phương pháp khiến cho người khác kinh ngạc vui mừng, hơn nữa lại còn được những bậc tiền bối hướng dẫn và hỗ trợ, vì thế cô đã tiến bộ rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã tìm thêm được mấy khách hàng lớn cho công ty.
***
Năm nay, tập đoàn Nhất Thiên đang chuẩn bị một kế hoạch có quy mô rất lớn —— bước chân vào lĩnh vực y tế chăm sóc sức khoẻ.
Với mục tiêu là thu mua trên một trăm bệnh viện, kết hợp với hình thức chữa bệnh qua internet, xây dựng một hệ thống y tế riêng của Nhất Thiên.
Đây là một trong những hạng mục lớn nhất nằm trong kế hoạch vài năm tới của Nhất Thiên, trước mắt đã kêu gọi được nhiều nhà đầu tư nổi tiếng, cũng bao gồm cả Việt Tín của Liên Tĩnh.
Liên Tĩnh có tố chất của một nhà kinh doanh tài ba, khứu giác rất nhạy bén.
Mấy năm gần đây, do được khuyến khích bởi chính sách của nhà nước, ngành y tế đang trong chiều hướng ngày một phát triển, Liên Tĩnh cũng đã sớm đầu tư vào một chuỗi các bệnh viện từ vài năm trước.
Lần này bệnh viện của Liên Tĩnh cũng nằm trong phạm vi thu mua của Nhất Thiên, một khi hoàn thành hợp đồng thì Liên Tĩnh chính là cổ đông góp vốn lớn nhất trong hệ thống
y tế của Nhất Thiên, điều này sẽ mang lại cho hắn nhiều lợi ích to lớn.
Nhất Thiên có nguồn tiền khổng lồ, tài chính quay vòng để xây dựng hệ thống y tế vốn không phải là vấn đề lớn, nhưng Lệnh Mạn lại đưa ra một điểm mấu chốt.
"Tập đoàn Nhất Thiên lập nghiệp bằng việc kinh doanh bất động sản, mặc dù trong hai mươi năm qua cũng đã thành lập một số bệnh viện tư nhân, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thử nghiệm."
Cô ngừng một chút mới nói tiếp: "Lần này khác với trước kia, chúng ta muốn xây dựng một hệ thống y tế khổng lồ, cũng đồng nghĩa với việc không phải chỉ cần dựa vào nguồn tài chính là có thể vận hành, mà chúng ta càng phải tìm một đội ngũ bác sỹ giàu kinh nghiệm, tinh anh trong công tác khám chữa bệnh, nếu không sẽ khó mà chống đỡ nổi. Tôi cho là chúng ta không nên tiếc tiền bạc, cần phải đầu tư tìm thêm thật nhiều nhân tài."
Lý Nghiễm Thời gật đầu, tỏ ý tán thành với ý kiến của cô: "Vậy ứng cử viên mà con đã chọn là ai?"
Lệnh Mạn mở tập tài liệu ra, chiếu thông tin của nhân vật lên màn hình lớn.
"Ngưu Chí Minh."
Cô giới thiệu cặn kẽ: "Tổng bí thư của hiệp hội chăm sóc sức khoẻ quốc gia, học vị tiến sỹ, đã từng giữ chức vị..."
Đợi Lệnh Mạn phát biểu xong, một vị cổ đông góp vốn lên tiếng: "Tôi nghe nói Ngưu Chí Minh là người rất thanh liêm, chưa chắc đã có thể dùng tiền để mời."
Lệnh Mạn mỉm cười: "Tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được ông ấy."
Lý Nghiễm Thời gật đầu, quyết định: "Được, Lệnh Mạn, vậy con sẽ nhận nhiệm vụ đến thương lượng với ông ấy."
Sở dĩ Lệnh Mạn có lòng tin lớn như vậy, là bởi vì giữa cô và vị bác sỹ Ngưu này còn có một mối liên quan khác.
Bạn tốt Ngưu Ngưu của cô chính là con gái của vị bác sỹ Ngưu này.
***
Sau khi tan họp, Lệnh Mạn gọi điện thoại cho Ngưu Ngưu.
"Ngưu Ngưu, có thể giúp mình một chuyện được không?"
Ngưu Ngưu lại tranh thủ trêu chọc cô: "Ui chao, tiểu thư Lệnh Mạn, bây giờ cậu là nhà đại tư bản rồi, còn có việc gì phải nhờ đến mình giúp đỡ vậy?"
Lệnh Mạn cười khổ: "Cậu đừng có trêu mình nữa, là chính sự đó!"
Ngưu Ngưu sảng khoái nói: "Được, nói đi, chuyện gì?"
Lệnh Mạn nói: "Cậu có thể sắp xếp cho mình một cuộc hẹn để gặp mặt với Ngưu lão gia nhà cậu không?"
Ngưu Ngưu tò mò: "Cậu tìm Ngưu lão gia nhà mình làm gì vậy?"
Liên quan đến bí mật thương mại, Lệnh Mạn không thể nói quá cặn kẽ: "Đào góc tường nhà cậu."
"Không phải chứ, khẩu vị của cậu nặng như vậy?!" Ngưu Ngưu khϊếp sợ đến lắp ba lắp bắp: "Chán tiểu thịt tươi hai mươi tuổi, giờ lại định tìm lão thịt muối năm mươi tuổi, cậu cậu cậu..."
"..." Lệnh Mạn không thể để bộ não của cô ấy tiếp tục tưởng tượng linh tinh: "Là chuyện làm ăn."
"... Ồ ồ ồ, ra là vậy."
Ngưu Ngưu phản ứng rất nhanh: "Mà chuyện này cũng không phải đơn giản đâu, mình sắp xếp cuộc hẹn cho cậu thì cậu phải mời mình ăn cơm đó, trước đấy còn bảo dẫn bạn trai đến cho mình gặp, vậy mà mãi vẫn không thấy động tĩnh gì!"
Lệnh Mạn cười bất đắc dĩ, đáp ứng: "Được, vậy thì cuối tuần này đi."
"OK!"
Rất nhanh sau đó, Lệnh Mạn đã lĩnh hội được chân lý của câu nói kia ——
Ngàn vạn lần chớ để bạn trai và bạn thân của mình ở cùng một chỗ.
Hoặc là tương thân tương ái, hoặc là ngươi chết ta sống.
Hết chương 52.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người lại không coi trọng món quà của tui... Đến JJ cũng không thèm coi trọng, tui phải ngồi rình từng giây từng phút, chỉ sợ bị khoá rồi phải nhanh chóng sửa lại, cuối cùng thì đến kiểm tra cũng không thèm làm...
Được rồi, thời thế thay đổi rồi.
Chương tới của chúng ta sẽ là một chương kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn một chút.
... Lần này tui thực sự nghĩ là nó sẽ bị khoá.
Lời của Bê Ba: Chương trước thịt thà giắt răng còn không đủ mà Thái Hậu nương nương đã lo bị khoá rồi. Chương sau bị khoá đúng như ước nguyện của nương nương nhaaaaa.