Cuộc Sống Bình Dân Của Đế Hạo

Chương 10

Nhìn nó thật đẹp, thật thần kỳ.

Ngu Tô ngây người đứng nhìn, ngạc nhiên trước những gì mình thấy.

- Mau nhìn kìa, là hươu trắng đó!!!

Trong đám trẻ con, có ai đó kêu lên một tiếng. Khi cô nàng kêu lên, có lẽ các bạn khác cũng nhìn thấy, cũng giống như cậu, bởi vì quá kinh ngạc mà quên lên tiếng.

Hai chị và một cô gái lớn khác chạy đi gọi người lớn, kêu người ta đến xem con hươu.

Người thành Ngu đều biết đánh cá và săn bắt, trẻ con cũng thấy không ít dã thú nhưng các nàng chưa bao giờ thấy con hươu màu trắng. Nó trắng thuần khiết, mỹ lệ giống như sinh linh không thuộc về trần gian.

Con hươu trắng xuất hiện đột ngột rồi biến mất nhanh chóng. Hai chị đi không lâu thì bóng dáng nó cũng biến mất giữa những chùm bông hoa tử đằng, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Trong giấc mơ, Ngu Tô đi theo đám người, đến ven hồ đối diện, tìm con hươu trắng dưới tán hoa tử đằng. Tiếng người ồn ào khắp bốn phía, bọn họ bàn bạc dồn dập.

Cậu nhìn thấy những người thợ săn giương cung, hình xăm màu xanh huyền bí trần trụi trên cánh tay trần rắn chắc của họ.

Ngón tay vững vàng vuốt qua lông mũi tên, ở đầu mũi sắc bén ánh lên màu đồng đen đặc hữu. Bỗng Ngu Tô bất an, lặng lẽ buông tay chị ra, rời khỏi đám người đi theo hướng sương mù lượn lờ trong rừng.

Chỉ có một mình cậu lẻ loi như thể bị một thứ gì đó kéo đi, không ngừng đi mãi về phía trước đến chỗ sườn núi nở đầy hoa lan.

Cậu nghe có tiếng nước chảy róc rách, ngửi thấy mùi hoa dại thơm phức. Quay đầu lại nhìn con đường toàn là hoa tử đằng, sâu hun hút không nhìn thấy đường về. Đột nhiên cậu thấy hoảng hốt muốn tìm chị hai, cậu co chân chạy băng băng quay về.

Trong mơ, chùm hoa tử đằng rũ xuống, thỉnh thoảng chạm vào đầu tóc cậu. Một giọng nói đàn ông gọi cậu khắp bốn phía, tiếng gọi đó bị cơn gió thổi tan, không biết hắn gọi người từ đâu.

Ngân vang văng vẳng, sâu lắng thâm tình.

Giọng hắn càng ngày càng gần như ở ngay bên tai. Ngu Tô dừng chân lại, hoang mang nhìn trước nhìn sau.

Đột nhiên, khu rừng tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió và tiếng nước biến mất. Cậu nghe thấy tiếng ngọc châu va vào nhau leng keng, trong trẻo êm tai, giọng nói ở rất gần cậu tựa như bên cạnh.

Ngu Tô bé nhỏ ngẩng đầu lên bỗng dưng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đội mũ miện, mặc xiêm áo xen lẫn hai màu đỏ đen. Hắn cúi người nhìn chăm chăm vào cậu, giống như thấy thứ gì thú vị.

Mũ miện trên đầu hắn gắn thêm chuỗi ngọc châu, trên chiếc áo cổn màu đen của hắn có thêu mặt trời, mặt trăng và các vì sao.

Ngu Tô tỉnh giấc, cậu mở to mắt. Ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, tiếng gà gáy vang lên từ trong sân.

Cậu rất ít khi nằm mơ, chớ nói chi là mơ về chuyện con hươu trắng thời thơ ấu. Trong giấc mơ, ở sườn núi nở đầy hoa lan và hoa tử đằng trải dài đến phía dưới khiến cho cậu thức tỉnh mà vẫn còn nhớ rõ. Nơi đó cậu đã từng đi qua, nó ở ngay ven hồ Tử nhưng không kỳ dị như trong mơ.

Có lẽ bởi vì đêm qua nghe Ngu Viên nói về hươu trắng nên mơ thấy nó, một giấc mơ kỳ quái.

Ngu Tô ngồi dậy chải đầu tết tóc, gom phần tóc dài trên trán quấn ra sau đầu. Cậu biết chăm chút cho đầu tóc mình chứ không giống như Phong Xuyên hoặc Vân Chu, suốt ngày mang cái đầu như ổ chim.

Ngu Vũ rất am hiểu tết tóc, thường lấy tóc cậu ra luyện tập. Tóc cậu nhiều, đen bóng, mềm mại thích hợp để làm các kiểu dáng. Ngu Vũ thông minh lại khéo tay, cậu học tập không ít thứ từ chị, ví dụ như cách làm trang sức vỏ ốc, đan vải tua rua đương nhiên còn tết tóc nữa.

Sửa sang ổn thỏa, Ngu Tô ra khỏi phòng ngủ đi tới nhà chính. Cậu thấy mẹ Ngu thức dậy từ lâu, đang chuẩn bị đồ ăn. Bà cắt thịt khô trên thớt gỗ thành hạt lựu. Trong lò sưởi, củi lửa cháy hừng hực còn lịch gốm đang nấu đồ ăn.