- Nếu nó còn sống, có lẽ....
Ông nhìn lướt qua bọn nhỏ đang ngồi đây, cuối cùng ánh mắt dừng trên người thiếu niên mang cây cung. Trong ánh lửa bập bùng, mặt mày thiếu niên cương nghị bóng dáng cao lớn, Bỉnh Tẩu chậm rì rì nói: "Cũng trưởng thành như cậu trai này."
Một loạt ánh mắt quay ngoắc nhìn thiếu niên bên kia, cậu ta ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- A Tô.
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, là Phong Tịch. Ngu Tô quay đầu lại, nhìn thấy Phong Tịch, Ngu Viên và Chu Vân.
Hai cô gái trở về tìm cậu rồi ngồi bên cạnh. Hai người không tìm thấy anh trai nhưng dễ tìm được cậu hơn, vì cậu luôn ở bên Bỉnh Tẩu nghe chuyện xưa.
Chuyện xưa của Bỉnh Tẩu vẫn tiếp tục, ông không nói về con trai Đế Hướng nữa. Nhưng vô tình ông kể về Đế phi có mái tóc đen óng ả dài đến tận cổ chân, hàm răng đều và trắng như vỏ sò xếp bằng, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.
- Đế phi.....
Ngu Viên nâng đôi má phính, vẻ mặt mơ màng nghe như si như say.
Đêm dần khuya, mọi người dưới tàng cây dần dần tán đi, chuyện xưa của Bỉnh Tẩu cũng kể xong. Phong Xuyên chờ ba người bạn kia rồi mới đến tìm Ngu Tô thì phát hiện Ngu Viên và Phong Tịch đều đang ở bên cạnh cậu.
Sáu người kết bạn rời đi xã đông, trên đường về nhà, tâm trí Ngu Viên vẫn còn mơ màng về Đế phi xinh đẹp. Cô nàng vui vẻ nói sau này mình phải làm Đế phi. Vân Chu giễu cợt lại: "Trên đời này nào có Đế phi béo như cậu chứ." Ngay cả anh trai cô nàng là Ngu Duẫn cũng bị chọc cười.
- Nhưng tớ nhìn thấy nai trắng đấy, đại vu nói tộc Ngu chúng ta sẽ có một vị Đế phi trong đám người nhìn thấy nai trắng.
Ngu Viên không phục, nhà nàng và nhà đại vu liền kề nhau nên có tiếp xúc với đại vu.
Nhìn thấy nai trắng là điềm lành, lời tiên đoán thành Ngu sẽ có một vị Đế phi, quả thật xuất phát từ miệng đại vu. Nhưng nhiều năm qua đi mọi người đã không còn coi trọng nó.
- Nhìn thấy thì Tiểu Tô cũng thấy đó thôi.
Vân Chu phì cười không dứt, ngón tay chỉ Ngu Tô.
- Ha ha ha.
Phong Xuyên cười to thô bỉ, ra sức vỗ vỗ bả vai cậu.
Ngu Tô cười bất đắc dĩ, sao lại dính đến cậu. Khi ở hồ Tử gặp được nai trắng, Ngu Tô còn rất nhỏ. Thật ra cậu cũng không nhớ bao nhiêu nhưng biết có chuyện này.
*
Lạc Vũ Khâu dưới cơn mưa to, cỏ cây ẩm ướt trơn trượt, đóa hoa đầm đìa nước mưa.
Tự Hạo tìm được một tảng đá lớn, anh không để tâm trên mặt đá còn dính nước mà ngồi nghỉ chân.
Trong cơn mưa, anh đi qua rất nhiều con đường, để tìm một con dê đen đi lạc. Quần áo anh ướt mèm, đôi chân mỏi nhừ và mệt lử cả người.
Theo dấu chân con dê, Tự Hạo đi vào một ngọn đồi xa lạ. Nó nằm trên khu đất cao, sừng sững trơ trọi tựa như một cái bệ gác, nhìn từ đây xuống có thể thấy nhà anh ở góc chân núi.
Nhìn thì thế mà đi thì phải đi rất xa, trước khi trời tối còn không biết có về được đến nhà không. Mà có về thì dê vẫn chưa tìm thấy, đã thế bản thân vừa lạnh vừa đói.
- Gâu gâu.....
Con chó giũ nước mưa trên người rồi chạy quây quanh chân Tự Hạo. Nó vô cùng thân thiết với chủ, chỉ với cái chân ngắn cũn cỡn đi theo anh rong ruổi khắp núi đồi.
Tự Hạo lấy ra nửa miếng bánh từ trong lòng ngực, mới cầm cắn một miếng. Anh thấy chó con xoay vần bên chân rồi nghĩ người đói và mệt thì chó cũng thế, anh gọi nó: "Đại Hắc."
- Gâu gâu.
Nó nghe thấy anh gọi mình liền ra sức phe phẩy cái đuôi.
Rõ ràng là một con chó con mà lại có cái tên "Đại Hắc", nghĩ cũng biết chủ nó gửi gắm kỳ vọng cao vào mai sau nó lớn lên.
Tự Hạo bẻ tiếp một miếng, khom người đút cho chó con, Đại Hắc vui vẻ ăn bánh ngũ cốc thô khó nuốt. Ăn rất nhanh mà còn chưa đã thèm, đầu lưỡi ấm áp liếʍ liếʍ lòng bàn tay chủ. Anh rụt tay về, ngồi trên tảng đá hứng gió lạnh thổi sau cơn mưa.