Là nam nhân đều không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, Nghiêm Mạc dĩ nhiên cũng bực dọc, đè hông y xuống đẩy mạnh mấy cái, đẩy đến khi y thở hổn hển không đều, sắc mặt đỏ ửng.
Tuy dạng này thoải mái thì có thoải mái, nhưng lại còn thiếu chút gì, Hứa Khiêm uốn éo thắt lưng muốn đổi tư thế, kết quả khiến căn kia của Nghiêm Mạc tuột ra, kéo ra một chuỗi dịch ruột non oánh ánh.
Hứa Khiêm không nể mặt chút nào cười nhạo ra tiếng, khiến lỗ tai Nghiêm Mạc đều đỏ, lắp ba lắp bắp nói anh đừng động đậy, đỡ dương v*t chọc vào lại, kết quả bởi vì khẩn trương, hơn nữa người kia cố ý vặn vẹo, được hơn nửa ngày vẫn không cắm vào được.
Nghiêm Mạc thở hồng hộc chống phía trên y, ngọn đèn màu vàng ấm áp toả xuống từ đỉnh đầu, mạ một lớp màu ấm lên khuôn mặt tràn đầy du͙© vọиɠ kia, Hứa Khiêm phát giác lông mi của tiểu tử này rất dài, ở một cự ly gần như vậy, y thậm chí có thể thấy được từng giọt mồ hôi ẩm ướt trên mặt, trong một thoáng chốc, không hiểu sao thấy đáng yêu.
“… Không phải làm như vậy.” Liếʍ môi một cái, Hứa Khiêm bỗng nhiên có hứng thú, chống người lên, tuỳ tiện mở chân ra, một bàn tay đẩy tay đối phương ra: “Tôi đến.”
Tính khí nóng hổi rơi vào trong lòng bàn tay, nặng trình trịch, dính đầy da^ʍ thuỷ, da mặt Hứa Khiêm cũng dày, mới có thể thưởng thức như không có chuyện gì xảy ra: “Không nhìn ra nha, trọng lượng đầy đủ, nhất định là do làm việc mà… Chậc chậc.”
Nghiêm Mạc chịu đựng y như vậy, bộ ngực phập phồng cũng đỏ, xấu hổ đến hận không thể độn thổ.
Hứa Khiêm trêu chọc một hồi, nhìn hắn thật sự không nhịn được nữa, mới khẽ cười một tiếng, nắm lấy căn đồ vật kia đưa tới phía sau của mình.
Vừa mới chiến đấu ác liệt, hậu huyệt đã bị hoàn toàn khuếch trương, cái miệng nhỏ đỏ chói lúc mở lúc đóng, rất nhanh ngậm lấy chóp đỉnh của phân thân phấn khởi kia. Nghiêm Mạc thoải mái cả người chấn động, phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, lanh lảu muốn vội vã đi vào sâu bên trong, bị Hứa Khiêm vỗ một cái vào ngực: “Nôn nóng cái rắm, cẩn thận chờ một hồi lại đi ra… Nhìn kỹ nha, thông thường mà nói cái góc độ này… Ưʍ.” Bị đυ.ng đến vị trí nhạy cảm, y thoải mái nâng cần cổ lên, phần lưng cong lại, không tự chủ được ra một người mồ hôi.
Chờ không còn hoa mắt lợi hại như vậy nữa, Hứa Khiêm lắc lắc đầu, rảy xuống đống mồ hôi ở phía trên, nhưng động tác này hơi mạnh, khiến Nghiêm Mạc theo phản xạ đi tới, lần nữa đυ.ng đến chỗ kia.
Lúc này Hứa Khiêm thoải mái cũng không kêu được, co quắp thở dốc ở trên ghế salon, ánh mắt mông lung thúc gục hắn: “Tiếp, tiếp tục…”
Nghiêm Mạc vươn tay ra nắm lấy eo y —— khung xương của Hứa Khiêm nhỏ, bắp thịt cũng không khoa trương, cơ bụng và nhân ngư tuyến đều có, làm nổi bật cái eo mảnh khảnh của y. Nhưng mà đối với Nghiêm Mạc mà nói, hắn rõ ràng nhất là sức lực ẩn chứa trong thân thể này, đủ để chống chọi với mình.
Nhưng mà bây giờ… cũng đã thành dáng vẻ thần phục như vậy nằm dưới người hắn, tiếp nhận du͙© vọиɠ của hắn… Việc này bảo sao hắn có thể không phấn khích? Không kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ?
Có lẽ là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi hắn quên mất thân phận, lập trường của mình, chỉ muốn hung hăng đem người này thao đến khóc thao đến hỏng!
Trên lưng truyền đến một chút đau nhức, Hứa Khiêm mới vừa muốn nói chuyện, đã bị gió lớn mưa rào đánh tới đè đến không thở nổi, tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ kẽ răng, mang theo một chút thoải mái không tình nguyện lắm, giống như một mực ngoan cố đối nghịch với khí thế của người này —— tựa hồ quán tính nhiều năm như vậy sai khiến, cho dù đến loại thời điểm này, vẫn muốn đối chọi như cũ!
Nghiêm Mạc đích thật đang làm y, hơn nữa còn làm đến chết, từ lúc đầu thăm dò đến sau cùng thô bạo phóng đãng, xương hông đánh vào cánh mông đển đỏ bừng, phát ra tiếng nước phốc phốc, không ngờ tiếng tim đồng thời đập kịch liệt như thế vang vọng bên tai bạn, khiến người ta cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không nghĩ.
Nam nhân đều là động vật nửa thân dưới, lúc này Hứa Khiêm cũng không chú ý gì nữa, ném đi sự dè dặt cuối cùng, y vươn tay ra, an ủi tính khí đã trở nên cao ngất của mình, theo tần suất bị thao mà vẩy ra dâʍ ɖị©ɧ. Nghiêm Mạc nghiêng hạ thân xuống, gặm cắn bộ ngực ưỡn lên của y, cắn xé đầu v* đỏ bừng ở phía trên, dùng đầu lưỡi bao lấy, liếʍ láp, răng nhọn ấn vào, không nhẹ không nặng lôi kéo.
Tràn đầy đau đớn tê dại hoà lẫn kɧoáı ©ảʍ quỷ dị, giống như dòng điện chạy qua cả người, toàn thân Hứa Khiêm đều mềm nhũn, bàn tay đang đặt lên tiểu phúc, cảm thụ được cái căn ở phía sau đang ra ra vào vào, có loại cảm giác đâm đến dạ dày.
Hơn nữa lúc này Nghiêm mạc đã dần dần tìm được bí quyết, biến đổi góc độ đánh vào điểm kia, hai chân Hứa Khiêm treo trên hông của hắn, ngón chân cuộn tròn lại loạn đạp trong không trung, trước mắt là một hồi trắng một hồi đen, cuối cùng không thấy rõ được cái gì nữa, chớp chớp mắt mới phát hiện là lệ rơi.
Y có chút khó nhịn giơ tay lên, che cặp mắt đỏ bừng, lại bị Nghiêm Mạc mạnh mẽ nắm lấy ấn ở trên đỉnh đâu, nghiêng người gặm hầu kết nhô ra của người nọ, không liên quan đến tình cảm, chỉ là thuần tuỳ theo du͙© vọиɠ đến mức hành động gần như theo bản năng, nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân người kia căng thẳng, liên đới mặt sau cũng xoắn chặt, kẹp lấy Nghiêm Mạc đến thở hổn hển, vỗ vỗ cái mông ướt dầm dề của y: “Thả lỏng một chút…”
Hứa Khiêm cười đứt quãng: “Sao, thế nào, sợ tôi bẻ gãy cậu hả…” Xong rồi còn cố ý co rút lại.
Nghiêm Mạc rên lên một tiếng, nắm lấy cánh mông của y hung hăng nhéo một cái, khiến tiếng cười của Hứa Khiêm cũng lạc cả đi, hoá thành tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, thấp thấp trầm trầm, những cũng đặc biệt mê người.
Cao trào đi xuống, hết lần này tới lần khác đều kém chút nữa có thể sút vào khung thành, thế nhưng hai tay bị kẹp lại, thật sự không có sức lực giãy giụa. Hứa Khiêm sốt ruột đến mù quáng, theo bản năng ưỡn thắt lưng cao lên, cọ vào trên cơ bụng đối phương, rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ toàn thân đối phương, hoà cùng một chỗ với mồ hôi, sáng lên một mảng.
Nghiêm Mạc sao có thể buông tha cho y, nói thế nào cũng muốn lấy lại thanh danh cho mình, cho nên cố tình không chạm đến phía trước, ngược lại tiến công ở đủ loại góc độ vào cái điểm kia ở trong cơ thể, hắn đâm rất sâu, mỗi một lần cố gắng đi vào, lông cũng cọ đến hậu môn, dương v*t toàn gân xanh bất bình nghiền qua tràng đạo, đâm đến mức nội bích nóng ướt mềm mại không ngừng co rút, cái miệng nhỏ bọc kín chỗ kia. Hứa Khiêm vừa cảm thấy nhột, vừa thoải mái nói cũng không nên lời, hai mắt y nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, trên người toàn là những vết xanh tím, hạ thân càng là một đống hỗn loạn, không nói da^ʍ thuỷ nhễu ướt ghế salon, ngay cả dịch ruột non đều bị đánh thành bọt trắng, dính trên miệng huyệt đỏ thẩm theo từng lần trừu xuất ra ra ra vào vào, tìиɧ ɖu͙© tới cực điểm
Lúc bắn tinh đầu Hứa Khiêm đều trống rỗng, trước mắt loé lên ánh sáng như nổ tung, tựa hồ thoải mái sảng khoái rút sạch toàn bộ khí lực của y, chỉ còn một phần hô hấp. Bất thình lình Nghiêm Mạc bị tinh bắn văng đầy người, tiếp đó bàn giao nơi hậu huyệt đang thắt chặt kia, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào trong cơ thể, mang theo một chút mát lạnh lại nóng hổi không nói nên lời, thân thể Hứa Khiêm run lên, phía trước lại rỉ ra mấy giọt, cũng đã gần như là nước.
Hoảng hốt một lúc lâu, cuối cùng khôi phục lại ý thức, y run lẩy bẩy giơ chân lên, giẫm trên vai Nghiêm Mạc, muốn đạp lại không có sức lực, vì vậy chỉ đánh đứt quãng nói: “Con mẹ nào… cho cậu bắn bên trong…”
Nghiêm Mạc trừng mắt nhìn, vẫn có chút không phản ứng kịp.
Hứa Khiêm lười nhác tính toán với đồ ngốc này, dứt khoát ném ra một chữ: “Cút!”