Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 75: Nằm mơ

Mục Mộc cố gắng cúi đầu xuống thì chỉ có thể nhìn thấy được cái bụng tròn vo của mình mà thôi, hoàn toàn không thấy được bóng dáng tiểu jj của mình.

Hoàn toàn bị cái bụng chận lại đường nhìn.

Mục Mộc thử đưa tay xuống để cầm lấy tiểu jj, rồi nâng nó lên, hắn cúi người xuống nhìn thì mới miễn cưỡng nhìn thấy được cái kia của hắn.

Một nỗi buồn không có cách nào kìm nén đột ngột dâng lên, Mục Mộc có thể đoán được không lâu sau đó hắn có khom lưng cũng sẽ không thấy được tiểu jj của mình, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó quái lạ, không thoải mái, mỗi lần mà hắn đi tiểu thì đều phải cúi đầu xuống nhìn, đây là thói quen từ nhỏ.

Ổn định cảm xúc lại, phải gắng giữ cảm xúc ổn định. Mục Mộc tự an ủi mình, mang theo tâm tình khổ sở vẩy nướ© ŧıểυ, rửa sạch tay, sau đó mặc quần vào rồi đi ra ngoài.

Lạc Tang đang làm cơm chiên với thịt bằm và dưa chua cho Mục Mộc ở trong phòng bếp, đây là bữa ăn khuya của Mục Mộc, hiện tại triệu chứng nôn nghén của hắn đã đỡ hơn một chút nhưng lượng cơm ăn mỗi ngày lại tăng thêm, một ngày phải ăn ba bữa: bữa trưa, bữa tối và bữa ăn khuya, còn cơm sáng thì hắn vốn không thể dậy nổi để ăn.

Mục Mộc ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu nhìn bụng của mình, do đang ngồi nên phần bụng của hắn càng phình to ra, tựa như là nhét một quả bóng vào dưới bụng vậy, Mục Mộc đưa hai tay vỗ vào bụng, có thể cảm giác được bụng của mình đang dao động.

Thật là đáng sợ, không ngờ bụng mình lại to đến thế này.

Lạc Tang nghe thấy tiếng vang ” bạch bạch “, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Mộc đang dùng hai tay vỗ nhẹ vào cái bụng tròn của mình, y nhìn chằm chằm một lúc mà cũng không biết tại sao Mục Mộc lại muốn vỗ nó.

” Đừng vỗ nữa, nhóc con đang ở bên trong “. Lạc Tang bưng cơm chiên với thịt bằm và dưa muối thơm ngát bỏ lên trên bàn, sau đó đưa tay sờ lên cái bụng tròn của Mục Mộc, ánh mắt nhu hòa.

” Yên tâm, đánh không chết được nó đâu “. Mục Mộc cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn bữa khuya của mình, có chút tức giận nên liền múc một muỗng cơm chiên đưa tới bên miệng Lạc Tang, Lạc Tang ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu.

Lạc Tang chỉ ăn thịt, Mục Mộc biết rất rõ.

” Ăn “. Mục Mộc nhìn chằm chằm vào Lạc Tang, ra lệnh.

Lạc Tang phải há miệng ăn vào, dưa chua với Mục Mộc thì là ăn rất ngon nhưng với Lạc Tang thì khi ăn vào thì không thể nào chịu được mùi vị kỳ cục này, còn vị chua thì làm cho hàm răng của y đều bị tê rần.

Bắt buộc bản thân phải nuốt xuống miếng cơm chiên cùng với dưa chua nọ, Lạc Tang xê dịch cái ghế mà Mục Mộc đang ngồi lại gần mình, sau đó ngồi xổm ở giữa hai chân Mục Mộc, hai tay ôm eo Mục Mộc, cách quần áo hôn một cái vào cái bụng to của hắn, chờ làm xong hết thảy thì Lạc Tang mới ngước đầu lên ngắm nhìn Mục Mộc.

” Làm sao vậy? “. Lạc Tang nhìn ra Mục Mộc đang hờn dỗi.

Mục Mộc cũng không trả lời Lạc Tang, hắn cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, bất quá là tiểu jj bị bụng to che mất mà thôi vậy mà hắn lại cảm thấy suy sụp.

” Không có gì “. Mục Mộc khẽ đẩy Lạc Tang ra, xoay cái ghế lại tiếp tục ăn, không gây khó dễ cho Lạc Tang nữa.

Lạc Tang thấy Mục Mộc không chịu nói, liền đứng dậy, lởn vởn bên Mục Mộc, sau đó lại hỏi hắn: ” Muốn ăn quả chua hả? “.

” Không ăn “.

” Tắm rửa? “.

” Không tắm “.

” Chơi viôlông không? “.

” Không chơi “.

“… Ngủ? “.

” Ừm “.

Lạc Tang liền đi nấu nước, nếu như Mục Mộc không tắm thì Lạc Tang sẽ rửa chân cho Mục Mộc trước khi ngủ.

Mục Mộc ăn cơm chiên được một nửa liền đẩy qua một bên không ăn nữa, sau đó vào phòng cởϊ qυầи áo định đi ngủ, đang cởi thì Lạc Tang bưng nước nóng vào, thế là Mục Mộc để lại áo trong ở ngồi xuống mép giường.

” Không mặc quần áo “. Lạc Tang thấy Mục Mộc ăn mặc mỏng manh nên liền cầm lấy áo khoác da thú dày khoác lên trên người Mục Mộc, lúc này mới ngồi ở xuống băng ghế nhỏ để rửa chân cho Mục Mộc.

Lạc Tang sau khi cởi vớ chân cho Mục Mộc liền thả đôi chân của hắn vào trong nước ấm, Mục Mộc cảm giác quá nóng nên ngón chân hơi cong lên, thế nên Lạc Tang ủ hai chân của Mục Mộc ở trong l*иg ngực của mình, định chờ đến khi nước nóng nguội bớt một ít thì mới rửa chân cho hắn, y ngước đầu lên nhìn Mục Mộc thì kinh ngạc phát hiện hắn vén quần áo lên khỏi cái bụng tròn vo của mình, đang dùng tay ngoáy rốn của mình.

Lạc Tang lo lắng Mục Mộc sẽ bị cảm lạnh nên nói với hắn: ” Đừng chơi ở trên bụng nữa, coi chừng bị cảm lạnh đó? “.

Mục Mộc không thèm để ý tới Lạc Tang, vẫn để lộ cái bụng to của mình, lấy ngón đo cỡ rốn, qua một lúc mới mệt mỏi nói với Lạc Tang: ” Rốn của tôi bị căng ra “.

Hóa ra là chú ý đến cái này. Lạc Tang liếc nhìn cái rốn của Mục Mộc, hơi lớn hơn lúc ban đầu, liền an ủi: ” Đều sẽ như thế này, chờ sau khi sinh nhóc con ra thì bụng sẽ xẹp xuống, rốn cũng sẽ nhỏ lại thôi “.

” Thế nhưng lúc này chỉ mới có năm tháng mà thôi, còn tới bảy tháng nữa đó “. Mục Mộc lộ vẻ căng thẳng, sau đó ưu sầu: ” Mới có hiện tại mà bụng cũng đã to như thế này rồi thì sau này sẽ to đến mức nào nữa? “.

” Sẽ không to hơn nhiều lắm đâu “. Lạc Tang nhớ tới Mục Mộc không biết nhiều về thế giới này nên giải thích cho hắn biết: ” Sự phát triển của bảo bảo thú nhân khá là nhanh cho nên bụng mới to nhanh nhưng thời gian nửa sau của thời kỳ mang thai sẽ phát triển chậm lại, chỉ ở trong bụng ngủ, hấp thu các chất dinh dưỡng để cường hóa thân thể, còn sự phát triển của bảo bảo giống cái lại chậm hơn, phát triển tốt liền trực tiếp đòi ra mà không có quá trình cường hóa này “.

Lạc Tang nói xong còn nêu ví dụ cho Mục Mộc hiểu rõ hơn: ” Chăng hạn như anh vậy, vì là thú nhân biến dị, đã ở trong bụng cha ta ngủ hơn hai tháng, thời gian cường hóa so với các thú nhân khác cũng nhiều hơn hai tháng, còn Phỉ Lợi Phổ là thú nhân sinh non, bởi vì thời gian cường hóa không đủ cho nên sau khi sinh ra liền có cơ thể yếu ớt bẩm sinh “.

Mục Mộc nghe thấy Lạc Tang giải thích rõ như vậy thì mới yên tâm hơn một chút, hắn thật sự lo sợ cái bụng của mình sẽ càng ngày càng tiếp tục to lên.

Lạc Tang đưa tay vào nước trong chậu thử một chút, nước đã bớt nóng hơn một chút nên để hai chân của Mục Mộc vào trong chậu, Mục Mộc liền thả quần áo xuống, ngồi ôm cái bụng tròn của mình hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của Lạc Tang.

Nhưng mà ngày suy nghĩ đêm liền nằm mộng. Tối đó, Mục Mộc nằm mơ thấy mình cùng bạn học thời đại học đi tắm biển, Mục Mộc đeo túi xách cùng với các bạn nam trong lớp đến phòng thay đồ để đổi quần bơi, Mục Mộc mới cởϊ áσ ra thì nhóm bạn học liền nở nụ cười.

” Mục Mộc, khi nào lại có bụng bia vậy? “.

Mục Mộc cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện bụng của mình phình ra y hệt như một trái bóng vậy, do đang ở trong giấc mơ, cho nên bất kể có xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái thì đều sẽ không cảm thấy sự khác thường nào, thậm chí còn sẽ tự mình tạo ra một đoạn ký ức giả, cho nên Mục Mộc lúng túng đáp lại: ” Do ở nhà tôi cùng ông nội uống nhiều rượu quá nên bụng mới to ra thôi “.

” Không biết còn tưởng rằng cậu mang thai đấy “.

” Sao có thể được, tôi chính là đàn ông thực thụ mà “.

Nhóm bạn học cười ha ha cởi đồ thay quần bơi, Mục Mộc cũng cởi ra, lúc này có một bạn học nhìn qua liền kinh ngạc hét to với Mục Mộc: ” Mục Mộc! Tiểu jj của cậu đâu rồi? “.

Mục Mộc sửng sốt, muốn cúi đầu nhìn xuống nhưng lại bị cái bụng bia cực to ngăn cản tầm nhìn, dù làm mọi cách cũng đều không thấy được thân dưới của mình nên hắn lo lắng duỗi tay xuống sờ vào, lại không chạm vào được thứ gì, phía dưới cái bụng bia to tròn của hắn là một vùng đất bằng phẳng, ngón tay chỉ chạm vào hai cục thịt, cũng không biết là tinh hoàn của hắn hay là bộ phận kia của phụ nữ nữa.

Mục Mộc trong nháy mắt liền giật mình tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng duỗi tay xuống phía dưới của mình, may mắn là tiểu jj của hắn vẫn còn ở còn, Mục Mộc bỗng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhớ lại giấc mộng mới nãy, đáy lòng tràn đầy sợ hãi.

Giấc mộng kia rất là quái đản, vừa chân thực lại rất khủng bố.

Lúc Mục Mộc thức giấc thì cả người đã run rẩy dữ dội cho nên Lạc Tang ôm hắn cũng nhanh nhạy thức dậy, y ở trong bóng tối hỏi Mục Mộc: ” Làm sao vậy? “.

” Mơ thấy ác mộng “. Mục Mộc lấy cùi chỏ khẽ huých vào người Lạc Tang: ” Nóng, đừng nên ôm chặt như vậy “.

Lạc Tang cảm nhận được Mục Mộc ra rất nhiều mồ hôi, vì thế liền buông lỏng Mục Mộc ra một ít, để cho hắn thông thoáng, hai người ở trong bóng tối sờ soạng lẫn nhau mấy lần, sau đó cùng ngủ lại.

Kết quả Mục Mộc lại nằm mơ tiếp, còn là nối tiếp của cái giấc mộng lúc nãy.

Bạn học của Mục Mộc thấy Mục Mộc cứ luôn tìm tòi ở phía dưới bụng của mình, liền hảo tâm nhắc nhở hắn: ” Đừng sờ nữa, Mục Mộc, cậu biến thành con gái rồi “.

Lúc này Mục Mộc mới phát hiện trước ngực của mình chẳng biết lúc nào đã mọc ra hai cục thịt, quá xấu hổ nên Mục Mộc nhanh chóng mặc quần áo vào.

Hắn đã biến thành con gái? Làm sao hắn lại có thể biến thành nữ được chứ? Mục Mộc rất buồn bực, sau đó ở trong mộng hắn liền hư cấu ra một ký ức giả: Đúng rồi, là vị bác sĩ người Thái gọi là Văn Sâm Đặc Tư đã làm giải phẫu cho hắn.

Tại sao lại làm giải phẫu cho hắn? Mục Mộc không nhớ ra được nguyên nhân nhưng chính bác sỹ đó đã thay đổi giới tính cho hắn.

” Mục Mộc, cậu bị bụng bia sao? Sẽ không phải thực sự là mang thai đó chứ? “. Một bạn học trêu ghẹo hỏi.

Sắc mặt Mục Mộc đỏ lên, có chút tức giận: ” Là bụng bia! Tôi là đàn ông! Sẽ không mang thai! “.

” Đã biến thành nữ rồi! “.

Mục Mộc không thể nào phản bác lại được nhưng vẫn cố chấp nói: ” Nhưng tôi chưa có bạn trai nha! “.

Một khuôn mặt đẹp trai đột ngột lóe lên ở trong đầu của hắn, da màu lúa mạch, đôi mắt vàng sậm, mái tóc dài màu đen, ngũ quan tuấn dật…

Mục Mộc sửng sốt, hắn cẩn thận nhớ lại gương mặt đó, lại dù như thế nào cũng đều không nhớ ra được.

Lúc này bạn học của hắn liền kêu lên: ” Còn nói không mang thai, nhóc con mau ra ngoài “.

Mục Mộc lại cúi đầu nhìn xuống, rất nhiều máu chảy ra từ giữa hai chân của hắn, ngay sau đó một cục thịt đen thùi, nhầy nhụa, máu dầm dề ” Xoạch ” một tiếng rơi xuống đất, giãy dụa lung tung ở bên chân hắn, rồi từng chút một gắng sức lại gần chân hắn rồi dựa vào.

Mục Mộc vô cùng sợ hãi, ” A! ” hét to một tiếng, phản xạ lui về phía sau, rời xa vật không biết là gì nhưng bạn học thời đại học của hắn thì đứng ở một bên la ó.

” Mục Mộc, cậu đã sinh ra thứ gì vậy? “.

” Tôi, tôi không biết! “. Sắc mặt Mục Mộc trắng bệch, hắn cảm thấy ở phía dưới có cảm giác khác thường nên cúi xuống duỗi tay xuống dưới, vừa vặn có một vật từ trong thân thể hắn rơi ra đồng thời rơi trên tay của hắn, Mục Mộc cầm lên nhìn, vậy mà lại là một cục thịt đen thùi, nhầy nhụa, máu dầm dề!

” Cục thịt ” đó chợt mở mắt ra, đó là một đôi mắt màu vàng sậm, con ngươi của nó mang theo hơi nước nhìn chằm chằm vào Mục Mộc rồi há miệng gào khóc kêu một tiếng: ” Mẹ! “.

Mục Mộc thình lình từ trên giường bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, Lạc Tang giật mình liền mở mắt ra thì nhìn thấy Mục Mộc vén chăn lên duỗi hai tay sờ xuống phía dưới của mình, vẻ mặt hết sức khó coi.

” Làm sao vậy? “. Lạc Tang lo lắng hỏi Mục Mộc, rồi xem phía dưới của hắn, phát hiện hai tay của Mục Mộc đang vói vào trong quần của mình, dường như là sờ cái bộ vị kia.

” Cái này là tiểu jj của tôi sao? “. Mục Mộc lo lắng hỏi Lạc Tang, móc cái đó từ trong quần ra để Lạc Tang nhìn vào, trong phòng quá tối, bụng to của hắn lại ngăn cản tầm mắt nên hắn chỉ có thể chạm vào mà không nhìn thấy được.

” Phải mà “. Lạc Tang đoán được Mục Mộc lại nằm mơ, vì thế vươn tay ôm hắn vào trong l*иg ngực, ôn nhu an ủi hắn: ” Không có chuyện gì, có anh ở đây “.

Mục Mộc mới vừa tỉnh dậy nên vẫn còn nhớ rõ cảnh trong mộng, thế nên hắn giục Lạc Tang: ” Hãy cởϊ qυầи của tôi xuống, nhìn xem phía dưới có chảy máu không! “.

Lạc Tang bình tĩnh làm theo, hắn rất mẫn cảm với máu, lại càng đặc biệt mẫn cảm với máu của Mục Mộc, nếu như Mục Mộc chảy máu thì y đã sớm phát hiện ra rồi cho nên Mục Mộc hiện tại do nằm mơ nên vẫn còn chưa tỉnh táo.

Lạc Tang cởϊ qυầи Mục Mộc, tách hai chân của hắn ra nhìn một chút, mọc ở giữa hai ” cục bột ” là một đóa ” hoa “, phía trên ” hoa ” là một con ” voi “, hết thảy đều rất bình thường.

” Không có chảy máu “. Lạc Tang báo lại với Mục Mộc.

” Vậy có vật gì rơi ra hay không? “. Mục Mộc nhớ đến cục thịt gọi hắn là ” mẹ ” ở trong mộng kia thì trong lòng hồi hộp.

” Không có “. Lạc Tang không biết vật mà Mục Mộc nói là chỉ cái gì thế nhưng trong chăn trừ họ ra liền không có những thứ nào khác.

” Thật không có chứ? “.

” Thật sự là không có gì cả “.

Mục Mộc cầm lấy tiểu jj của mình run run rồi hỏi lại Lạc Tang thêm một lần nữa: ” Cái này là tiểu jj của tôi sao? “.

” Phải “.

Mục Mộc rốt cuộc cũng tạm thời an tâm lại, hắn dùng một tay lau mồ hôi trên trán, thổ ra rồi nằm lại xuống giường.

Lạc Tang nằm xuống bên cạnh Mục Mộc, đắp lại mền cho hắn, sau đó hỏi hắn: ” Mơ thấy cái gì vậy? “.

” Mơ thấy tiểu jj của tôi bị biến mất “. Mục Mộc khẽ nhíu mày, cảm thấy được mơ thấy cái này còn đáng sợ hơn là mơ thấy yêu ma quỷ quái.

” Yên tâm, đang ở đây “. Tay của Lạc Tang ở dưới chăn duỗi xuống chạm vào hạ thân của Mục Mộc, thấy tay Mục Mộc vẫn còn đang nắm chặt vào bộ vị đó của mình, Lạc Tang không biết phải nói gì, xem ra Mục Mộc thật sự bị giấc mộng dọa cho sợ hãi rồi.

” Ừm “. Mục Mộc dựa vào trong lòng Lạc Tang, cảm thấy người có chút lạnh, có lẽ là do do mồ hôi đông lại.

Nhà tâm lý học vĩ đại Floyd cho rằng, bản chất của giấc mộng chính là biểu đạt ngoằn ngoèo trong tiềm thức của con người, xem ra tại trong tiềm thức của Mục Mộc, hắn cảm thấy được việc bản thân mình có thai đã khiến hắn không còn là một người đàn ông bình thường nữa, mà nhóc con ở trong bụng hắn…

Sâu trong lòng hắn rất sợ hãi.

Lạc Tang vươn tay vỗ về đầu Mục Mộc, tựa như đang vuốt ve một con mèo mà vuốt ve hắn, có lẽ là sự trấn an của y phát huy tác dụng hoặc là do Mục Mộc vẫn luôn cầm tiểu jj của chính mình, khi hắn lại ngủ thϊếp đi lần nữa thì không còn tiếp tục giấc mộng nhưng lại bị sốt rất cao.