Lạc Tang nhìn thấy tâm tình Mục Mộc bỗng trở nên kích động, liền biết hai thứ đồ vật quái lạ này là của Mục Mộc, lúc này Hi Nhĩ muốn lại gần để nhìn vào tấm hình đó nhưng Lạc Tang đã trực tiếp nghiêng người ngăn chặn tầm mắt của Hi Nhĩ, sau đó khoác vai Mục Mộc đi ra ngoài.
” Phụ thân, con phải dẫn Mục Mộc về nhà trước đã “. Khi Lạc Tang đi ngang qua người Lạc Lâm liền nói với ông, Lạc Lâm thấy vẻ mặt của Lạc Tang và Mục Mộc đều có gì đó khác lạ vì thế đành gật đầu.
Mục Mộc vẫn luôn cúi đầu nhìn chăm chú vào bức ảnh ở trong bóp da, tùy ý để Lạc Tang kéo hắn đi, chờ đến khi hai người đi tới con đường nhỏ không người, Mục Mộc mới lấy tay dụi đôi mắt đã hơi ướt nước một cái.
Lạc Tang cúi đầu nhìn Mục Mộc, hỏi hắn: ” Em có chuyện gì muốn nói với anh không? “.
Tại thời điểm Lạc Tang tìm thấy hai món đồ vật quái lạ này thì Lạc Tang liền mơ hồ đoán ra được cái gì đó, đặc biệt là bức ” chân dung ” nho nhỏ nhưng lại vạn phần tinh xảo và chân thực nọ, khiến cho Lạc Tang khẳng định ” chân dung ” nọ là món đồ không thuộc về thế giới này.
Như vậy Mục Mộc có phải? Hắn chính là người của thế giới này? Lạc Tang không khỏi có sự ngờ vực cho nên y muốn hỏi Mục Mộc, nếu hắn chịu nói rõ ra.
Mục Mộc nhìn vào bóp da và điện thoại di động trên tay, thừa nhận: ” Hai thứ này đều là của tôi “.
Mục Mộc nói xong đưa tấm hình nọ cho Lạc Tang xem, nói bằng tiếng Trung cho y biết: ” Hai ông bà lão này là ông nội và bà nội của tôi, lúc đó ông nội tôi bị bệnh lú lẫn của người già vẫn còn nhẹ, bà nội tôi liền mang theo ông cùng đi theo tôi đến đại học để báo danh, kiến trúc ở đằng sau chính là cổng trường đại học, cái này là ô tô, cái thứ mà nam sinh này đang sử dụng chính là xe đạp, đúng rồi, sinh vật này chính là ‘ phụ nữ ‘, tại nơi của chúng tôi là người sinh con “.
Mục Mộc nói bằng một số lượng lớn từ ngữ tiếng Trung cho nên Lạc Tang nghe mà như rơi vào trong sương mù, y nhìn chằm chằm vào sinh vật gọi là ” phụ nữ ” mà Mục Mộc đã chỉ cho y nhìn, trông có vẻ rất nhỏ con, bề ngoài có hơi kỳ quái, cũng không phải là khó coi, chỉ là dáng vẻ của bọn họ không giống nhau lắm, hơn nữa đại đa số ” bọn họ ” đều ăn mặc theo kiểu để lộ chân và cánh tay ra, áo quần không đủ che thân.
Lạc Tang chỉ nhìn lướt qua những phụ nữ trong hình mà không có hứng thú một chú nào, sau đó lại di dời tầm mắt đến những người đàn ông.
Đều giống y hệt như những giống cái, hiển nhiên là không có thân ảnh của một thú nhân nào!
Lạc Tang không khỏi nhớ tới lúc trước Mục Mộc đã thường xuyên nói: ” Tôi là đàn ông! Không phải là phụ nữ! “. Bây giờ, y đã thăm dò được một chút manh mối.
Thì ra ở quê hương Mục Mộc, hắn đóng vai trò tương tự như thú nhân mà sinh vật gọi là ” phụ nữ ” thì lại đóng vai tương tự như giống cái, hóa ra không phải Mục Mộc có chướng ngại trong việc nhận thức giới tính mà là hắn chính là ” thú nhân ” khi ở nơi đó.
Mục Mộc vẫn cứ nhìn vào tấm hình rồi nói rất nhiều, đáy mắt tràn đầy vẻ hoài niệm, làm cho Lạc Tang không thể không khẩn trương.
Mục Mộc nói hắn phải về nhà, hắn muốn về nhà.
” Mục Mộc, nhà của em… Không phải là ở trên thế giới này, đúng không? “. Lạc Tang nâng cằm Mục Mộc lên, làm cho hắn nhìn vào mình, lần đầu tiên y cảm nhận được nỗi bất an đối với chuyện Mục Mộc muốn về nhà.
Đôi mắt Mục Mộc bình tĩnh nhìn Lạc Tang, gật đầu: ” Đúng vậy “.
Tại thời điểm Mục Mộc diễn tả một cách cặn kẽ mọi thứ ở
trong bức hình cho Lạc Tang nghe thì hắn cũng không có ý định giấu giếm y thêm nữa nên Mục Mộc lại nói tiếp: ” Tôi đã nói tôi không phải giống cái, việc này là sự thật, tôi là ‘ đàn ông ‘, tuy rằng tôi không biết tại sao bản thân mình lại giống như các giống cái ở nơi này có thể tiêu hóa được quả thôi hóa và sinh con nhưng tôi đúng là một ‘ đàn ông ‘, tôi vốn không phải là người ở thế giới này của các anh “.
Lạc Tang hơi khẩn trương: ” Nhưng em hiện tại đang ở nơi này… “.
” Cho nên tôi mới muốn về nhà “. Mục Mộc thở dài, đáy lòng cũng thoải mái, hắn cuối cùng cũng có thể thoải mái nói ra hết tất cả mọi việc rồi.
” Em trở về bằng cách nào? “.
” Xuyên qua trở lại “.
” Xuyên qua? “.
“Một loại phương pháp đột phá thời không, tôi không biết phải giải thích như thế nào “.
” Vậy anh và em sẽ cùng trở về “. Lạc Tang nói nhanh.
” Không được! Anh không thích hợp để sống trong thế giới của tôi đâu! “. Mục Mộc không chút do dự mà từ chối ngay, Lạc Tang là thú nhân, sống trong cái thành thị toàn rừng rậm sắt thép này thì chỉ có thể làm mai một y mà thôi.
” Không sao, anh sẽ cố gắng thích ứng… “.
” Anh sẽ không thể nào thích ứng được! “. Mục Mộc lớn tiếng cắt ngang lời của Lạc Tang, hắn nghiêm mặt cau mày nói: ” Coi như anh có thể thích ứng được thì tôi cũng sẽ không dẫn theo anh trở về đâu! Anh không cần phải hy vọng nữa! “.
Hắn không thể lấy tính mạng của Lạc Tang để mạo hiểm được, lỡ như thân phận thú nhân của y bị phát hiện ra thì chỉ có thể bị bắt vào trong phòng thí nghiệm hoặc là bị gϊếŧ chết, huống chi ngoại hình của y cũng không thể che giấu được, dáng người cao hai mét ba mà đi ra ngoài thì trăm phần trăm sẽ bị nhiều người chú ý.
Lạc Tang bị Mục Mộc quát một tiếng liền trở nên trầm mặc, Mục Mộc mới nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình hơi quá đáng, vì vậy giơ tay xoa đầu Lạc Tang, vẻ mặt hoà hoãn lại, thẳng thắn với y: ” Thực ra thì… Tôi cũng không chắc chắn rằng mình có thể trở về nên nếu tôi không trở về được thì tôi sẽ ở lại đây và sinh sống cùng với anh “.
Ánh mắt Lạc Tang sáng rực lên, đồng thời đáy lòng có ý nghĩ.
Không có y dẫn đường thì Mục Mộc không thể nào tìm được đường về ” nhà ” mình tại khu rừng rậm trung tâm lớn thế kia được cho nên…
Lạc Tang đột ngột ôm chặt Mục Mộc vào trong ngực mình, Mục Mộc chỉ nghĩ là y không nỡ để mình rời đi mà thôi nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, vì thế không biết ôm ấp này chính là cái ôm hối lỗi.
Mục Mộc nhẹ nhành đặt tay lên trên lưng của Lạc Tang, ghé vào lỗ tai y mà thì thầm: ” Chuyện tôi không thuộc về thế giới này, anh đừng nói cho người khác biết, kể cả phụ thân và cha anh cũng không được “.
Lạc Tang gật đầu rồi hôn lên tai của Mục Mộc.
Mục Mộc thoát khỏi l*иg ngực của Lạc Tang, hắn ngước đầu lên nhìn vào y, tiếp theo đưa tay chạm vào mặt của y, sau đó nắm tay Lạc Tang đi về hướng bên ngoài bộ lạc: ” Về nhà thôi “.
Lạc Tang ngoan ngoãn để Mục Mộc nắm dẫn đi, con mắt phải màu vàng sậm nhìn chằm chằm vào gò má xinh đẹp của Mục Mộc, nội tâm dâng trào mãnh liệt du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Mục Mộc là của mình, đừng hòng đi đến bất kỳ nơi nào.
…
Hai người tới mảnh ruộng, Phỉ Lợi Phổ và Hạ Nhĩ đang bận rộn trong ruộng của mình, thời điểm Hạ Nhĩ rãnh rỗi thỉnh thoảng sẽ đến trong ruộng phụ giúp Phỉ Lợi Phổ làm việc đồng áng, dẫu vậy tính tới lúc này thì cũng mới tới có ba lần mà thôi.
Phỉ Lợi Phổ đang thu hoạch rau liến ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lạc Tang đã trở về thì nhếch miệng mĩm cười, hai con mắt màu lam băng lóe sáng lên.
Hạ Nhĩ nhìn Phỉ Lợi Phổ rồi lại nhìn Lạc Tang, vừa nhìn lại Phỉ Lợi Phổ, không chút do dự ra lệnh: ” Bịt mắt quay quanh tại chỗ 100 vòng “.
Khóe miệng Phỉ Lợi Phổ đang nhếch lên liền hạ xuống: ” Tôi đã làm sai việc gì… “.
” Không một lòng với bạn lữ “. Hạ Nhĩ nghiêm trang nói ra lý do, trông rất nghiêm túc.
” … “. Phỉ Lợi Phổ đuối lý, đành phải ngoan ngoãn nghe lời giơ hai tay lên bịt đôi mắt của mình lại, bắt đầu quay quanh tại chỗ, Hạ Nhĩ đứng ở bên cạnh đếm số vòng, chờ cho Phỉ Lợi Phổ quay đủ 100 vòng thì anh ta liền choáng váng ngã xuống đất, hai mắt cũng bị hoa luôn.
Mục Mộc xem hai người đang ầm ĩ ở trong ruộng, trong lòng cũng mừng thay cho Phỉ Lợi Phổ, lúc đầu hắn hoài nghi Hạ Nhĩ kết bạn với Phỉ Lợi Phổ là có mục đích nhưng quan sát qua nhiều ngày mới phát hiện hai người nọ là thật sự có gian tình bí mật với nhau, còn gian tình của hai người họ đã bắt đầu như thế nào thì vẫn là sự bí ẩn lớn nhất chưa có lời đáp của bộ lạc trong năm nay.
Mục Mộc dẫn Lạc Tang đi về phía ngôi nhà gỗ nhỏ, vừa đi vừa nói cho Lạc Tang biết: ” Trong hơn nửa tháng, anh không ở nhà thì tôi và Phỉ Lợi Phổ đã dựng xong nhà gỗ nhỏ này, tay nghề làm mộc của Phỉ Lợi Phổ giỏi hơn anh rất nhiều nên làm ra các vật dụng trong nhà rất tinh xảo “.
” Tay nghề làm mộc của anh đúng là không giỏi lắm “. Lạc Tang nghiêm túc nói với Mục Mộc: ” Sau này anh sẽ cải thiện “.
Mục Mộc quay đầu lại liếc mắt Lạc Tang một cái, cười nói: ” Tôi cũng không có chê anh, tay nghề làm mộc của anh cũng rất tốt mà “.
Hai người đi vào căn nhà gỗ nhỏ có một phòng ngủ, một phòng khách và một bếp, Lạc Tang nhìn thấy ở trên bàn có một mâm quả chua, đó là loại trái cây dùng để khai vị, cũng là món ăn vặt dành cho dựng phu, thế là y dời tầm mắt xuống bụng của Mục Mộc, nhìn chằm chằm vào nó.
Mục Mộc mặc áo choàng dày ngắn trên người nên Lạc Tang không thể nhìn thấy rõ sự thay đổi trên cơ thể hắn, vì vậy đi tới vói bàn tay vào trong quần áo Mục Mộc mà sờ soạng, Mục Mộc giật mình kinh hãi, tự động tránh ra.
” Làm gì vậy? “. Mục Mộc nắm lấy cổ tay của Lạc Tang, không cho y tiếp tục vươn tay vói vào trong quần áo của mình.
” Muốn sờ vào bụng của em “. Lạc Tang lộ ra mỉm cười: ” Để anh xem một lát có lớn hơn không “.
” Không cho sờ “. Mục Mộc kéo tay Lạc Tang ra, mặc dù hắn đã quyết định sinh nhóc con này ra nhưng đáy lòng vẫn bài xích việc bụng mình nhô lên.
” Chỉ sờ một lát thôi “. Lạc Tang không tha, sử dụng thủ đoạn bám riết không tha mà y thường dùng.
” Có cái gì hay đâu mà muốn sờ chứ? “. Mục Mộc lạnh lùng nói, chìa tay cầm lấy một quả chua nhét vào trong miệng nhai.
” Chỉ sờ có một lát thôi mà “. Ánh mắt Lạc Tang lộ vẻ trông đợi nhìn Mục Mộc nhưng Mục Mộc không thèm để ý tới.
Ngồi ở bên bàn, Mục Mộc vừa ăn quả chua vừa sai bảo Lạc Tang: ” Đi săn đi, đừng có làm phiền tôi nữa “.
” Chỉ sờ… “.
” Đi! “.
Lạc Tang ảo não đi ra ngoài săn thú, Mục Mộc chờ y vừa đi, lập tức đứng lên đi vào phòng, sau đó kéo áo lên cúi đầu nhìn xuống bụng của mình.
Ngay cả hắn cũng không có chú ý đến bụng mình nữa mà.
Nói chung cái bụng trắng nõn vẫn còn bằng phẳng nhưng phần bụng ở dưới rốn hơi nhô ra một chút, dường như là bị táo bón vậy.
Mục Mộc khẽ nhíu mày, liền nín thở hóp bụng lại thì phần bụng dưới hơi nhô ra ngay lập tức bằng phẳng nhưng khi hắn thở ra thì liền nhô lên, Mục Mộc ” hừ ” một tiếng, tâm trạng rất khó chịu nhưng lại không thể làm gì được, đành phải kéo lại quần áo nhắm mắt làm ngơ.
Đến khi Lạc Tang đi săn trở về thì thấy Mục Mộc bịt mặt mình bằng cái khăn đang nấu cơm, gần đây hắn càng ngày càng không thể chịu được mùi dầu mỡ nên lúc nấu cơm luôn phải bịt mũi bằng khăn, thế mà sau khi nấu xong cũng chưa chắc gì có thể ăn được.
” Nôn nghén rất nghiêm trọng sao? “. Lạc Tang đi tới lấy cái muỗng từ trong tay Mục Mộc, sau đó đẩy nhẹ Mục Mộc qua một bên, để hắn cách xa nồi chảo.
Mục Mộc bịt khăn ngồi xuống ghế, rầu rĩ không vui, lúc thì nhìn Lạc Tang, lúc thì nhìn ra bên ngoài, sau đó bắt đầu ngắm nghía cái điện thoại di động đã bị hỏng của mình, thử ấn mạnh nút mở nguồn, mang theo một tia chờ đợi và hi vọng là màn hình đã vỡ thành hình mạng nhện này có thể sáng lên.
Điện thoại di động nằm ở trong rừng rậm chịu đựng hơn nửa năm gió thổi ngày phơi nắng thì làm sao có khả năng sáng lên được chứ, Mục Mộc liên tục tháo rời pin tới mười mấy lần, xoay xở trong khoảng hai mươi phút mới hoàn toàn bỏ cuộc.
Người nào đó liền càng trở nên chán nản, mặt ủ mày chau gục xuống bàn, tay cầm bóp da nghiêng đầu yên lặng nhìn vào tấm hình kia.
Lạc Tang bưng món rau xào để lên trên bàn, liền lột ống trúc đổ ra cơm ở bên trong, chiêu này là Mục Mộc học được từ Văn Sâm Đặc Tư, đem gạo vào nước bỏ vào trong ống trúc rồi thả vào trong nồi nấu lên, nấu vừa nhanh lại ăn ngon.
Lạc Tang để chén cơm ở trước mặt Mục Mộc, ôn nhu hỏi hắn: ” Muốn ăn thịt à? Anh đi ra ngoài cắt ít thịt, trộn với rau luộc cho em ăn “.
Mục Mộc đóng bóp da lại, lắc đầu với Lạc Tang, sau đó tháo khăn trên mặt xuống, im lặng không lên tiếng lấy đũa ăn cơm, Lạc Tang cũng không vội đi ra ngoài nướng thịt cho mình mà là ngồi đối diện với Mục Mộc, tay chống cằm ngắm nhìn Mục Mộc ăn cơm.
Mục Mộc ăn hai miếng liền dừng, hắn khẽ nhíu mày nhìn về phía Lạc Tang, nói: ” Lạc Tang, trong lòng tôi rất khó chịu “.
” Sao lại khó chịu vậy? Em nói đi, anh nghe nè “. Ánh mắt Lạc Tang lộ vẻ nhu hòa nhìn Mục Mộc, cổ vũ hắn nói
ý nghĩ trong lòng ra.
“… Tôi muốn về nhà “. Mục Mộc nắm chặt đôi đũa, kìm nén rất lâu mới nói ra được một câu: ” Tôi rất cao hứng khi anh có thể giúp tôi tìm được điện thoại di động và bóp da thế nhưng lại làm cho tôi hồi tưởng về trái đất nhiều hơn “.
Hắn muốn lại được sử dụng điện thoại di động, được ăn kfc, được xem ti vi, được chơi một bữa trò chơi, đi dạo ở trung tâm mua sắm, mua một đôi giày thể thao, được trở về nhà, gặp lại ông bà nội…
Mục Mộc nháy mắt một cái liền rớt nước mắt xuống, trên trái đất có rất nhiều rất nhiều thứ hắn còn chưa kịp tận hưởng thì đã bị xuyên qua rồi, hắn với lấy cái bóp da màu đen rồi rút từng cái thẻ ở bên trong ra.
”
Trong cái thẻ ngân hàng này có bảy ngàn đồng, đây là số tiền mà tôi kiếm được do được thưởng khi thi so tài và ra ngoài biểu diễn, tôi dùng cho việc đóng học phí và sinh hoạt phí của một năm “.
” Đây là thẻ bảo hiểm y tế xã hội do trường học cấp cho tôi, tôi cũng chỉ dùng qua có vài lần mà thôi “.
” Cái này là thẻ thành viên của siêu thị ở gần trường học, cứ đến cuối tuần tôi sẽ đi đến siêu thị này để mua hoa quả về ăn, trải qua hai năm đại học cũng đã tích lũy được nhiều điểm, cuối năm ngoái còn đổi được một bình bột giặt và một bịch giấy cuộn “.
” Tấm thẻ này là cái quan trọng nhất, chứng minh thư, tôi
làm khi được 16 tuổi, gương mặt tôi ở trong hình vẫn còn mang nét trẻ con “.
” Còn có cái này… “. Mục Mộc nghẹn ngào nói không được nữa, nước mắt mông lung nhìn về phía Lạc Tang: ” Nếu như không phải hiện tại tôi đang mang đứa con của anh thì tôi đã để anh ngay lập tức đưa tôi quay lại rừng rậm trung tâm rồi. Lạc Tang, hãy hứa với tôi rằng anh nhất định sẽ đưa tôi quay về nơi đó! “.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc mặt đầy nước mắt, liền mím môi lại, sau đó gật đầu một cái.
Mục Mộc nở nụ cười, lại còn khó coi hơn là khóc, hắn gục xuống bàn nức nở, rất muốn nói cho Lạc Tang biết: hắn không muốn sinh đứa con này ra, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà thôi.
Trở lại quê hương của hắn.