Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 50: Hỏng mất

Phỉ Lợi Phổ hoảng sợ nhìn Hạ Nhĩ đang kề sát vào mình, y có thể ngửi thấy mùi thú nhân của hắn, bởi vì cũng thuộc bộ tộc báo đen giống như Lạc Tang cho nên mùi của hai người có chút tương tự, điều này làm cho Phỉ Lợi Phổ cảm thấy mất tự nhiên đồng thời đối với sự tiếp cận của hắn cũng không có chán ghét lắm.

Nhưng Phỉ Lợi Phổ sẽ đem chuyện của Lạc Tang nói cho Hạ Nhĩ biết sao? Tất nhiên là không nói ra rồi.

” Nói đi! “. Hạ Nhĩ liền áp sát Phỉ Lợi Phổ thêm mấy phần, lời nói nghiêm khắc: ” Tôi biết anh có thể nói, cái bộ dạng kia của Lạc Tang rõ ràng là bị thú tính xâm chiếm, chắc hẳn là anh đã từng nghe thấy tin đồn đi? Thú nhân biến dị một khi rơi vào điên cuồng sẽ mất đi nhân tính, khát máu vô tình! Ngay cả đồng loại đều có thể tùy ý tàn sát! “.

Hạ Nhĩ thân là tù trưởng, làm sao có thể cho phép bộ lạc xảy ra tai họa được chứ? Cho nên hắn nhất định phải xác minh một cách rõ ràng, nếu như Lạc Tang thật sự không còn nhân tính thì vì sự an nguy của bộ lạc, hắn nhất định phải đày Lạc Tang tới rừng rậm trung tâm!

Phỉ Lợi Phổ vẫn trầm mặc không nói lời nào, Hạ Nhĩ có chút bất đắc dĩ nhưng lại không thể nghiêm hình bức cung được, nghĩ tới Lạc Tang đang đi tìm Mục Mộc thì Hạ Nhĩ không nhịn được mà rùng mình, vội vã lui khỏi người Phỉ Lợi Phổ liền muốn đi tìm Mục Mộc, để tránh cho cậu ta rơi vào tập kích của Lạc Tang.

Phỉ Lợi Phổ nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Nhĩ nhưng y lại không hy vọng Hạ Nhĩ đến quấy nhiễu Lạc Tang, như vậy sẽ làm cho Mục Mộc phát hiện được Lạc Tang đã biến thành bộ dạng kia!

Lạc Tang muốn che giấu Mục Mộc nên Phỉ Lợi Phổ sẽ giúp y, dốc hết toàn lực cũng phải giúp y!

Cho nên Phỉ Lợi Phổ nhào tới ôm lấy Hạ Nhĩ, không cho hắn đi tìm Lạc Tang, Hạ Nhĩ hết sức kinh hãi, tiếp đó liền dùng sức hất Phỉ Lợi Phổ ra, Phỉ Lợi Phổ va mạnh vào tường nhưng liền chịu đựng đau đớn mà nhào về phía Hạ Nhĩ, sống chết không cho hắn ra khỏi cửa.

” Bỏ tôi ra! Mục Mộc sẽ gặp nguy hiểm! “. Hạ Nhĩ vô cùng nôn nóng, này là do mình đã tính sai, đáng lẽ cần phải đi cứu Mục Mộc mới phải, làm sao lại nghĩ đi tới hỏi Phỉ Lợi Phổ chứ?

” Không có… “. Phỉ Lợi Phổ biết rõ dựa vào sức lực của bản thân thì không có thể nào ngăn cản Hạ Nhĩ được, dưới tình thế cấp bách nên y đành phải mở miệng: ” Lạc Tang sẽ không làm thương tổn tới Mục Mộc, tôi bảo đảm mà! “.

Giọng nói của Phỉ Lợi Phổ rất trong suốt, tựa như là giọng nói của giống cái, hơn nữa cơ thể của y lại phát triển không tốt

nên khiến cho Hạ Nhĩ trong nháy mắt còn tưởng rằng người đang ôm chặt lấy mình chính là một giống cái.

Hạ Nhĩ vẫn luôn lịch sự và tôn trọng giống cái, tuy rằng hắn biết Phỉ Lợi Phổ là một thú nhân, thế nhưng trên người y lại mang một cảm giác của giống cái, điều này làm cho cơ thể của Hạ Nhĩ không khỏi đông cứng lại.

Ngoại trừ Hi Nhĩ và Hi Lâm ra thì hắn chưa bao giờ tới gần bất cứ giống cái nào như thế này, ồ, không đúng, Phỉ Lợi Phổ đâu phải là giống cái.

Mặc kệ là như thế nào, Hạ Nhĩ vẫn là nói chuyện một cách nhẹ nhàng, cố gắng làm cho Phỉ Lợi Phổ hiểu ra: ” Phỉ Lợi Phổ, tôi biết anh và Lạc Tang có giao tình không tệ nhưng chúng ta không thể lấy tính mạng của Mục Mộc ra mạo hiểm được, lỡ như, tôi chỉ nói là lỡ như, Lạc Tang làm thương tổn Mục Mộc thì sao? Nếu như Mục Mộc thật sự xảy ra chuyện, anh bảo tôi làm sao có thể yên lòng được? “.

Phỉ Lợi Phổ cũng không thân quen gì với Hạ Nhĩ nhưng đã từng nghe nói là người này vô cùng chính nghĩa, từ nhỏ đã mơ ước được làm tù trưởng để phục vụ cho nhân dân, chính là ở trên đường nhìn thấy một ông lão bị rơi mất gậy thì sẽ đi tới nhặt lên giúp cho ông lão nên ở tình huống bây giờ thì làm sao có khả năng hắn không lo lắng Mục Mộc có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Nếu thật sự nói rõ thì đó là do bản thân y mù quáng tin tưởng Lạc Tang mà thôi.

Nhưng y vẫn bất chấp! Y chỉ muốn giúp Lạc Tang!

” Lạc Tang không có điên! “. Phỉ Lợi Phổ liền ôm chặt Hạ Nhĩ thêm mấy phần, quật cường nói: ” Y sẽ không làm thương tổn Mục Mộc đâu! “.

Hạ Nhĩ thấy Phỉ Lợi Phổ nghe không vô lời khuyên của mình thì liền nhíu mày, cuối cùng đành khuyên nhủ: ” Phỉ Lợi Phổ, nếu như anh thật lòng muốn giúp Lạc Tang thì cần phải tại trước khi y phạm vào sai lầm mà ngăn cản y lại mới đúng! “.

Phỉ Lợi Phổ không nói lời nào, chỉ càng ôm Hạ Nhĩ thật chặt, dùng hành động nói rõ quyết tâm của mình.

Hạ Nhĩ không lại nhiều lời với Phỉ Lợi Phổ nữa, hắn lại một lần nữa đẩy Phỉ Lợi Phổ ra, nhanh chân vọt tới cửa, nhưng chẳng kịp chờ cho hắn mở cửa ra thì Phỉ Lợi Phổ liền từ phía sau tóm chặt lấy hắn, hất mạnh một lọ bột phấn vào mặt của hắn!

Chỉ thấy bột phấn tại trên mặt Hạ Nhĩ hóa thành làn khói màu xanh biếc, một giây sau Hạ Nhĩ liền ngã xuống đất ngất đi.

Phỉ Lợi Phổ cầm cái lọ nhỏ há miệng thở dốc, thuốc bột này là Văn Sâm Đặc Tư đưa cho Mục Mộc dùng để phòng thân, thế nhưng Mục Mộc biết cái này đối phó với Lạc Tang cũng vô dụng nên liền sang tay cho Phỉ Lợi Phổ, hai người một người tùy tiện đưa, một người lại tùy ý thu nhưng không ngờ lại rất hữu dụng.

Phỉ Lợi Phổ nhìn Hạ Nhĩ đang nằm trên mặt đất thì tim của y liền đập ” thình thịch ” cực nhanh, cảm thấy mình đã phạm phải một tội lớn, cự kỳ sợ hãi nhưng vẫn kéo Hạ Nhĩ lên trên lầu, để tránh cho lát nữa sẽ bị Lạc Tang trông thấy, lúc này trong đầu của y chỉ có một ý nghĩ —— gϊếŧ người diệt khẩu.

Thế nhưng có tà tâm lại không có can đảm, Phỉ Lợi Phổ kéo Hạ Nhĩ vào trong phòng của mình xong thì như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, không biết nên xử lý như thế nào.

Lúc này đêm đã khuya, Phỉ Lợi Phổ đi tới bên cửa sổ nhìn ra một chút, ngôi nhà trúc mới xây kia rất là yên tĩnh, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh đèn sáng mờ nhạt ở trong phòng Mục Mộc nhưng đáng tiếc chính là nhà trúc được xây theo kết cấu khác trước kia nên Phỉ Lợi Phổ không có thể nào lại nhìn thẳng vào trong phòng của Lạc Tang được nữa.

Lúc này Phỉ Lợi Phổ nhìn thấy một bóng người cầm theo hộp cơm đang đi về phía này, Phỉ Lợi Phổ nghĩ đến Lạc Tang sẽ ngửi thấy được mùi của Hạ Nhĩ nên liền chạy xuống vung vẩy hương liệu để che giấu.

Phỉ Lợi Phổ đi không được lâu thì Hạ Nhĩ nằm dưới đất liền mở mắt ra.

Thuốc bột của Văn Sâm Đặc Tư sẽ căn cứ theo thể chất mạnh hoặc yếu của từng thú nhân mà thời gian kéo dài sẽ khác nhau, như thuốc bột này có thể làm cho Phỉ Lợi Phổ bị ngất trong nửa ngày nhưng lại chỉ khiến cho Lạc Lâm ngất trong mười phút, dùng để đối phó với Lạc Tang thì sẽ chỉ làm cho đầu của y choáng váng một lúc mà thôi, thậm chí sẽ bi ngất đi.

Hạ Nhĩ cảm thấy vừa chóng mặt lại vừa đau nhức, hắn nằm ở trên sàn nhăn nhíu mày một lúc, mới dần dần tỉnh táo lại, sau đó liền nhìn thấy chồng đồ vật mà Phỉ Lợi Phổ đã giấu ở dưới gầm giường.

Mấy trăm bức tranh gỗ.

Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm vào chồng bức tranh gỗ một hồi, sau đó bò vào trong gầm giường mà cầm lấy một xấp ra…

Lạc Tang liền ngẩng đầu nhìn trên lầu, y nghe thấy có tiếng động.

Phỉ Lợi Phổ thấy Lạc Tang nhìn lên trên lầu thì có chút thấp thỏm bất an nên đứng dựa vào tường, không biết có nên nói cho Lạc Tang biết việc mình đã đánh ngất Hạ Nhĩ không nữa.

Nói? Để Lạc Tang phải cảnh giác với Hạ Nhĩ? Không được! Nói ra thì Lạc Tang sẽ là đồng lõa của mình rồi, y không biết việc đánh ngất tù trưởng thì nặng đến mức độ nào nhưng cũng không muốn kéo theo Lạc Tang xuống nước.

Vì vậy, Phỉ Lợi Phổ đành giữ yên lặng, cũng may là Lạc Tang không có truy cứu, y trả lại hộp cơm trống không cho Phỉ Lợi Phổ, liền đi về, y nhớ Mục Mộc của mình nên phải đi về trong coi hắn, cho dù chỉ có thể núp ở trong bóng tối.

Chờ cho Lạc Tang rời khỏi, Phỉ Lợi Phổ nhanh chóng vọt lên trên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hạ Nhĩ đang lật xem từng bức tranh của mình, trong đầu của Phỉ Lợi Phổ liền ầm một tiếng, y không nghĩ tới bí mật mà mình đã cất giấu trong nhiều năm lại bị ngươi khác phát hiện ra.

Hạ Nhĩ đang nhìn vào bức tranh vẽ hai người đàn ông đang dây dưa ở trên giường, không hề có bất ngờ chút nào là Lạc Tang và Mục Mộc, cứ việc vẽ Mục Mộc không có khuôn mặt.

Đặt bức tranh kiều diễm xuống, Hạ Nhĩ ngẩng đầu nhìn về phía Phỉ Lợi Phổ với sắc mặt trắng bệch, mặt âm trầm mắng: ” Biếи ŧɦái “.

Cả người Phỉ Lợi Phổ rung mạnh, vội cúi đầu xuống, cơ

thể run rẩy như cái cái sàng.

” Nhìn trộm người khác là không có đạo đức… “. Hạ Nhĩ còn chưa nói xong, liền bị Phỉ Lợi Phổ rắc bột phấn lên mặt lần nữa.

Nhìn Hạ Nhĩ lần thứ hai nằm ngất ở trên sàn, Phỉ Lợi Phổ nắm thật chặc nắm đấm, thanh âm run rẩy thì thào lẩm bẩm: ” Biếи ŧɦái? Mình là biếи ŧɦái? Mình là a… Đúng vậy, mình là biếи ŧɦái… Dù sao thì cuộc đời này của mình đã nát vụn thành một đống phân chó, mình cũng không cần phải bận tâm để cho nó thối nát thêm một chút nữa đâu! “.

Phỉ Lợi Phổ nói xong thì tay y liền mọc ra móng vuốt sắc bén, y đang hoảng loạn vô cùng, lúc trước không dám ra tay nhưng bây giờ thì có rồi nên giương nanh múa vuốt đánh về phía Hạ Nhĩ nhằm muốn gϊếŧ hắn nhưng chân bị vấp nên nặng nề ngã sấp xuống người Hạ Nhĩ.

Cú ngã này đã khiến cho Phỉ Lợi Phổ cảm thấy tủi thân, liền không nhịn được mà bật khóc, ngồi ở trên bụng Hạ Nhĩ mà cúi đầu xuống nghẹn ngào: ” Tôi đã sống được ba mươi năm, cũng bởi vì cha tôi té lộn mèo một cái mà tôi đã ra đời sớm hơn dự kiến, liền phải bị khinh bỉ sao? Tôi thấp bé, tôi gầy yếu, tôi không được mạnh mẽ, tôi không giống như thú nhân, các người đều cười nhạo tôi, liền chỉ có một mình Lạc Tang là tốt với tôi nên tôi mới thích y thì có cái gì sai? Cho dù y xem như không còn nhân tính thì đều tốt hơn gấp một vạn lần so với đám người khinh thường người khác như các người! “.

Phỉ Lợi Phổ nói xong liền vội lau đi nước mũi và nước mắt sau đó vươn tay dặt nơi ngực của Hạ Nhĩ, muốn khoét trái tim của hắn ra nhưng không ngờ do móng vuốt của mình không đủ cứng nên sau khi cào rách quần áo của Hạ Nhĩ thì chỉ có thể miễn cưỡng cắm vào vài phần thịt của hắn mà thôi, căn bản là không thể móc trái tim của hắn ra được.

” Tại sao tôi muốn gϊếŧ người mà lại gϊếŧ không được chứ? “. Phỉ Lợi Phổ buồn bực rút móng vuốt từ trong thịt của Hạ Nhĩ ra rồi đi xuống lầu nhà bếp lấy con dao lên, kết quả trở về nhìn thấy Hạ Nhĩ đã tỉnh lại, bụm phần ngực đang chảy máu của mình mà trợn mắt trừng y.

” Sao anh dám… “. Hạ Nhĩ còn chưa dứt lời thì lại bị Phỉ Lợi Phổ vung lên mặt một lọ thuốc bột khiến hắn ngã xuống.

Trên mặt Phỉ Lợi Phổ vẫn mang theo nước mắt, lại hung hăng cầm dao đi tới phía Hạ Nhĩ, đang muốn một dao chặt đầu của hắn thì lại bị l*иg ngực của hắn hấp dẫn tầm mắt.

Không thể không nói, đều là bộ tộc báo đen, có không ít đặc trưng ở trên người Hạ Nhĩ rất giống Lạc Tang, cùng là tròng mắt màu vàng sậm, cùng là da thịt màu lúa mạch, liền ngay cả vóc dáng cường tráng cũng đều có chút tương tự.

Phỉ Lợi Phổ nhìn chằm chằm vào vùng ngực tinh tráng và rắn chắc của Hạ Nhĩ một lúc, không nhịn được mà nghĩ đến Lạc Tang, vì vậy nổi lên sắc tâm, quyết định tiền da^ʍ hậu sát.

Có một loại người trong ngày thường rất là nhu nhược nhưng một khi điên cuồng lên thì chuyện gì cũng dám làm, Phỉ Lợi Phổ có thể chính là loại người này, dù sao, y đã vò mẻ nên chẳng sợ sứt.

Phỉ Lợi Phổ thừa dịp đầu mình đang nóng liền không nói hai lời mà cởϊ qυầи của Hạ Nhĩ ra, lão xử nam biếи ŧɦái luôn cô độc và tịch mịch trong suốt ba mươi năm rất là hưng phấn, cởi hết quần áo của chính mình ra xong liền cưỡi ở trên người Hạ Nhĩ, hai tay cầm lấy cự vật của Hạ Nhĩ nhưng tưởng tượng nó là của Lạc Tang, kích động há miệng liền ngậm vào.

Tuy rằng Hạ Nhĩ đã rơi vào hôn mê nhưng người luôn một lòng vì bộ lạc như hắn cũng là xử nam hai mươi tám tuổi nên cùng với Phỉ Lợi Phổ là loại mặt hàng kẻ tám lạng người nửa cân, vì vậy chỉ bị Phỉ Lợi Phổ hút có mấy lần liền cứng rắn thành gậy sắt to.

Phỉ Lợi Phổ nhổ ” gậy sắt to ” của Hạ Nhĩ ra, đang muốn nhấc cái mông lên để nhét ” gậy sắt to ” vào trong cơ thể thì liền nhìn thấy Hạ Nhĩ đang hôn mê lại khó nhịn cau mày, gương mặt kia cũng không tệ lắm, trông có vẻ cương nghị và đoan chính nhưng đáng tiếc lại không hề giống Lạc Tang một chú nào.

Phỉ Lợi Phổ cảm thấy khuôn mặt của hắn vô cùng chướng mắt nên xé tấm mền ở trên giường ra để che khuôn mặt của hắn lại, sau đó hài lòng nhìn cơ thể cường tráng tương tự như Lạc Tang kia, do dự một lát nhưng vẫn chậm rãi ngồi xuống.

” A… “. Phỉ Lợi Phổ phát ra một tiếng thở dài, mặc dù y là thú nhân thế nhưng ở trong sự tưởng tưởng của mình thì y lại là người bị tiến vào, bởi vì Lạc Tang cường đại là bất khả xâm phạm.

Lạc Tang… Trong lòng của Phỉ Lợi Phổ vô cùng thỏa mãn, hai tay sờ tới sờ lui tại ngực và bụng của Hạ Nhĩ, chậm rãi di chuyển cơ thể lên xuống.

Trong hoảng hốt Hạ Nhĩ một lần nữa tỉnh lại, đang bị chóng mặt nên hắn không biết mình đang bị cưỡиɠ ɠiαи, ý thức lại thuận theo bản năng mà nâng hông đỉnh lên phía trên, khiến cho Phỉ Lợi Phổ phải kêu hai tiếng ” A a “, hai tiếng này làm cho Hạ Nhĩ trong nháy mắt liền thanh tỉnh, đầu óc mơ hồ không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Hắn hình như là đang cắm vào trong cơ thể của Phỉ Lợi Phổ?! Là thú nhân Phỉ Lợi Phổ vừa nhỏ yếu lại lôi thôi kia?! Đây nhất định là ảo giác đi!

Hạ Nhĩ không tin nên lại nâng hông đỉnh lên phía trên, Phỉ Lợi Phổ liền kêu hai tiếng ” A a “, Hạ Nhĩ trợn to hai mắt, vừa định giật tấm mền đang che ở trên mặt xuống liền bị Phỉ Lợi Phổ đi trước một bước.

Phỉ Lợi Phổ vén tấm mền che ở trên mặt Hạ Nhĩ lên, vội rắc một lọ bột phấn xuống mặt của hắn xong liền đậy lại.

Hạ Nhĩ lại rơi vào hôn mê bất tỉnh.