*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng, Hoàng Thượng?
Hoàng Thượng nào?
Ngô Lão Tam há hốc mồm. Sơn phỉ Tàng Long Trại cũng há hốc mồm.
Bọn họ đều dại ra nhìn Chu Hậu Chiếu, lại nhìn thấy nam nhân mới rồi còn một thân chật vật đứng ở đằng kia, người xung quanh đều đã quy rạp cả núi đồi, vẻ mặt hắn lại không có gì biến đổi, giống như đã rất quen loại trường hợp này.
Hoàng Thượng mà bọn họ nói…là hắn?!
Lưu Cẩn lớn tiếng nói: “Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết! Thỉnh Vạn Tuế Gia giáng tội!”
“Ngươi đúng là đáng chết” Chu Hậu Chiếu nhàn nhạt nói.
Thân mình Lưu Cẩn run lên, ngẩng đầu: “Gia…”
Chu Hậu Chiếu nhìn hắn, cùng những quan binh đang sợ hãi phía sau. Từ trước đến nay, hắn luôn thấy những người này vô cùng phiền chán, hận không thể đuổi đi cho khuất mắt, nhưng lúc này đây, hắn lại tức giận vì bọn họ đến quá trễ.
Đám người Ngô Lão Tam rốt cuộc cũng phản ứng lại, giống như đống bùn nhão rớt từ trên ngựa xuống, hai đùi run rẩy quỳ gối ngay tại chỗ, muốn mở miệng cầu xin, lại không nói được một câu nào hoàn chỉnh.
“Hoàng, Hoàng Thượng…”
Chu Hậu Chiếu không để ý đến bọn họ, lập tức đi đến con ngựa bên cạnh. Thân hình hắn còn có chút nghiêng ngả, Lưu Cẩn theo bản năng ngăn cản, “Gia, ngài muốn làm gì?”
Chu Hậu Chiếu đánh ra một roi, trong ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân hiển hiện sự tức giận, “Lưu Cẩn, mang theo người của ngươi cùng gia lên núi! Nữ nhân của gia còn ở trên đó. Nếu không cứu được nàng, gia muốn toàn bộ các ngươi chôn cùng!”
Lưu Cẩn kinh hãi. Trước khi Hoàng Thượng lặng lẽ rời khỏi Kinh Thành, chính mình làm thái giám giữ chưởng ấn Tư Lễ Giám, không dám bộc lộ điều gì, vẫn luôn cẩn thận đến hôm nay, vất vả lắm mới có được tin tức người đang ở đây, ai ngờ chạy tới lại đυ.ng phải chuyện như thế này!
Nghĩ lại hậu quả nếu hắn đến trễ một bước, vẫn còn cái cảm giác nghĩ đến mà kinh sợ, cố cười nói: “Gia, thần dẫn người đi tìm, ngài cứ ở chỗ này, long thể quan trọng…”
Hắn còn dám lắm miệng, trong mắt Chu Hậu Chiếu hiện lên tức giận, muốn đánh tiếp một roi, thì trên Tàng Long Sơn lại truyền đến tiếng vang cực lớn. Lúc này mọi người mới phát hiện, chỗ sơn trại thế nhưng đã bốc hỏa, mùa đông núi rừng cực khô ráo, gió thổi qua, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn, hủy diệt tất cả, mênh mông núi rừng, trong nháy mắt nửa đỉnh núi đều trở thành biển lửa!
Dưới chân núi tức khắc có những tiếng hô, bọn sơn phỉ bỗng trở nên kinh hoảng, vội chạy trốn, cứu hỏa, rối loạn thành một đoàn. Chu Hậu Chiếu trợn to mắt, ngơ ngẩn nhìn hướng đó, sắc mặt trắng bệch.
Một chút đốm lửa rơi xuống, hắn bỗng bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: “Tiểu mỹ nhân…” liền muốn cưỡi ngựa hướng về nơi đó.
Tiền Ninh phản ứng nhanh chóng, nhảy một cái liền chế trụ ngựa của hắn, hai người cùng ngã xuống mặt đất, Chu Hậu Chiếu giận dữ: “Làm càn!”
“Hoàng Thượng! Ngài không thể đi! Hoàng Thượng!”
“Cút ngay!
“Gia, cho dù ngài có muốn gϊếŧ thần, thần cũng không thể để ngài đi!”
Hai người đang giằng co với nhau, đỉnh núi lại có một tiếng nổ vang. Động tác của Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng dừng lại, Tiền Ninh vẫn ôm chặt lấy hắn, miệng thở phì phò, không dám nhúc nhích nhìn ngọn núi.
Hằn lên đôi con ngươi đen thẳm là Tàng Long Sơn chìm trong biển lửa, cảnh tượng đồ sộ như thế, dường như muốn đem cả nửa bầu trời thiêu cháy thành sắc đỏ.
Trận lửa của Tàng Long Sơn cháy suốt hai ngày, liền truyền ra khắp các đại châu phủ ở bắc Trực Lệ. Nghe nói quan binh Chân Định Phủ đêm khuya đi diệt phỉ, sơn tặc trong núi hoảng loạn lên nên mới dẫn tới cháy rừng, cũng may là kịp dập tắt, không ảnh hưởng đến bá tánh ở vùng phụ cận. Mà trừ bỏ một bộ phận sơn phỉ đã chết trong đám cháy, còn lại đều sa lưới, cho nên lần này có thể nói quan phủ đã giành được thắng lợi hoàn toàn.
Bất quá, có một việc khiến người khác cảm thấy kì quái chính là đã qua năm ngày từ khi diệt phỉ, quan binh vẫn ở lại nơi phát hỏa của Tàng Long Sơn, thậm chí còn lâm thời tăng thêm người từ các châu phủ gần đó. Gần ngàn binh lính ngày đêm không nghỉ, đều lật ngược Tàng Long Sơn lên trời, cũng không biết là đang tìm kiếm cái gì.
Hành động khác thường này làm người ta nhớ tới lời đồn đãi, Vạn Tuế Gia hơn một tháng này thật ra không ở trong kinh, mà tại nơi núi rừng này làm phỉ. Tin tức này thật sự quá mức hoang đường, vốn mọi người xem như lời nói không đâu vào đâu, nhưng hiện giờ nhìn thấy quan binh hưng sư động chúng như vậy, suy nghĩ một chút, chẳng lẽ đây là sự thật?!
Chính phòng của phủ nha Chân Định Phủ, Lưu Cẩn cúi đầu, dè dặt nói: “Gia, mọi người đều tìm khắp nơi, không…không thấy vị cô nương mà gia nói…”
Chu Hậu Chiếu ngồi trên ghế dựa, ngón trỏ ấn lên trán, nhắm mắt không nói. Sắc mặt của hắn thoạt nhìn không được tốt lắm, cũng khó trách, khoảng thời gian này hắn không nghỉ ngơi đủ, ngày lửa lớn được dập tắt, hắn thậm chí không quan tâm mọi người ngăn cản, tự thân đi lên Tàng Long Sơn tìm một vòng.
Nam nhân thở sâu, chậm rãi nói: “Sống thì thấy người, chết phải có xác, làm sao lại tìm không thấy?”
Trong lòng Lưu Cẩn hốt hoảng. Hắn đã nghe nói, thì ra lần nàu Vạn Tuế Gia rời kinh không chỉ tự mình làm thổ phỉ, mà còn bắt một cái áp trại phu nhân, đêm đó bị vây trong núi không thể chạy ra được chính là nàng. Hắn cũng không biết trả lời như thế nào, đêm đó lửa cháy đến như vậy, cho dù có tìm được cũng nhận không ra a…
Rốt cuộc cũng đã hầu hạ vị chủ tử này nhiều năm, tâm tư Lưu Cẩn vòng vo một chút, cười nói: “Cho nên thần nghĩ, vị cô nương kia có lẽ đã chạy thoát, mới không thể tìm thấy. Gia cũng đừng thương tâm quá, có long uy của ngài phù hộ, tin rằng dù cô nương kia có đi đến đâu đều có thể gặp nguy hóa…”
Lời nói của hắn bị nghẹn trong cổ họng, vì hắn thấy ánh mắt của Chu Hậu Chiếu.
Hai chân Lưu Cẩn mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, dập đầu không nói lời nào.
Chu Hậu Chiếu đứng lên, bước tới phía trước cửa sổ, nhìn thái dương vừa mới ló dạng, hồi lâu, rồi nhàn nhạt nói: “Nàng đã chết.”
Lưu Cẩn ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám. Hắn biết. Ngay lúc nhìn nàng rời đi, hắn liền nghĩ tới, có lẽ lần từ biệt đó, là lần cuối cùng của bọn họ.
Hoàn cảnh lúc đó nguy hiểm như vậy, nàng là một cô nương yếu đuối, sao có thể tìm được đường thoát? Chỉ là trong lòng còn ôm một tia hy vọng, có lẽ nàng đủ thông minh, cũng đủ may mắn, nên có thể tìm được cơ hội, tựa như lúc trước, khi hắn chắc chắn nàng trốn không thoát sự canh giữ mà hắn đã an bài, thế nhưng nàng lại đánh gục được hai tên thủ vệ, một đường chạy đi rồi leo lên được bức tường cao kia.
Nhưng hiện tại xem ra, đây đều là hy vọng hão huyền.
Chu Hậu Chiếu nhắm mắt lại. Cho nên, nàng không chỉ đã chết, mà thi thể của nàng đều bị lửa lớn thiêu thành tro tàn…
Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, Lưu Cẩn nhìn qua, lại thấy quân vương tự giễu nói: “Áp trại phu nhân của gia, gia nói sẽ bảo hộ nàng, lại thành nàng bảo hộ gia. Thật là ném sạch mặt mũi.”
Lưu Cẩn nghĩ nghĩ, nhẹ thở dài, “Gia, phu nhân sẽ không trách ngài, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm lấy thân cứu ngài, không phải sao? Ngài bình an vô sự, chính là tâm nguyện lớn nhất của phu nhân.”
Phải không? Hắn nhớ tới lúc từ biệt, trong mắt nàng kiên định, còn có tươi cười ở bên môi. Kỳ thật hắn cũng không rõ, tại sao nàng lại đối với hắn tốt như vậy…
“Ngoài chuyện này, bên ngoài còn có đủ loại tin đồn, kế tiếp cần làm gì, thỉnh Vạn Tuế Gia chỉ thị. Ngài muốn tiếp tục chờ ở đây, hay là hồi kinh? Hay là di giá đến địa phương khác?”
Chu Hậu Chiếu thả tay xống, thật lâu sau mới nói: “Trước đây nàng nói, muốn về Kinh Sư ăn tết. Nàng không thể đi thì ta thay nàng trở về vậy. Bãi giá hồi kinh, Chân Định Phủ này, gia không muốn tới nữa.”
Lưu Cẩn vui vẻ, Chu Hậu Chiếu lại nói: “Nhưng mà, gia dường như đã nói qua, không cứu được nàng, các ngươi đều phải chôn cùng.”
Lưu Cẩn ngạc nhiên. Chu Hậu Chiếu ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm khiến chân hắn lại mềm nhũn. Không, không phải chứ? Tiểu tổ tông này nói thật?!
Chu Hậu Chiếu rốt cuộc cười nhạo một tiếng, “Những tên sơn phỉ đó đâu? Áp giải toàn bộ về kinh cho gia, gia muốn từ từ lăng trì bọn chúng!”
Dứt lời, không quản Lưu Cẩn đã bị dọa sợ đến cỡ nào, phất tay áo bỏ đi. Chỉ là khi đi qua sân, không tự giác lại nhìn về phương hướng của Tàng Long Sơn, ánh mắt vốn đang nặng nề, bỗng nhiên lộ ra một chút ôn nhu, cùng bi thương.
Tiểu mỹ nhân, ta sẽ báo thù cho ngươi. Nếu ngươi trên trời có linh, hãy nhớ báo mộng cho ta, nói xem muốn bọn họ chết như thế nào.Thời Niên hắt xì một cái.
Nhϊếp Thành ở ngoài xe ngựa hỏi: “Bị cảm à? Nói cô mặc nhiều một chút rồi mà, giờ thì lãnh đủ.”
“Nếu không phải anh cứ một hai phải cưỡi ngựa, tôi làm sao bị cảm được? Hiện tại còn nói mát.” Thời Niên xoa xoa mũi, bất mãn kháng nghị.
Sau khi bọn họ rời đi Tàng Long Sơn, ở lại Chân Định phủ năm ngày, xác định sau khi Chu Hậu Chiếu khởi hành hồi kinh, bọn họ mới lên đường đi Kinh Sư. Chỉ là thánh giá đương nhiên sẽ đi đường lớn, bọn họ phải tránh đi, nên chọn đường nhỏ.
Từ đầu Nhϊếp Thành kiên trì cưỡi ngựa, nhưng Thời Niên không thể cưỡi nên bị hắn đặt tại phía trước ngựa. Tốc độ đúng thật là nhanh, nhưng đáng tiếc trải qua một ngày thôi Thời Niên liền muốn điên, xương cốt toàn thân bị xóc như muốn rời hết ra. Vì thế hôm sau, Nhϊếp Thành đổi sang xe ngựa, lúc này cô mới thoát khỏi vận mệnh chết gục trên đường.
Nghĩ vậy, Thời Niên thở dài, “Xem ra vẫn là chúng ta nghĩ quá đơn giản, tôi vốn dĩ cho rằng, Chu Hậu Chiếu hồi cung thì nhiệm vụ liền hoàn thành a!”
Đêm đó nguy hiểm như vậy, nếu không phải Nhϊếp Thành truyền tin cho quan viên trong kinh, sau đó gấp gáp trở về cứu được cô, có khi chính mình cùng Chu Hậu Chiếu đều đã xong đời. Nhưng lăn lộn như vậy một hồi, thế mà còn chưa được, cô không cảm giác được, nhưng Nhϊếp Thành nói cho cô, huyền chưa khôi phục bình tĩnh, nghĩa là bọn họ cần phải tiếp tục ở lại Đại Minh triều.
Nhϊếp Thành không nói tiếp, nhưng Thời Niên lại nói: “Bất quá, anh khiến tôi kinh ngạc đấy, cứ mang tôi
rời đi như vậy. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ để tôi nằm vùng bên người Chu Hậu Chiếu kia.”
“Như thế nào, cô muốn ở lại? Vậy cũng được, tôi thấy Chu Hậu Chiếu cũng rất để ý đến cô, nhìn thấy cô trở về chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Ở Chân Định Phủ mấy ngày, Thời Niên cũng nghe tới việc quan phủ lục soát cả núi tìm người, nói đến cũng vừa hay, bọn họ vốn dĩ chỉ định lặng lẽ chuồn đi, không ngờ vừa rời khỏi Tàng Long Sơn đã nhìn thấy lửa đang bùng lên. Những tên sơn phỉ bị Nhϊếp Thành hạ gục chắc cũng không chạy thoát được, không bị Chu Hậu Chiếu bắt lại nên cũng không ai nói cho hắn biết thật ra cô đã được cứu thoát.
Cho nên, hắn cho rằng cô dã chết.
Thời Niên cảm thấy vậy cũng tốt, so với việc mất tích có quá nhiều nguy cơ, thì cách này càng thêm sạch sẽ triệt để.
Cô hừ nhẹ: “Không cần, chúng ta nhanh tới Kinh Thành, họp mặt với Tô Canh và Lộ Tri Dao!”
Bọn họ vào buổi trưa ngày thứ hai mới đến Kinh Sư.
Cùng thành Trường An trước đây so sánh, tòa đô thành của Đại Minh triều quen thuộc với nhiều hơn, cũng tại vì trăm năm sau, đây là nơi cô trải qua bốn năm đại học. Vừa tiến vào cửa thành, liền nhìn thấy đường phố rộng lớn chỉnh tề, người đi đường nhộn nhịp rộn ràng. Càng gần tới cuối năm, trên đường càng thêm náo nhiệt, đi đến chỗ nào cũng nghe âm thanh ồn ào. Đứng ở nơi cao chút, còn có thể nhìn thấy phía trung tâm là Tử Cấm Thành, kim bích huy hoàng, vàng son lóa mắt, mỗi một chỗ đều thể hiện uy nghiêm của tòa thành này.
Hai người tìm một tửu lầu để ăn trưa, trên suốt đoạn đường, Thời Niên nhìn thấy từng viên gạch viên ngói, từng ngõ nhỏ tiểu viện, cảm thấy vô cùng mới lạ, “Đây là Bắc Kinh thành của Minh triều a…Thật là Bắc Kinh cổ xưa!”
Tiểu nhị vừa tiến lại để bọn họ gọi món, nghe vậy cười nói: “Khách quan là người từ bên ngoài? Mọi người tới cũng vừa lúc, không biết khách quan nghe nói không? Hôm nay là ngày Vạn Tuế Gia hồi kinh!”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua không có chương mới, nhưng ta ở chỗ văn án cùng bình luận, cả Weibo đều thông báo một chút, mọi người sau này nếu không thấy đổi mới gì cũng xem thử chỗ thông báo văn án nha, đừng cứ mãi chờ ~
Đêm nay đúng giờ cập nhật, sau đó để cảm ơn mọi người, tùy ý chọn ra 50 bạn đưa bao lì xì 20 điểm ** tệ, bởi vì quy củ của Tấn Giang, nếu chỉ muốn lấy hồng bao, thì không chấm điểm vẫn được hì hì hì ~
Cảm ơn bảng bá vương phiếu, bởi vì lâu rồi không cảm ơn, đăng một lần xong có khả năng sẽ spam, nên ta tách ra diễn đàn, hôm nay là một bộ phận nhé, moah moah!