Edit: Vô Ngôn song kiếm cùng Khuynh Thành
“Là nàng…” Hắn khẽ kêu, khó giấu được kinh ngạc.
Thời Niên bị người ta chặn lại, ruột lòng cuộn xoắn tùm lum, bỗng nghe được âm thanh này. Cô ngạc nhiên ngước lên, thì nhìn thấy một nam nhân có chút quen mắt, đây là thiếu niên đêm đó, thiếu niên mà cô vô tình cứu!
Không kịp suy nghĩ tại sao hắn lại ở đây, cô bắt lấy tay hắn, “Chạy mau, nếu bị bắt sẽ chết đó!”
Lưu Triệt chưa kịp phản ứng, đã bị cô kéo chạy về phía trước, phía sau rất nhanh lại phát ra âm thanh, là tiếng kêu của hai tên canh phòng còn lại. Gió rít vù vù, hắn nhìn nơi bàn tay hai người giao nhau, chợt nhớ đến đêm ấy, đêm Trường An, khi đó nàng cũng nắm tay hắn chạy thục mạng như vậy.
Hắn bỗng nhiên trở tay cầm lấy bàn tay cô, Thời Niên cả kinh, hắn nói: “Bên này.”
Phía bên phải có một hòn núi giả, bên trong có khoảng trống, trước hết hắn đưa cô trốn vào, sau đó mới tự mình vào sau. Thời Niên nghe thấy tiếng bước chân đến gần, khẩn trương đến độ mồ hôi lã chã rơi, liệu bọn họ có tìm thấy không? Những người đó có phát hiện đây chỉ là núi giả không?
Cô rất muốn hỏi, định ngẩng đầu lên nhưng bị đúng trúng cằm người kế bên. Sơn động nhỏ hẹp, hai người đứng như vậy, thân thể gần như dính sát vào nhau. Nhiệt độ xung quanh như tăng lên, từng hơi thở phả ra, có thể nghe thấy rõ ràng. Hắn đứng yên nhìn cô, tròng mắt đen nhánh ẩn lấp tia lửa, chốc lát nuốt xuống, hầu kết khẽ phập phồng.
“Anh…”
Hắn giơ tay lên, đè môi cô lại, hạ giọng, “Đừng lên tiếng.”
Cô sợ không dám nói tiếp. Nhưng tay hắn không rời đi, động tác mềm mại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như là… quyến luyến không thôi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khiến cô phải kinh ngạc là, khi bọn họ chỉ cách nhau một vách đá thì tiếng bước chân dừng lại. Bên ngoài nháy mắt yên lặng, lần nữa cô nghe thấy âm thanh là khi bọn họ đã đi xa.
Nam nhân bên cạnh nói: “Tốt lắm.”
Thời Niên cẩn thận nhìn quanh, “Không, không có thể là bẫy chứ… Chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới?”
Lưu Triệt dẫn đầu bước ra trước, gió đêm mát lạnh, khiến người ta trở nên sảng khoái, chắc chắn không có ai bên ngoài, “Yên tâm đi, bọn họ mà thông minh được như vậy đã tốt.”
Hắn không muốn có người đi theo, Dương Đắc Ý cũng không thật sự dám không lưu người bảo vệ hắn, hai tên lính gác kia hơn phân nửa là bị ám vệ của hắn dụ đi chỗ khác.
Thời Niên sau khi chắc chắn người đã đi, có phần không tin nổi, cái cảm giác sống sót sau tai nạn thật cmn yomost. Đến lúc này cô mới chú ý đến người vừa cứu mình, “Cảm ơn nhiều lắm. Chúng ta, lại gặp nhau…”
Mặc dù phương thức chào hỏi rất kì quái, nhưng hắn không kinh ngạc, như nàng trong lòng hắn phải như vậy. Cổ quái, cơ trí, không theo lẽ thường. Hắn tìm nàng lâu như thế, nhưng tìm không ra, lát trước mới đang nhớ đến nàng, lát sau một chớp mắt, nàng liền xuất hiện trước mặt hắn.
Bất ngờ, giống đêm đó nàng từ trên trời hạ xuống.
Hắn cười nhẹ, “Đúng vậy, lại gặp nhau.”
Lời này nói ra như hai người bạn cũ, Thời Niên đang định cười, lại nghe hắn hỏi tiếp: “Tại sao bọn họ đuồi nàng? Nàng đang làm gì?”
Nàng đang làm gì? Cô vốn đã kịp làm đâu, chỉ là xúc động bỏ chạy, sau đó sợ quá nên chó cùng rứt giậu, lỡ tay giật điện hôn mê mấy anh lính canh…
Chuyện này có bị coi là tập kích không?
Thời Niên run lên, nghiêm mặt nói: “Không liên quan đến tôi, là do thị vệ trong cung quá nhạy cảm. Tôi trong sạch mà!”
Hắn nhận ra cô có điều giấu giếm, không tiếp tục truy hỏi. Hắn nghiêng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thời Niên mất tự nhiên khẽ động đậy, đột nhiên cảm giác tình hình bây giờ không khác màn bị thị vệ đuổi bao nhiêu.
Đang suy tính làm sao thoát thân, ánh mắt vừa chuyển, cô bị một bóng người đằng xa thu hút.
Bọn họ đang đứng cạnh dòng nước xanh biếc, từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi chẳng biết từ lúc nào đi đến bờ bên kia. Một thân bạch y, đầu tóc rối tung, dưới ánh trăng, dung nhan thuần khiết trong sáng như tuyết. Khác hẳn phong thái tiểu thư mang hơi thở thi từ điềm tĩnh văn nhã của Tô Canh, nữ tử này cứ đứng nơi đó, yêu kiều mà cũng mong manh yếu đuối vô cùng, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc, muốn bảo vệ.
Thời Niên ngây người, muốn hỏi xem đây là người nào, một cái tên bỗng nổi lên trong đầu, giống như đêm đó thấy thành Trường An như đúc.
Vệ Tử Phu.
Cô sợ run hai giây, chợt lấy lại tinh thần.
Vệ Tử Phu!!
Đây là người mà cô tìm bao lâu nay Vệ Tử Phu??!
Lưu Triệt phát hiện ánh mắt cô, nhìn theo sang, vẻ mặt nhất thời biến đổi.
Thời Niên trong đầu rối bồi, năng lực của cô là từ cổ vật nhìn thấy được thông tin của quá khứ, từ khi đến Hán triều, cái năng lực này chỉ phát huy một lần, chính là đêm đầu tiên mới tới đó, có một âm thanh nói rằng nơi này là thành Trường An. Thời Niên vốn tưởng rằng, là do cô đến cổ đại, những thứ này không được coi là cổ vật nữa. Nhưng mới vừa rồi, năng lực của cô lần thứ hai lên tiếng.
Thế nào bây giờ ngươi còn có thể nhắc luôn tên người?!
Nhưng vô luận là thế nào, chắc chắn một điều là, cô nhất định phải qua đó. Cơ hội không thể mất, thật vất vả mới gặp được Vệ Tử Phu, không thể để nàng chạy mất.
Cô cất bước muốn rời đi, Lưu Triệt liền hỏi: “Đi đâu?”
Tới lúc này cô mới nhớ tới bên người còn có chướng ngại,
“Tôi… tôi mới nhớ ra, tôi còn có việc bận. Anh thì sao, mệt chưa? Nếu mệt thì về nghỉ ngơi trước đi…”
Lưu Triệt nhìn cô chăm chú, “Tạm thời chưa mệt. Nàng có chuyện gì cần làm?”
“Tôi…”
Lưu Triệt bỗng nhiên nhướng mày, “Không phải là nàng định đi gặp nàng ta chứ? Hai người quen biết?”
Thời Niên cả kinh, bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn từ bên kia. Vệ Tử Phu ngả người xuống, rơi xuống sông.
Thời Niên: “…………”
Lưu Triệt thấy nữ tử rơi xuống nước, cũng cả kinh. Nhưng nàng ta lại nhanh hơn hắn, thân thể như gió cuốn đến mé nước, chớp mắt chỉ thấy nước chảy ào ào, tố y nữ tử giãy giụa bên trong, đã bị cuốn đến hạ du.Thời Niên: “Không được!”
Cô không biết tại sao Vệ Tử Phu lại nhảy sông, nhưng nếu nàng ta chết, chẳng phải cô cũng xong đời sao?!
Lưu Triệt nghe cô nói vừa dứt câu này, động tác tiếp theo là cởϊ qυầи áo. Cô cởi thâm y bên ngoài ra, chỉ mặc mỗi trường khố bó sát, “Ùm” một tiếng nhảy vào dòng nước.
Lưu Triệt: “Nàng làm cái gì vậy?!”
Nàng không chìm xuống đáy sông như hắn tưởng, nữ hài động tác hai tay cùng hai chân, nửa người lơ lửng trên mặt nước, hướng rõ ràng bơi về phía trước. Hắn chưa bao giờ thấy ai bơi như vậy, khéo léo linh hoạt, giống như một con cá.
Thời Niên rất nhanh tiếp cận được Vệ Tử Phu, khí lực của nàng ấy đã không còn được bao nhiêu, mắt nhắm nghiền chìm ở đó. Cô kịp thời ôm lấy nàng, hai người cùng nhau bơi đến bên bờ, Thời Niên lại dùng sức đẩy Vệ Tử Phu lên mặt đất, bản thân sau đó cũng nhanh chóng bò lên.
Khi Lưu Triệt vượt qua cầu vòm trên sông chạy tới, lúc vừa đến thì nhìn thấy Thời Niên đang dùng sức lay lay nữ tử hôn mê bất tỉnh, “Này, ngươi tỉnh lại đi! Vệ Tử Phu? Ngươi tỉnh lại mau!”
Hắn nhìn thoáng qua, thấy người trên mặt đất hai mắt đã nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hơn phân nửa là không xong. Định khuyên nàng, lại thấy Thời Niên nắm lấy mũi nữ tử, thở sâu, hôn lên môi.
Lưu Triệt: “…………”
Thời Niên thổi mấy hơi, bắt đầu ấn ngực nàng, “Vệ Tử Phu! Ngươi không được chết! Ngươi mà chết thì ta làm sao bây giờ? Ngươi có thể gánh chút trách nhiệm được không, đừng làm liên lụy người khác như vậy!”
Cô khóc lóc kêu lên: “Ngươi tỉnh lại cho ta!”
“Khụ……” Nữ tử nôn ra một ngụm nước, chậm rãi mở to mắt.
Nước mắt Thời Niên còn đọng trên mặt, cô ngơ ngẩn nhìn nàng. Vệ Tử Phu ánh mắt mờ mịt, “Ta…… Còn sống?”
Thời Niên nín khóc mỉm cười, “Ngươi còn sống, dĩ nhiên ngươi còn sống. Ngươi không thể chết được như vậy đâu!”
Vệ Tử Phu tập trung ánh mắt, phía trước rơi xuống trên mặt Thời Niên, phía sau thấy được Lưu Triệt đứng bên. Biểu tình nàng chợt biến đổi, còn chưa kịp mở miệng, Lưu Triệt đã hỏi trước: “Ngươi không sao chứ?”
Vệ Tử Phu: “Ta không có việc gì……”
Nàng lảo đảo đứng dậy, làm Thời Niên lo lắng mà muốn đỡ nàng, lại bị tránh đi.
Vệ Tử Phu nhìn bọn họ, tựa hồ muốn ổn định cảm xúc, lát sau lại uyển chuyển cúi lễ. Cả người nàng ướt đẫm nhếch nhác vạn phần, nhưng động tác này lại được làm vô cùng ưu nhã, lại có phong thái nữ tử quý tộc đoan chính trong sáng, “Thϊếp trượt chân rơi xuống nước, nhờ có hai vị cứu giúp, mới bảo toàn được cái tính mạng này. Ân cứu giúp suốt đời khó quên, ngày nào đó nếu có cơ hội, nhất định kết cỏ ngậm vành(1)!”
Thời Niên: “Không, không cần khách khí……”
“Hôm nay đã muộn, thứ cho thϊếp không thể ở lâu, đành phải cáo từ.”
“Ngươi phải đi? Nhưng ngươi hiện tại……hay để chúng ta đưa ngươi trở về, ngươi còn phải đi gặp đại phu nữa”
Vệ Tử Phu giống như bị cái gì làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kiên quyết lắc đầu, “Không cần. Thϊếp còn muốn cầu hai vị giúp một chuyện, việc tối nay, thỉnh ngàn vạn lần đừng nói cho người khác!”
Nhìn vẻ khẩn thiết đầy trong mắt nàng, Thời Niên chần chờ gật đầu. Vệ Tử Phu lại hướng bọn họ hành lễ một cái, xoay người nhanh chóng chạy đi.
Thời Niên nhìn bóng dáng nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng nói là nàng trượt chân rơi xuống, nhưng rõ ràng ta nhìn thấy, chính nàng tự nhảy vào nước……”
Lưu Triệt cũng nhìn Vệ Tử Phu, không nói gì.
Một trận gió thổi tới, Thời Niên bỗng nhiên hắt hơi một cái. Cả người cô ướt đẫm, áo trong dán vào thân thể, đường cong lộ ra. Lưu Triệt nhìn hai lần cũng không dám nhìn nữa, nghĩ nghĩ, lại cũng bắt đầu cởϊ áσ.
Thời Niên cả kinh, “Ngươi làm gì vậy?!”
Lưu Triệt ném áo ngoài tới, quay lưng đi sang một bên, “Mặc vào đi, đừng để bị phong hàn.”
Thời Niên vuốt quần áo, cong môi cười. Thật không nghĩ nam nhân cổ đại này rất đứng đắn.
Nam nhân cổ đại, bỗng nhiên cô lấy lại tinh thần, đúng vậy, cô hiện tại đang ở cổ đại, đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu như người này truy cứu nguồn gốc lai lịch của cô thì làm sao bây giờ?
Cô hình như lộ rất nhiều điểm sơ hở……
Lưu Triệt đợi thật lâu, trước sau tuy không nghe thấy nàng nói được rồi, hắn cũng không dám tùy tiện quay đầu lại, mãi đến khi thời gian quá dài không thích hợp, hắn rốt cuộc xoay người.
Lại thấy phía sau trống không, ánh trăng vẫn đang chiếu trên mặt đất, nhưng người kia lại không thấy.
Lưu Triệt nhìn chằm chằm vào chỗ đất trống hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Ra đi.”
Dường như trong chớp mắt, từ chỗ tối lập tức xuất hiện một bóng dáng, cung kính quỳ gối bên chân hắn, trong tay còn dâng một món đồ. Là thâm y nàng để quên.
Lưu Triệt cầm lấy một bên ống tay áo thâm y, vuốt ve hoa văn cổ tay áo, vẻ mặt bình tĩnh, khó mà nắm bắt, “Đuổi theo, tra ra nàng là ai.”
Chuyện Thời Niên chuồn êm ra Dịch đình cũng không bị ai phát giác, tuy nhiên ngày hôm sau Liên Kiều đến thấy cô dệt vải chưa xong, nhìn cô cư nhiên dám cãi lời mình nên cảm thấy tức giận, không chỉ tăng thêm gấp hai lần nhiệm vụ, còn phân phó trước khi làm xong, không được cho cô ăn cơm.
Liên Bát tử ngạo nghễ nói: “Ngươi có thể tiếp tục bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần ngươi không sợ sẽ bị đói chết.”
Đã đói bụng một đêm Thời Niên không sức lực đấu tranh cùng nàng ta, thuận theo mà đi đến nhà dệt. Thủ đoạn của Liên Kiều thật sự độc ác, cư nhiên còn an bài người giám thị cô, làm cho Nguyệt Dung muốn đưa chén nước cũng không được.
Thời Niên chiến đấu hăng hái từ sáng sớm đến sau giờ Ngọ, trong lòng chỉ có một ý tưởng, đó chính là làm xong nhanh một chút để ăn cơm nóng. Cô cảm thấy mình thật quá đáng thương, mới xuyên qua một chút mà mong muốn sinh tồn đã hạ thấp đến mức này……
Cuối cùng cô thật sự không làm được, tay chân và khung dệt vận hành hài hòa, nhưng đầu óc lại bắt đầu thất thần.
Một chuyến tối hôm qua, thật ra cũng coi như là có thu hoạch, cô gặp được Vệ Tử Phu, còn cứu mệnh nàng. Đáng giận là Nhϊếp Thành bọn họ còn chưa lộ mặt, muốn thổi phồng hành động vĩ đại việc mình dũng cảm cứu mỹ nhân một chút cũng không có đối tượng.
Chỉ là, Vệ Tử Phu vì sao muốn nhảy sông tự vẫn? Còn có nam nhân kia, hắn rốt cuộc là người nào? Đêm khuya xuất hiện trong cung đình, quần áo lại đẹp đẽ quý giá, chẳng lẽ là hoàng đế? Nhưng mà không đúng a, nếu là hoàng đế, vì sao nhìn thấy thủ vệ lại muốn trốn? Vệ Tử Phu cũng không thể không nhận biết hoàng đế a!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra, Thời Niên nắm tóc, thống khổ nói: “Ngươi rốt cuộc là ai vậy!”
“Ngươi đoán xem?”
“A!” Thời Niên sợ tới mức run bắn lên, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào bên cửa sổ xuất hiện bóng người.
Vào lúc giữa trưa, bóng cây lay động, một thiếu niên huyền y ngọc quan tùy ý ngồi trên cửa sổ. Một chân gập lên trên thành, chân còn lại lơ lửng giữa không trung, trong tay còn cầm quả đào, thỉnh thoảng tung lên một chút.
Thấy nàng nhìn qua, Lưu Triệt nhướng mày cười, “Ăn không?”
——— —————————-
Chú thích:
(1) Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thϊếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thϊếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.
Tác giả có lời muốn nói: Được, nguyên lai nụ hôn đầu tiên trong truyện, đến từ nữ chính cùng —— Vệ Tử Phu! Cùng chúc phúc cho cặp đôi mới nào! Vỗ tay to lên nào!