Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 29: Như thế này cũng được sao?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân viên ban tổ chức thống kê số thứ tự của từng thí sinh, Khương Chá số bốn mươi lăm, cũng có thể xem như một con số khá đẹp.

Hắn lại chẳng thấy mảy may hứng thú, từ nhỏ đến lớn cảm giác ưu việt quá rõ ràng, chỉ duy nhất một lần thất bại thảm hại chính là trên sàn thi đấu mùa sáu. Hắn cho rằng đã cầm chắc chức vô địch trong tay, nào ngờ bị một cô nhóc con cướp mất, điểm bình quân chỉ cao hơn hắn không phẩy một.

Chuyện này như cái gai cắm trong lòng hắn.

Hắn nhớ kỹ dáng vẻ cô, nhớ kỹ tên cô, nhưng khi gặp lại sau hơn hai năm, cô hoàn toàn không nhận ra hắn.

Hắn cười lạnh.

Con người vốn là vậy, người bị rớt lại phía sau không cam lòng, luôn ôm nỗi canh cánh với người phía trước, nhưng người ta đến mình là ai cũng không có ấn tượng.

Cái gai trong cổ họng đó nuốt không được, nhổ không xong, nghẹn đến không thể thở.

Hơn nữa, bộ dạng nhu mì yếu đuối này của Ninh Trăn hoàn toàn khác xa so với trong tưởng tượng của hắn, không có bất kỳ điểm nào giống với người đứng trên sân khấu.

Trong lòng Khương Chá càng phiền muộn khó chịu hơn, đưa mắt liếc nhìn cô một cái, ánh đèn hắt vào, hàng mi cong dài của cô phủ bóng râm xuống da thịt trắng ngần gần như trong suốt. Nét mặt hắn sa sầm, sải chân đi về khách sạn.

Vòng bán kết hôm sau, sớm tinh mơ mọi người đã tập trung đông đủ ở hội trường thi đấu.

Ninh Trăn đeo ba lô, bên trong là trang phục cô sẽ mặc để ra sân, cô không chắc mình có thể vào được chung kết hay không, vì vậy quyết định ở vòng hai sẽ biểu diễn luôn Modern Jazz. So với vòng đấu loại trực tiếp, vòng bán kết chính thức hơn rất nhiều, hầu như người nào cũng đem theo trang phục để thay riêng cho bài thi.

(*Modern Jazz là một phong cách nhảy hiện đại thường xuất hiện trong các vở nhạc kịch ở Châu Âu. Modern Jazz chứa nhiều các kỹ thuật như đá, lướt, bật nhảy. Người nhảy phải đánh tay chân uyển chuyển, lắc hông và di chuyển cơ thể không ngừng.)

Cô đưa mắt nhìn quanh, nhiều nữ sinh đã thay trang phục biểu diễn với đủ sắc màu rực rỡ, trong đó có cô gái đã hỏi cô đổi số thứ tự hôm qua.

Xem ra phần lớn những người đã thay quần áo đều là thí sinh có số thứ tự nằm gần phía trước.

Ánh mắt cô vừa dời đi thì nhìn thấy thiếu niên nhảy hiphop đang đứng trong góc khuất.

Cách ăn mặc của hắn vẫn vô cùng tùy hứng như thường lệ, áo sơ mi đen, quần rằn ri, khoanh tay đứng ở nơi ít người qua lại, nét mặt đầy vẻ phiền chán khi nghe thành viên của ban tổ chức phát biểu.

Dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, hắn dòm sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt Ninh Trăn.

Ánh mắt Khương Chá chẳng có lấy một tia thân thiện, chỉ còn thiếu viết hai chữ chán ghét lên mặt.

Biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, Ninh Trăn ngượng ngùng xoay đầu đi.

Không hiểu ra sao, tự dưng bị người ta ghét… Cô thở thượt, trong lòng có đôi chút bất đắc dĩ.

Thời gian thực hiện bài thi trong vòng bán kết tương đối thoải mái, mỗi người có tối đa mười phút, ban giám khảo chấm điểm tại chỗ, kết quả sẽ được công bố sau một tiếng đồng hồ khi tất cả các thí sinh hoàn tất xong phần thi.

Những thí sinh được lọt vào vòng bán kết bọn họ có thể ngồi ở khán phòng theo dõi cũng có thể vào phòng chờ để luyện tập.

Phòng chờ vô cùng rộng rãi, trận đấu sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ sáng. Thời điểm vừa đúng chín giờ, ở phía sau hậu trường bên này có thể mơ hồ nghe thấy tiếng âm nhạc truyền tới.

Số thứ tự của Ninh Trăn đoán chừng phải tới giữa trưa mới đến lượt ra sân. Cô đã ăn sáng, để cơ thể nhẹ nhàng, vẫn quyến định sẽ không ăn cơm trưa như thường lệ.

Đến mười một giờ, cảm thấy hơi đói, cô lấy từ trong ba lô ra một thanh sô cô la đưa lên miệng gặm.

Cô ăn rất từ tốn nhã nhặn, như con Hamster nhỏ.

Ninh Trăn mơ hồ cảm giác có gì đó là lạ bèn ngẩng đầu lên thì bắt gặp thiếu niên nhảy hiphop kia đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.

Cô thoáng lúng túng.

Đây là… tỏ ý hắn cũng muốn ăn?

Để bày tỏ sự thân thiện, cô lại lục trong ba lô lấy ra một thanh sô cô la khác, bước lại gần hắn: “Bạn có đói bụng không, muốn ăn không?”

Khương Chá lạnh lùng nhìn cô, không thèm ừ hử, đi tới sofa trong góc phòng chờ, trực tiếp vùi đầu ngủ.

Các thí sinh trong phòng kín đáo đánh mắt dòm sang, không ít người cười thầm.

Ninh Trăn thu tay về, nhét thanh sô cô la vào lại trong ba lô, tìm một chỗ ngồi xuống. Bị mất hết mặt mũi trước đám đông, cô càng luống cuống hơn, mặt ửng lên. Ninh Trăn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, không thèm để ý tới nữa, cô đâu có làm chuyện gì xấu.

Mấy thí sinh ra sân đầu tiên lục tục trở lại, trên gương mặt người vui kẻ buồn.

Hầu hết thí sinh sau khi hoàn tất xong phần thi của mình đều không rời khỏi sân vận động, mà quay lại phòng chờ hồi hộp ngồi đợi kết quả.

Tuy rằng mọi người có thể tự do luyện tập trong phòng chờ, nhưng không ai nhảy múa ở đây, chỉ lẳng lặng xem các video bài nhảy trong lúc chờ đợi.

Ninh Trăn yên lặng lắng nghe âm nhạc đếm nhịp, đột nhiên trong phòng chờ ré lên tiếng la hét hỗn loạn át cả tiếng nhạc trong tai, Ninh Trăn ngước mắt lên, bị cảnh tượng cách đó không xa dọa cho sợ hết hồn.

Một cô gái mặc y phục màu xanh dương ngã sóng soài ra đất, mọi người xung quanh líu ríu bàn tán không biết có chuyện gì, Ninh Trăn vội vàng tháo tai nghe xuống.

Tiếng xì xào rõ ràng hơn.

Cô nghe thấy giọng nói của một nữ sinh: “Nhìn tôi làm gì, tôi không có đυ.ng tới cô ta, tự cô ta ngã lăn ra thôi!”

Là cô gái tên Triệu Mộng Dĩnh đã hỏi Ninh Trăn đổi số thứ tự trước đó.

Mấy chuyện bát quái lúc nào cũng truyền đi với tốc độ chóng mặt, đám đông ầm ĩ, Ninh Trăn gần như lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Mộng Dĩnh mang thức ăn mua bên ngoài vào phòng chờ, thức ăn có mùi khá nặng khiến cho nữ sinh mặc y phục màu xanh dương không hài lòng, hai người lời qua tiếng lại mấy câu, nữ sinh mặc y phục xanh dương đột nhiên ngất xỉu.

Đám đông xung quanh cứ như vậy đứng nhìn, có người muốn tới gần xem nhưng lại thoáng ngập ngừng do dự.

Những chuyện phát sinh trong lúc sắp sửa thi đấu thế này, nếu như để bị hiểu lầm hoặc bỏ lỡ lượt thi của mình thì sẽ phiền phức vô cùng.

Khương Chá bị đánh thức.

Hắn nhíu mày nhìn về phía đám đông, đúng lúc trông thấy Ninh chạy qua đó.

Cô cũng hơi luống cuống, không dám chạm vào cô gái, ngón tay thoăn thoắt bấm điện thoại gọi 120. Ninh Trăn chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, không biết phải làm thế nào, thấy cô gái nằm bất động, cô vội la lên: “Mọi người mau tìm nhân viên của ban tổ chức đến xem thử đi.”

Đám đông như sực tỉnh cơn mê, rốt cuộc cũng có mấy người rục rịch, lật đật chạy đi tìm người của ban tổ chức.

Đã có người đứng ra làm đầu tàu, các thí sinh lục tục xúm lại.

Triệu Mộng Dĩnh đã không còn ở chỗ cũ.

Nhưng lúc này cũng không có ai để ý tới cô ta.

Toàn bộ đều là thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, gặp phải chuyện thế này đều có phần quýnh quáng cuống cuồng.

Người của ban tổ chức nhận được tin lập tức chạy tới, nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp nhanh chóng kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô gái áo xanh dương.

Chỉ chốc lát sau người đã được khiêng đi.

Nhưng không khí trong phòng chờ không cách nào lắng lại yên tĩnh như trước, tất cả đều xôn xao bàn tán chuyện vừa xảy ra.

Hầu hết đều chỉ trích Triệu Mộng Dĩnh, mặc dù cô ta quả thật không trực tiếp ra tay làm gì cô gái kia, nhưng khi có chuyện xảy ra, cô ta là người lẩn tránh nhanh nhất, tóm lại khiến người ta cảm thấy lòng dạ không tốt.

Ninh Trăn nhíu mày, trở lại chỗ ngồi của mình, hy vọng cô gái kia không gặp phải chuyện gì.

Rốt cuộc tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng, tinh thần căng thẳng.

Vừa hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, mùi gắt cay nồng bên cạnh xộc vào mũi khiến cô ngẩn ra, Ninh Trăn cầm túi của mình lên xem, bên trên dính một mảng dầu mỡ màu đỏ rất lớn.

Ninh Trăn vội vàng mở dây khóa, lấy trang phục nhảy bên trong ra.

Chiếc quần màu trắng gạo bị dây một mảng lớn.

Ánh đèn chói mắt, muốn không nhìn thấy cũng khó.

Triệu Mộng Dĩnh đi tới, cúi người, cười mỉa: “Tao làm đó, thì sao? Đồ đạo đức giả, mày dìm tao xuống để làm nền cho mày, nham hiểm như thế, đắc ý lắm phải không?”

Lần thứ hai gặp phải chuyện thế này, Ninh Trăn không cách nào đè nén được cơn giận trong lòng.

Làm người sao có thể xấu xa đến mức này!

Ninh Trăn giơ tay ném chiếc túi dính dầy dầu mỡ vào người Triệu Mộng Dĩnh: “Đồ điên!” Trước giờ cô ít khi nào lớn tiếng với người khác, đây là lần đầu tiên mắng người giữa đám đông, cô rất coi trọng cuộc thi này, nhưng lại có người vì lợi ích của bản thân mà ra sức phá hoại người khác không biết mệt.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.

Y phục màu hồng nhạt của Triệu Mộng Dĩnh cũng bị vết dầu trên túi dây qua.

Khuôn mặt cô ta biến sắc, giơ cánh tay lên.

Cổ tay bị ai đó tóm lấy.

Khương Chá cười lạnh: “Bạn học, cô làm quá rồi đấy, phòng chờ có camera giám sát.”

Nói xong hắn thả tay ra, Triệu Mộng Dĩnh ngoái đầu nhìn ra sau, quả nhiên có ánh đèn màu đỏ của camera đang nhấp nháy, cô ta khẽ ‘hừ’ một tiếng, không dây dưa nữa.

Có camera thì sao?

Cô ta ‘vô tình’ làm dơ túi xách của một bạn học mà thôi, cùng lắm thì bồi thường một cái túi khác, phần thi của cô ta đã hoàn tất, còn con nhỏ Ninh Trăn kia lại không có trang phục để thi đấu.

Nốc ao.

Triệu Mộng Dĩnh cười khinh khỉnh, không thèm liếc mắt nhìn tới mọi người, rảo chân đi thẳng ra khỏi phòng chờ.

Ninh Trăn cắn môi, siết chặt nắm tay. Dường như vận mệnh luôn thích trêu đùa cô, cứ liên tiếp gặp phải những chuyện thế này.

Khương Chá nhíu mày nhìn cô, không nói không rằng.

Chiếc quần bên cạnh truyền tới mùi dầu ớt rất nồng, chắc chắn không thể nào mặc được.

Âm thanh từ trong loa vọng ra, ‘Sau đây là phần biểu diễn của thí sinh có số báo danh ba mươi mốt, mời thí sinh mang số báo danh ba mươi hai chuẩn bị.”

Ninh Trăn là số ba mươi bốn.

Cô đột nhiên đứng bật dậy, chạy ra ngoài, không thể nào dễ dàng chịu thua như vậy, không thể nào dễ dàng kết thúc như vậy.

Khương Chá tì ngón trỏ lên cằm, như có điều ngẫm nghĩ.

Một lát sau Ninh Trăn trở lại, trên tay cầm theo cái kéo.

Vì cô chọn nhảy Modern Jazz, trang phục dự thi là áo crop top ôm sát hở rốn, bên dưới là chiếc quần rất rộng tương tự quần harem.

Cô rủ mắt, cắt dọc theo vết dầu, biến quần dài thành quần short.

Cắt một vòng ngang đùi, chiếc kéo trên tay thoáng khựng lại, Ninh Trăn cắn răng cắt đứt phần ống quần bên dưới.

Ngắn hơn quần short một chút.

Nhưng cuối cùng cũng có thể mặc được.

Loại quần này, cô siết chặt phần vải vừa cắt trong tay, nói không hoảng hốt là giả.

Lỡ như… bị lộ…

Trong loa truyền tới âm thanh mời thí sinh mang số báo danh ba mươi ba chuẩn bị.

Ninh Trăn cắn răng, cầm lấy trang phục đi vào phòng thay đồ.

“Đợi đã.” Khương Chá lên tiếng, cau mày hỏi: “Cậu nhảy Jazz?”

Ninh Trăn quay đầu lại, nhìn hắn, khẽ gật đầu, lúc này trong lòng cô đang hỗn loạn rối bời. Khương Chá đột nhiên nói tiếp: “Đưa cái kéo cho tôi, cậu đợi tôi một phút.”

Dọc hai bên phòng chờ sáng choang là những tấm rèm cửa hai lớp màu trắng, bên ngoài là lớp vải dày cản sáng, bên trong là một lớp voan mỏng nhẹ điểm xuyến sequin ánh kim lấp lánh.

Khương Chá cầm kéo, thản nhiên cắt xoẹt một mảnh lớn.

Những người khác trong phòng chờ: “…”

Ninh Trăn cũng có phần sững sờ.

Hắn quay lại, nhét mảnh rèm vào tay cô: “Tự giải quyết cho ổn thỏa.”

Thấy cô vẫn còn đang ngơ ngác, hắn mất kiên nhẫn bổ sung: “Váy cũng có cách nhảy của váy, nếu chút chuyện này mà cũng không linh

hoạt được thì tốt hơn là đừng nhảy.”

Cô không còn nhiều thời gian.

Ninh Trăn vội vã đi vào phòng thay đồ, cô nhanh chóng thay trang phục biểu diễn vào, đưa mắt nhìn mảnh rèm cửa màu trắng lùng thùng kia, cầm lên quấn quanh bên ngoài chiếc quần short.

Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, vô số ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc. Khương Chá nhìn thoáng qua một cái sau đó lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Xinh đẹp ngoài dự đoán.

Áo crop top màu đen hở rốn ôm sát cơ thể, lộ ra vòng eo mảnh mai thon nhỏ, chiếc váy voan đính sequin vừa chế tạm quấn bên ngoài phát ra những tia sáng đủ màu sắc óng ánh.

Như thế này cũng được sao?

Nhưng cho dù có được hay không, thì khi cô vừa đẩy cánh cửa phòng thay đồ kia ra, vừa vặn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang lên.

“Tiếp theo sau đây xin mời thí sinh mang số báo danh ba mươi bốn…”

Quần harem