Ninh Trăn tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi ngồi vào bàn học từ vựng tiếng Anh.
Chẳng còn bao lâu nữa là đến kỳ thi tháng, cô lên kế hoạch buổi tối học từ vựng, sáng ra sẽ ôn bài ngữ văn. Kỳ thi tháng nhất định sẽ có câu hỏi điền từ vào chỗ trống các đoạn thơ cổ, hầu hết học sinh thường bị mất điểm ở phần này, cô không dám lơ là.
Ninh Trăn bưng ly sữa tươi trên bàn lên uống một ngụm, chăm chú học hơn một tiếng rưỡi đồng hồ.
Trước khi ngủ, cô lấy con heo đất nhỏ của mình ra.
Tiền giấy lẻ tẻ nằm lẫn với mười mấy đồng xu một tệ. Đếm qua một lượt, được bảy trăm tám mươi tệ, Ninh Trăn chống cằm, nhíu mày hồi tưởng lại, cô nhớ năm này… bà ngoại có cho cô một khoản tiền.
Để ở đâu nhỉ? Ninh Trăn kéo hộc tủ, bê chồng quần áo gấp xếp ngay ngắn đặt ra ngoài.
Một cái ví con vịt màu vàng be bé nằm trong góc.
Mở ra, bên trong có một nghìn tệ.
Số tiền này, hẳn là đủ rồi?
Sống lại một đời, cô không muốn để lại bất cứ điều gì nuối tiếc.
Quyết định xong, tảng đá lớn đè nặng trong lòng tựa hồ được gỡ bỏ, bỗng chốc cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
Ninh Trăn nằm trên giường, tắt hết đèn, căn phòng nhuộm đẫm màu của bóng đêm, có tia sáng nhẹ nhàng len qua rèm cửa sổ hắt vào.
Ngày thứ bảy sau khi lần nữa được sống lại, vượt qua những hoang mang, cuối cùng cô đã có thể nói với mình câu ‘ngủ ngon’.
Rất nhiều chuyện đã thay đổi, rồi tất cả sẽ từ từ tốt đẹp hơn xưa.
~
Cơn mơ hoảng hốt đã kéo cô trở dậy.
Trong mơ là cảnh tượng nơi sân vận động trường đại học buổi chiều tà, những tia nắng cuối cùng đã lặn tắt, ngày của tháng mười một không khí ẩm ướt rất lạnh. Lục Chấp nổi trận lôi đình vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, một tay nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại siết ghì eo cô.
Cô bị hôn đến không thể thở được, anh điên cuồng như muốn nuốt cô vào bụng.
Bóng tối phủ khắp mặt đất, có mấy sinh viên đang chạy bộ cách đó xa xa.
Bọn họ nép mình sau bóng cây, xung quanh chỉ có đôi mắt của đêm, ánh đèn không thể len vào, như thể hai người đang lén lút làm chuyện xấu.
Lục Chấp thở hổn hển, cắn một cái lên cổ cô: “Ninh Trăn, em là con nhóc lừa đảo.”
Ninh Trăn cắn môi, im thít.
Lục Chấp bị bộ dạng ngốc ngơ vì chột dạ của cô chọc cho phì cười, véo cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt mình.
Thanh âm trầm khàn, lạnh như dòng nước cuối thu chảy trong đêm.
Mơ hồ chếch choáng lẫn vô lại.
“Dáng vẻ này của em khiến lão tử bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ nghe thấy âm thanh thôi đã muốn đè em xuống.”
Cô sững người không thể tin nhìn anh, đến khi lấy lại được phản ứng gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Hơi thở của anh quyện vào cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rực lạ thường.
Cô cảm nhận được cơ thể anh biến hóa…
Anh nói là thật.
~
Ninh Trăn giật mình bừng tỉnh, trán túa đầy mồ hôi, tim đập dồn như trống thúc quân ra trận khiến toàn thân mơ hồ choáng váng.
Ngay cả trong mơ, anh vẫn có thể dọa cô bay hết hồn vía.
Run rẩy bật đèn lên, dưới ánh sáng nhu hòa dịu nhẹ, một chiếc túi nylon đựng rất nhiều quả trám lẳng lặng nằm trên bàn.
(*Quả trám có vị chua ngọt chát, là một loại quả dùng làm thực phẩm và có tác dụng chữa nhiều bệnh, đặc biệt là bệnh đường hô hấp.)
Ninh Trăn khẽ thở nhẹ một hơi, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Cô lấy điện thoại di động dưới gối ra, nhìn lướt qua đã sáu giờ mười lăm.
Haizz, đêm nay đúng là chập chờn ngủ không yên.
Dưới ánh đèn, làn da cô trắng muốt, trong mắt vẫn còn vẻ hốt hoảng. Ninh Trăn ôm chặt chăn, cảm thấy mình thật quá chừng vô dụng.
Rõ ràng hết thảy đã trở lại từ đầu.
Cô tự nhủ với lòng, đừng sợ mà, tất cả mọi thứ đang thay đổi, chỉ cần tránh xa sự chú ý của anh, không lý gì bánh xe vận mệnh lại xoay chuyển khớp vào đường ray thuở trước.
Hơn nữa, cô đã bịt khẩu trang kín mặt, giọng nói cũng khàn đυ.c.
Đã làm rất tốt rồi, đừng sợ.
Không cách nào ngủ được nữa, Ninh Trăn dứt khoát bắt cái đầu tỉnh táo nhớ lại nội dung bài ngữ văn phải học thuộc, lẩm nhẩm đọc qua một lượt, những chỗ còn ngắc ngứ, cô đặc biệt nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, đợi lát nữa vào lớp sẽ lấy ra xem lại.
Khi sắc trời bừng sáng, Ninh Trăn nhẹ nhàng xuống lầu mua điểm tâm cho mọi người.
Từ Thiến cùng Ninh Hải Viễn phải đi làm, cô và Đường Trác thì đến trường nên điểm tâm hàng ngày đều mua ở bên ngoài.
Từ Thiến bước ra khỏi phòng ngủ, giật bắn mình khi nhìn thấy Ninh Trăn ngồi trước bàn ăn.
“Trăn Trăn, con dậy sớm vậy?”
Ninh Trăn gật đầu, đưa tay chỉ bánh bao và sữa đậu nành trên bàn.
Giọng nói mềm mại hiền lành: “Dì Từ, con đến trường trước, cuối tuần này phải thi, con đi sớm một chút ôn lại bài.”
Từ Thiến bật cười: “Vậy thì cũng không cần phải sớm như thế… À, đồng phục của con có rộng quá không, để dì cầm đi đổi lại cho con?”
Ninh Trăn vội lắc đầu: “Dạ, không sao đâu, rộng một chút mặc thoải mái. Vậy con đi trước ạ.”
Từ Thiến suy cho cùng là mẹ kế, thân phận nhạy cảm, nên cũng không khăng khăng nhiều lời.
Tam Trung cách nhà không xa mấy nên Từ Thiến không mua xe, buổi sáng cũng đi bộ đến trường, đại khái chỉ tầm mười lăm phút là tới, đây cũng là một trong những lý do Ninh Trăn chuyển về học ở đây.
Sáng sớm tiết trời mát mẻ, Ninh Trăn ngồi trên băng ghế gỗ bên dưới tiểu khu, lấy mấy quả trám trong cặp ra, gặm rồi lại gặm.
Quả trám chua chua ngọt ngọt, kỳ thật ăn rất ngon. Nhưng Ninh Trăn lại bị dị ứng với loại quả có nhiều tác dụng chữa bệnh tuyệt vời này, mỗi khi cô ăn vào cổ họng lập tức ngứa ran, ngứa đến không thể chịu được sẽ ho khan dữ dội.
Cô bụm miệng, vì ho mà nước mắt lưng tròng.
Ho một hồi, cổ họng vừa khô vừa rát.
Ninh Trăn gom mấy cái hột vừa gặm xong, bỏ vào thùng rác bên cạnh. Hít một hơi thật sâu đeo khẩu trang lên.
Không biết phải trải qua cuộc sống thế này bao lâu nữa, nhớ tới một màn đã chứng kiến sau khi tan học hôm qua, cô nghe thấy lòng mình ngổn ngang mong rằng Lục Chấp và Dư San San tái hợp. Anh có bạn gái rồi, phải chăng sẽ đi lướt qua cô?
~
Lúc Ninh Trăn bước vào lớp, kim đồng hồ vừa nhích tới bảy giờ.
Trong phòng chỉ có một nam sinh duy nhất, cô nhìn thoáng qua, là Ngụy Nghị Kiệt, lớp trưởng của 11B7, người này rất cần cù chịu khó, tướng mạo nhã nhặn lịch sự, trên mắt đeo một cặp kính cận vừa nặng vừa dày.
Ngụy Nghị Kiệt ngồi ở bàn ba tổ một, đang loạt soạt làm bài, nghe thấy có người đi vào, vẻ mặt đầy ngạc nhiên dòm cô một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống hí húi viết.
Sáng tháng sáu, bầu trời xanh thẫm, không khí mát mẻ.
Ninh Trăn lật sách ngữ văn ra, cẩn thận xem lại những chỗ lúc sáng mình còn vấp váp. Sau khi chắc chắn đã thuộc rành rọt rồi, cô mở sách cổ văn* nhìn qua mấy bài thơ phải thuộc lòng, những thứ này năm đó cô đã lao tâm khổ trí học rất kỹ nên giờ vẫn còn ấn tượng, chỉ cần ôn lại một lần là được.
(*Cổ văn hay Văn ngôn là một loại ngôn ngữ viết của tiếng Hán dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống. Loại ngôn ngữ viết này dùng ngữ pháp và từ vựng cổ xưa, nay đã bị đào thải và thay thế bằng bạch thoại văn ở Trung Quốc.)
Cô sợ gây ồn làm phiền Ngụy Nghị Kiệt, hơn nữa cổ họng cũng đang bị đau vì vậy chỉ khẽ lẩm nhẩm trong miệng.
“Bạn Ninh Trăn.”
Ninh Trăn ngoảnh đầu lại, Ngụy Nghị Kiệt đứng chếch xéo sau lưng cô, trên tay cầm quyển sách hóa học: “Bạn có thể hướng dẫn cho mình bài này được không?”
Ninh Trăn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là một bài tập cùng dạng với bài tập hôm qua cô đã trả lời lúc giơ tay lần thứ hai.
“Mình không biết cách giải thích lắm.”
“Không sao, mình thấy cậu trình bày rất rõ ràng dễ hiểu.” Ngụy Nghị Kiệt đẩy cặp kính trên sống mũi lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Vậy… vậy được rồi.”
Một lát sau, có vài người lục tục tiến vào. Nhìn thấy lớp trưởng đang nhờ bạn học mới hướng dẫn bài tập, ánh mắt đều trừng to rõ ràng là dáng vẻ không thể tin nổi.
Bạn học mới thật lợi hại mà.
Giải thích xong, Ngụy Nghị Kiệt nói cảm ơn rồi trở về chỗ của mình.
Tam Trung quả thật ậm ạch rề rà hơn Nhất Trung rất nhiều, mãi đến bảy giờ năm mươi mọi người mới dềnh dàng có mặt đông đủ.
“Trăn Trăn, chào cậu. Cậu vẫn chưa hết cảm nữa hả?” Hạ Tiểu Thi cất tiếng giòn tan chào cô. Ninh Trăn nhìn cô ấy liền gật đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh nụ cười.
“Mắt cậu tròn xoe đẹp ơi là đẹp á.” Hạ Tiểu Thi đột nhiên dí sát mặt vào mặt cô, vẻ đầy hiếu kỳ: “Trăn Trăn cậu tháo khẩu trang ra cho tớ nhìn một cái đi, tớ thiệt tò mò cậu trông thế nào?”
Giọng nói của cô bạn vang giòn như khoai tây chiên, nhất thời có mấy đôi mắt lẳng lặng dòm sang.
Bọn họ cũng hết sức tò mò đó.
Ninh Trăn giơ tay bụm miệng cô bạn lại, vành tai đỏ bừng: “Tiểu Thi, đừng chọc tớ mà ~” cô nghiêm túc bổ sung thêm: “Tớ cũng bình thường như mọi người thôi, còn đang bị ốm nữa sẽ lây cho cậu.”
Cho nên các bạn đừng hiếu kỳ.
Hạ Tiểu Thi cười hì hì: “Sao cậu lại đáng yêu thế chứ? Cho tớ nhìn một cái đi.”
Hầy… hình như cô nói gì cũng vô dụng.
Có tiếng giày cao gót ‘lộp cộp lộp cộp’ tiến lại gần, phòng học đang ồn ào như cái chợ vỡ loáng cái trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Cô giáo ngữ văn ôm sách đi vào, ngay sau đó tiếng chuông vào học lập tức vang lên.
“Bây giờ là thời gian tự học buổi sáng, các em lấy bài ra ôn lại, học thuộc lòng thật kỹ những bài trọng điểm đã đánh dấu.”
Tiếng đọc bài dần dấy lên vang vọng.
Bị chuyện này cắt ngang, rốt cuộc Hạ Tiểu Thi cũng chịu buông tha cho Ninh Trăn.
Tạ Vũ ngồi cùng bàn, sau khi lén lấy gương kiểm tra lại mascara và mắt nước, khẽ liếc Ninh Trăn một cái.
Sau đó ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lui.
… Quái quỷ gì vậy chứ, cô ta đã chuốt mascara cẩn thận như thế mà lông mi còn không dài bằng con nhỏ ngồi bên cạnh. Hừ, đánh chết cũng không chịu tháo khẩu trang xuống, chắc chắn mặt mũi chẳng ra gì nên không dám để cho người ta nhìn thấy, nói không chừng chỉ có đôi mắt là đáng nhìn.
Tạ Vũ vô thức ngoái đầu chong mắt dòm ra sau, bốn năm chỗ ngồi ở hai dãy bàn cuối trống hoác.
Giờ này mà Lục Chấp còn chưa tới.
Tạ Vũ thấy, đương nhiên giáo viên Ngữ văn cũng thấy.
Cô ấy bất mãn nhíu mày, bước tới trước mặt Ngụy Nghị Kiệt: “Lát nữa hết giờ học, em bảo mấy nam sinh đi muộn kia đến văn phòng của cô một chuyến.”
Ngụy Nghị Kiệt: “Dạ.”
Giáo viên Ngữ văn là một người khá nghiêm khắc, cô ấy đã làm công tác giáo dục này gần tám năm, không vừa mắt nhất chính là học sinh nghịch ngợm gây chuyện.
Lúc trước Lục Chấp ngồi ở bàn đầu tiên cũng là do cô ấy sắp xếp, cô giáo Ngữ văn nghĩ rất đơn giản, trong đám thiếu niên nổi loạn đó, Trần Đông Thụ và Lâm Tử Xuyên có gia thế lớn làm bệ đỡ, sản nghiệp của cha mẹ để lại đủ cho bọn nhóc tiêu xài mấy đời không hết.
Nhưng còn Lục Chấp, học kỳ hai lớp mười mới chuyển đến. Không rõ gia cảnh thế nào, nhưng chưa bao giờ nghe ai nói gia đình cậu chàng giàu có, trên người cũng rất ít khi mặc đồ hiệu.
Chắc chắn là không cùng một nhóm với cái đám phú nhị đại* kia.
(*Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm ‘vui lòng’ bố mẹ. – theo trithuctre)
Cô giáo Ngữ văn vừa nghĩ tới đó lập tức muốn quản cậu chàng thật nghiêm nhưng hoàn toàn không phải vì kỳ thị hoàn cảnh gia đình. Cô ấy xuất thân từ nông thôn, biết rất rõ chỉ có học mới có thể thay đổi được vận mệnh.
Cô ấy không muốn cuộc đời Lục Chấp bị hủy hoại, nói không chừng biết đâu cha mẹ em út ở quê đều đặt hết hy vọng vào Lục Chấp.
Bọn Lâm Tử Xuyên sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, Lục Chấp thì có cái gì? Nếu không chăm chỉ học hành, sau này đến tìm một công việc ổn định cũng khó khăn.
Cô giáo Ngữ văn nhíu mày, đánh thượt thở dài. Cái đám nhóc này sao mà không chịu hiểu cho tâm tư của cô ấy chứ.
Nhưng đến tận khi giáo viên ngữ văn kết thúc hai tiết dạy rồi mà mấy vị trí kia trống vẫn hoàn trống.
Đám Lục Chấp, không phải đến muộn mà là trực tiếp trốn học.
Khoa trương hơn đó là, tới tận giờ lên lớp tiết thứ ba buổi chiều, bọn họ vẫn như cũ không xuất hiện. Cả ngày, đến một bóng cũng không thấy.
Lớp học lẳng lặng mà nổ tung nồi vì sự kiện chấn động này, ào ào suy đoán bọn họ đi đâu làm gì.
“Tớ thấy chắc chắn không phải là chơi game, đánh game không đến mức high như thế chứ?”
(*High: trong tiếng lóng dùng để chỉ trạng thái hưng phấn của những người đang dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ (thuốc) hoặc trạng thái cực kỳ hạnh phúc của ai đó.)
“Tớ cũng nghĩ vậy, có khi nào đi đánh nhau không nhỉ? Học kỳ trước có lần tớ nhìn thấy nhóm Lục Chấp đánh nhau với nam sinh trường khác trông rất khủng khϊếp, nhưng mà đúng là siêu siêu đẹp trai…”
“Ha ha, bệnh háo sắc của cậu lại trỗi dậy rồi hả, cậu cũng định theo đuổi Lục Chấp à?”
“Làm gì có, cậu vặn âm thanh nhỏ nhỏ lại một chút, cậu ấy kiêu ngạo như vậy, tớ không thích mẫu người đó…” Nữ sinh lí nhí phản bác.
Đề tài đã hoàn toàn chệch đường rày.
“Trăn Trăn.” Hạ Tiểu Thi chọc chọc cô: “Cậu nghĩ bọn họ đi đâu được nhỉ?”
Ninh Trăn thành thật lắc đầu: “Tớ không biết.”
Cô thật sự không hứng thú với chủ đề này.