Chương 67: Bao cỏ Lockhart
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Tất cả mọi người đều đang ồn ào, nhốn nháo muốn chen lên phía trước, phần lớn đều là nữ phù thủy trên 40 tuổi, xem ra là vì Lockhart bao cỏ mà đến. Một nam phù thủy có sắc mặt hơi mệt mỏi, đứng trước cửa tiệm nói.
“Các vị nữ sĩ,...im lặng... Không cần chen lấn... Cẩn thận sách báo...”
Có lẽ là do khí tràng của Snape quá mạnh, nên những người nào nhìn thấy anh đều theo bản năng mà tránh xa một chút, Harry đi phía sau dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt mấy quyển sách chuẩn bị cho năm học tới, sau đó cậu chuẩn bị tính tiền. Khi quay đầu lại, cậu liền nhìn thấy Molly Weasley đang kích động đứng chờ Lockhart kí tên.
Đời này, đây là lần đầu tiên cậu gặp được người phụ nữ béo lùng, mặt mũi hiền lành này, cậu thật sự rất muốn cười, lúc đi ra cậu không cẩn thận đυ.ng phải một nữ sinh tóc nâu.
“A, mình thật xin lỗi.” Nữ sinh kia nói.
“Hắc, Hermione.” Cậu nhiệt tình chào hỏi.
Hermione ngẩng đầu, nhìn thấy cậu liền cười rộ lên.
“Có thể gặp bồ ở đây thật tốt.” Cô nàng ngẩng đầu nhìn Snape.
“Chào ngài, giáo sư Snape.”
Snape gật đầu ,ấn tượng của anh với nữ sinh thông minh này cũng không đến nỗi tệ, mặt dù xuất thân Muggle nhưng lại thẳng thắng, chăm chỉ, so với hai con heo ngu xuẩn Goyle và Crabber xuất thân từ quý tộc thuần huyết không biết là hơn bao nhiêu lần, chỉ là nữ sinh này quá thân cận với Harry là anh hơi khó chịu.
Đột nhiên Snape nhớ đến Draco đời này rất ít đi cùng với hai tên người hầu kia, mà lại thích đi cùng với ngươi của gia tộc trung lập Zabini.
Dự định mua nhanh rút lẹ của Harry bị sự xuất hiện của Hermione phá hủy, ngay lúc đó Gilderoy Lockhart xuất hiện, hắn ta ngồi trên ghế phía trước có một cái bàn, hắn bị các phóng viên bao quanh chụp ảnh, tất cả các bức ảnh đều làm người xem lóa cả mắt, lộ ra hàm răng trắng bóc. Lockhart mặt trên người một bộ áo choàng hoa lệ màu lam, rất phù hợm với đôi mắt lam của hắn, trên đầu đội một cái mũ nhọn với mái tóc xoăn.
Một nam nhân lùn lùn, mặt mũi táo bạo cầm một cái Camera màu đen lớn, đi tới đi lui mà chụp ảnh. Mỗi lần chụp một tấm ảnh là cái Camera lại phun ra một đám khói tím.
“Cách” nam nhân kia nói với người bên cạnh.
“Đây là chụp cho tờ .”
“Chúng ta vậy mà có thể nhìn thấy ông ấy.” Hermione thực hưng phấn mà hét lên.
“Mình nói là, sách của năm học này cơ hồ đều là do ông ấy viết nha!”
Bồ cứ chờ đến khi biết hắn là người thế nào rồi, để xem bồ còn cao hứng như vậy hay không, Harry im lặng mà nghĩ, đến lúc đó bồ sẽ vì kích động của hôm nay mà hối hận chết!
Đang nói chuyện, thì Draco cùng Lucius đi từ trên lầu xuống, bước đi tao nhã khiến cho bọn họ chú ý.
“Harry, bồ cũng đến tiệm này?” Draco lễ phép mỉm cười, đương nhiên có Lucius ở đây, cậu ta sẽ không lộ ra nhiều cảm xúc, chỉ hơi hơi vuốt cằm.
Harry gật đầu.
“Hermione cũng đến.”
Hermione và Draco nhìn nhau một cái, rồi mất tự nhiên mà quay mặt sang chỗ khác. Lucius đang nói chuyện cùng Snape, nên không có chú ý đến sự khác thường của ba đứa nhỏ.
Không biết là do bọn họ đứng nói chuyện phiếm trong một đám người đang chờ được ký tên làm người khác chú ý, hay là do mái tóc bạch kim của cha con Malfoy quá sáng chói, tóm lại Gilderoy Lockhart đang ký tên ở bên kia trong nháy mắt liền bay tới chỗ bọn họ.
“Đây không phải là Harry Potter hay sao?” Hắn nhìn Harry chăm chú một lúc liền hô lên, sau đó liền kéo Harry từ trong đám người đến chỗ mình, rồi hắn bảo nhϊếp ảnh gia của tờ chụp cho hắn hai bức ảnh.
“Cười tươi lên Harry.” bản thân hắn ta cũng triển lãm ra bộ răng trắng lóa của mình.
“Hai chúng ta sẽ có một tấm ảnh vô cùng đẹp.”
Harry hết nói nỗi rồi, chỉ là nói chuyện phiếm thôi cũng bị chú ý thật đúng là xuất môn bất lợi mà, lẽ ra sau khi mua sách xong thì cậu nên quyết đoán mà đi về, vừa nghĩ, cậu vừa nhìn về phái Snape xin giúp đỡ.
“Harry Potter hôm nay đến tiệm Phú Quý và Cơ Hàn là chỉ muốn mua một bộ sách có chữ ký của ta___ nhưng ta lại muốn tặng cho cậu ta một bộ miễn phí, không lâu nữa cậu ta sẽ nhận được một vật còn giá trị hơn cũng do ta chế tác đó là quyển , còn có không bao lâu nữa các bạn học của cậu ta cũng sẽ nhận được một bất ngờ lớn,...”
Khi hắn còn đang nói liên miên cằn nhằn, thì Snape đã bước đến trước mặt Harry.
“Ta nghĩ là hào quang của chú thế chủ không cần nhờ thêm danh tiếng của một vị giáo sư đến phụ trợ phải không ?” âm thanh của anh không lớn, lại sinh sinh mà đánh gãy lời nói còn chưa nói xong của Lockhart, nhưng trong đám người phá lệ nghe thấy rõ ràng. Nói xong anh liền kéo Harry về phía mình.
“Severus.” Thấy người bị cướp thì Lockhart lập tức nóng nảy, hắn kêu lên.
Snape dừng bước, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt âm trầm, lóe lên hương vị nguy hiểm.
“Ta nghĩ, xét về vấn đề chúng ta không có quen biết, thỉnh ngươi gọi ta là Snape, Lockhart tiên sinh.”
Harry cúi đầu ngoan ngoãn mà đi theo Snape ra khỏi tiệm sách, xa xa còn nghe thấy tiếng Lockhart giải thích với đám người mê sách.
“Severus vẫn cứ luôn hài hước như vậy...”
Harry: “...” Hắn ta quả thật biết tìm bậc thang cho mình. Tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng Harry vẫn bị chấn kinh bởi trình độ mặt dầy vượt qua nhận thức của cậu, càng hiểu biết hơn đối với trình độ vô sỉ của người này.
Đi ra tới cửa tiệm, Harry kinh ngạc mà nhìn Arthur Weasley đang tranh cãi với Lucius Malfoy.
Không phải là không cần ném cuốn nhật ký vào vạc của Ginny nữa, sau hai người kia vẫn đánh nhau? Khóe miệng Harry run rẩy, cho nên nói đời trước là do cậu hiểm lầm, hai người này căn bản là muốn đánh nhau thôi đúng không?
Sắc mặt của Snape cũng thật không dễ nhìn, vẫn luôn chú trọng vẻ ngoài như Lucius Malfoy mà lại mất phong độ trước mặt công chúng, còn dùng phương thức bạo lực giống hệt Muggle để giải quyết vấn đề, cảnh tượng như vậy thật vô cùng khó gặp.
Nhìn Lucius đang cười nhạo Ginny dùng vạc qua tay cùng với bộ dáng rách rưới, Harry nhịn không được đỡ trán. Đột nhiên Ginny nhìn thấy, mặt liền đỏ hồng. Trong lúc nghĩ hè, cô đã nghe Ron kể không ít lần về việc Harry đã đánh bại Voldemort muốn xông vào trường học như thế nào. Cái này đã nói rõ một điều, tuy rằng đời này Ron không thích Harry, oán hận cậu lại ở cùng một đám con của tử thần thực tử. Nhưng khi Ron nhìn thấy Harry xông vào đánh bại Voldemort thì đã thay đổi cái nhìn về cậu. Đương nhiên cậu ta sẽ không chủ động nói cho Harry, nhưng cũng không cản trở việc cậu ta khen ngợi cứu thế chủ đại đại.
Snape nhìn thấy biểu của Ginny liền khó chịu, đương nhiên ở tình huống này anh sẽ không phát tác, chỉ lạnh lùng nói với Lucius.
“Chú ý hình tượng của ngươi, đừng giống như một Muggle trước mặt bọn nhỏ.”
Lucius nhìn thoáng thấy Draco cùng với Harry đang đứng bên cạnh, yên lặng thu tay lại, lần này Harry chú ý thấy được mắt hắn sưng tím một bên, còn ông Weasley thì rách môi.
Aizzz... Harry cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Phu nhân Weasley lấy được chữ ký đi ra, khi thấy ông Weasley như vậy liền hét lên.
“Arthur, ông bị sao thế này?”
Vì thế hai vị đại nhân kia liền nhảy dựng lên chỉ trích lẫn nhau y hệt như đứa con nít. Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem, Harry nhịn không được mà muốn quay đầu bước đi, thất lễ vẫn tốt hơn là mất mặt nhiều a.
Đại khái ý đồ của cậu quá rõ ràng, làm phu nhân Weasley chú ý tới cậu.
“Cậu là....Harry Potter?”
Không tính đến chuyện vừa rồi Lockhart có giới thiệu về cậu, thì chỉ cần nhìn qua Molly liền nhận ra cậu, mái tóc lộn xộn đặt hiệu của gia tộc Potter, rõ ràng y như là tóc bạch kim mắt xám của gia tộc Malfoy.
“Chào ngài, Phu nhân Weasley.” Harry lễ phép mà gật đầu.
“Thật cao hứng khi nhìn thất con.” Phu nhân Weasley nhiệt tình mà cầm tay cậu hỏi đông hỏi tây.
Đều là thành viên của hội Phượng Hoàng, nên năm đó quan hệ giữa hai gia đình rất thân thiết, sau này khi hai vợ chồng Potter qua đời, Harry lại sống tại nhà dì dượng, bọn họ liền không có tin tức của cậu. Lúc sau này, khi con trai út của bà vào học cùng năm với cậu, thì mới biết tin Harry vào Slytherin. Quan hệ của Ron và Harry không tốt lắm, nhưng cũng không nghe nói Harry làm chuyện xấu gì, nhiều nhất chỉ có việc chơi thân với thiếu gia nhà Malfoy. Mấy tháng trước, một mình cậu đánh bại Voldemort cho thấy cậu vẫn ở bên phía chính nghĩa. Cho nên ấn tượng của bọn họ với Harry cũng không tệ.
Harry mỉm cười nhất nhất mà trả lời tất cả câu hỏi của bà.
Snape có chút không kiên nhẫn, anh vẫn luôn trầm mặc ít lời, không có chút hứng thú nào đối với việc ôn chuyện. Harry sắc bén mà cảm nhận được tâm tình của anh, nhanh chóng nói vài cậu với phu nhân Weasley, nho nhã lễ độ mà nói tạm biệt. Trước khi đi cậu nghe phu nhân Weasley mời cậu đến Hang Sóc vào mùa hè năm sau, cậu cũng đã đáp ứng.
Ginny nghe được tin này, kích động đến mức suýt chút nữa là ném luôn cái vạc trên tay. Tâm tư của Harry đặt hết lên người của Snape nên hoàn toàn không chú ý tới, nhưng Snape lại phát hiện, anh nhíu mày, nhưng lại không nói cái gì.
(Ngư Ngư: Ta đoán năm học tới sẽ là một năm học tràn đầy dấm chua... Chua đến ê cả răng.)