Chương 66: Mua sắm
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Ba người ở lại trang viên được khoảng nửa ngày liền tính toán rời đi, nghe được tin tức này, bộ dạng Herpo vô cùng không tình nguyện mà cũng Taralua tạm biệt. Harry nhìn thấy nó như vậy cũng thấy không nhẫn tâm, liền thương lượng cùng Salazar, quyết định để Herpo ở lại đây cho đến khi Hogwarts khai giảng.
Herpo vô cùng cao hứng mà cùng Taralua nhảy nhót, chỉ có Snape vẻ mặt đau lòng, anh còn định tranh thủ tháng này ít bận bịu mà lấy chút tài liệu trên người Herpo đi thí nghiệm. Harry nhìn thấy vẻ mặt này của Snape là lập tức biết đối phương đang nghĩ gì, cậu cố gắng nhịn cười, can đoan với Snape rằng sau khi trở về trường học thì cậu sẽ giao Herpo cho anh.
Salazar nghe thấy cuộc đối thoại này cũng không cảm thấy gì, dù sao lúc trước Godric cũng lấy không ít tài liệu độc dược trên người Herpo, y đã sớm quen với chuyện này. Xác định Harry cùng Snape không cần làm thêm chuyện gì nữa, thì Salazar lập tức trở về Hogwarts tiếp tục lữ trình tìm kiếm linh hồn.
Thời gian còn lại của kỳ nghĩ hè, Harry đều ngốc ở đường Bàn Xoay, Snape thì chuyên tâm nghiên cứu độc dược, luyện tập pháp thuật hắc ám mà Salazar đã dạy cho anh, thời gian rảnh rỗi anh liền bổ túc tri thức độc dược cho Harry, theo như lời của Snape, nếu chúa tể hắc ám có thể ám sát cứu thế chủ bằng độc dược thì toàn thể phù thủy của giới pháp thuật chắc chắn sẽ hận chết giáo sư độc dược của cứu thế chủ. Harry ủy khuất muốn phản bác lại, nhưng khi cậu nhìn thành tích độc dược xuất sắc của học sinh Slytherin thì lại tự động ngậm miệng. Để có được cái O môn độc dược của kỳ thi thử cậu đã rơi không biết bao nhiêu là nước mắt, cậu vẫn còn chưa quên được đời trước thành tích độc dược của cậu trước khi giáo sư Slughorn đến dạy nó đã thê thảm đến mức độ nào a.
Thừa dịp được mấy ngày thanh nhàn, Harry cùng Snape liền thương lượng một chút về chuyện của Sirius. Theo ý của Snape thì học kỳ sau anh sẽ cho đám học sinh chế tạo một loại độc dược, độc dược kia nếu canh đúng thời điểm mà bỏ thêm vào một lượng rễ thủy tiên và dịch Lưu Thảo vừa đủ, thì sẽ biến thành độc dược hóa giải Animagus.
“Cho nên ...” Harry hình như đã hiểu một chút.
“Anh định trong lúc ngao chế độc dược bỏ thêm rễ thủy tiên và dịch Lưu Thảo vào vạc của Ron sau đó làm nó nổ văng lên người Scrabble?”
Snape gật đầu.
“Chính là...” Harry do dự.
“Muốn có được độc dược hiệu quả như vậy thì phải có trình độ khống chế độc dược xuất sắc...” Tri thức độc dược bổ sung cả mùa hè này của cậu có đủ dùng hay không?
Nửa câu sau Harry không dám nói ra, thời gian chính xác, số lượng chính xác,... A cậu chính là một đứa dốt độc dược a! dốt độc dược đó!
“Như vậy, ngài cứu thế chủ cảm thấy nên làm thế nào?” Snape đứng từ trên nhìn xuống cậu mà hỏi.
Harry do do dự dự mà đưa ánh mắt nhìn nhìn trên người của anh.
Snape: “...” Em cái tiểu hỗn đản này!
Oán giận thì oán giận, nhưng Snape cũng không có nói gì, anh cũng biết tiểu hỗn đản nhà mình có bao nhiêu khả năng, để Harry làm chuyện này quả thật làm người ta không quá an tâm.
Trước khi khai giảng mấy ngày, Harry nhận được cú mèo của Hogwarts, trên thư có kèm theo một danh sách sách và đồ vật cần dùng cho năm học.
Học sinh năm thứ hai cần có:
Sách Thần Chú Căn Bản, lớp 2, của Miranda Goshawk
Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart
Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart
Nghỉ Lễ Với Phù Thủy của Gilderoy Lockhart
Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart
Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart
Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart
Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ của Gilderoy Lockhart.
Harry: “...” Cậu lại quên mất năm nay cậu phải gặp cái bao cỏ này.
Nhìn thấy biểu tình của Harry, Snape liền nhướng mày châm chọc.
“Ta nghĩ, với sự thông minh của cứu thế chủ, không đến nỗi không đối phó được một bao cỏ không có thực lực gì phải không?”
Harry: “...” Cho nên, lỡ như cậu không né tránh được, thì nói lên chỉ số thông minh của cậu không đủ hay sao?
“Mặt khác, ta còn nhắc nhỡ cho cứu thế chủ vĩ đại một sự kiện.” Snape lộ ra giả cười quen thuộc.
“Bạn gái nhỏ đáng yêu của ngài năm nay cũng nhập học.”
“A, Ginny.” Nhờ Snape, ký ức về năm thứ hai đời trước ùng ùng kéo về, một năm đó quả thật chỉ có thể hình dung bằng hai từ đau trứng.
“Còn có Corllin!”
Snape rất hài lòng với phản ứng của cậu, anh gật đầu nói.
“Trong một năm tới, xét thấy đám fan não tàn của cứu thế chủ đều nhập học, thì em có thể hảo hảo mà hưởng thụ ‘một chút’ hào quang của cứu thế chủ.”
Harry khóc không ra nước mắt, cậu còn phải đối phó với Keyden Lestrange đó có biết không? Học kỳ năm sau rốt cuộc sẽ bận đến mức độ nào a!
Bởi vì nghĩ hè cậu đều ở cùng với Snape, cho nên lần này nhận được thư của Hogwarts cậu không cần phải đến sân ga 9¾ ở ngã tư Vua để đi bằng tàu tốc hành nữa, cậu có thể đến Hogwarts bằng lò sưởi ở đường Bàn Xoay, mặt khác bởi vì giáo sư phải có mặt trước khi khai giảng 3 ngày để dự hội nghị, tự nhiên cậu cũng phải đến trường sớm.
Không biết lần này Dobby có đến số 4 đường Priver tìm cậu hay không, nó không tìm thấy cậu thì có đem cửa vào sân ga phong ấn lại hay không, lần trước nó làm cậu và Ron không đúng giờ đến trường, lần này không biết là ai dính phải đây. Harry không chút áy náy nào mà nghĩ, đời này cậu quả thật rất vô tâm.
Bất quá, cậu muốn quản cũng không quản được, dù sao thì cậu cũng không thể nói trực tiếp với Lucius là hãy xử lý Dobby được, lại nói tiếp trường học cũng sẽ không thể nào để học sinh không đến trường, cho dù dùng cách nào thì cậu cũng không cần quan tâm.
Nhớ tới bộ dạng gấp gáp lúc đó của cậu và Ron, nội tâm lại phun tào, thật sự rất xuẩn.
Hôm sau, Snape liền bồi cậu đi mua sắm sách, đồ dùng sinh hoạt. Nói là bồi Harry, nhưng khi đến Hẻm Xéo Snape liền chạy đến Tiệm Vạc lựa chọn vạc, rất có tư thế không chọn được cái nào hài lòng thì sẽ không đi đâu hết. Harry bất đắc dĩ mà thở dài, liền một mình đi đến tiệm Chữ Viết để mua vài cây bút lông ngỗng, mực nước và tâm da dê.
Mua xong mấy thứ này, thì thấy Snape đang đứng ở cửa tiệm Vạc để chờ cậu, trong tay anh còn cầm một cái vạc bằng bạc nguyên chất. Harry thật sự rất muốn hỏi: Giáo sư anh có nhớ được là rốt cuộc mình đã có bao nhiêu cái vạc rồi hay không? Anh mua nhiều như vậy tính dùng để nấu cơm luôn hay sao?
Đương nhiên cậu cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, nếu cậu mà dám nói ra thì đảm bảo tối nay trong vạc sẽ không phải dược liệu mà là đang nấu độc dược hiệu cứu thế chủ.
Snape xuất hiện dọa sợ một đám tiểu động vật đang mua sắm cho năm học mới, nguyên bản đang tươi cười vui vẻ, nhưng nhìn thấy giáo sư độc dược âm trầm khủng bố nhất Hogwarts tất cả liền tắt hẳn. Snape rất thích nhìn bộ dạng lo lắng run sợ của đám tiểu động vật này, khuông mặt càng âm trầm.
Harry đỡ trán, nhìn thú vui ác độc của ngươi yêu mình, thật sự là muốn mạng người mà.
Trong một năm này, dưới tác dụng của độc dược dinh dưỡng, Harry đã cao lớn không ít, vì vậy hai người phải đi tiệm áo chùm của Madam Malkin để may thêm quần áo cho Harry. Nhìn cái thước dây đang dính lên người Harry, Snape có một loại xúc động muốn quăng cho nó một ác chú. Đại khái ánh mắt của Xà vương quá mức âm lãnh, đến cái thước dây cũng cảm giác được, vì thế nó lắc lư một chút, vô cùng không tình nguyện mà bò xuống, ủy khuất mà báo kích cỡ của Harry cho bà Malkin.
Tuy rằng chỉ là kiểu dáng để mặc thường hằng ngày, nhưng Snape vẫn kiên trì dùng vật liệu may tốt nhất trong tiệm bà Malkin, nói thế nào thì Harry cũng là học sinh Slytherin, ở một nơi mà hậu duệ của các quý tộc thuần huyết chiếm hơn phân nửa số học sinh, thì việc ăn mặc quá kém sẽ làm cho họ kinh thường. Điểm này thì Snape lúc còn đi học đã lĩnh hội một cách sâu sắc.
Nhìn đôi mắt ngọc lục bảo của Harry cùng với áo choàng phong cách Slytherin, nhất thời Snape thấy thuận mắt hơn nhiều, duy nhất không phù hợp đó là cái đầu tổ chim đặc hiệu của nhà Potter, đương nhiên, chuyện đó là không cách nào thay đổi được.
Lúc này không biết là Arthur có đi kiểm tra trang viên Malfoy hay không, mua xong trang phục, Harry cùng Snape đi đến chỗ giao nhau giữa hẻm Knockturn và Hẻm Xéo thì đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện. Draco và Lucius có phải đang ở trong tiệm Borgin & Burkes hay không?
Đang suy nghĩ, thì đột nhiên Snape kéo Harry vào một cửa tiệm ở phía bên phải bọn họ, Harry ngẩng đầu, nhìn cái biển hiệu vô cùng gây chú ý: tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.
Một đám người đang vây quanh cửa tiệm, hình như là muốn đi vào, trên lầu còn treo một dòng chữ lớn.
[Gilderoy Lockhart
Bán và Ký tên miễn phí cho quyển sách mới
Vào lúc 12:30 → 16:30 chiều hôm nay]
Không a! Vẻ mặt Harry buồn bực mà đi theo phía sau Snape.