HP Chi Hình Bóng

Chương 23: Đi xem liền biết!!!

Chương 23: Đi xem liền biết!!!

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Nguyệt Ngư: Bởi vì hai người đã nhận ra tình cảm của nhau nên ta sẽ đổi xưng hô giữa hai người cho phù hợp. Dù bản thân ta cảm thấy nó quá chớp nhoáng, nhưng chịu thôi bà tác giả viết vậy rồi!!! o(╯□╰)o )

——

Trở lại Hogwarts đã là 4 giờ chiều, cách thời gian Harry dạ du còn sớm, cậu theo Snape về hầm.

Hầm vẫn âm u lạnh lẽo như trước, Snape đốt lò sưởi lên, để Harry ngồi lên ghế sa lông nghĩ ngơi, bản thân hắn thì đem mấy quyển sách vừa mới đem về từ trang viên Prince cất kỹ.

“Giáo sư...” Có rất nhiều chuyện muốn nói, ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.

Snape không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tựa như bóng đêm mà nhìn cậu.

Harry bị hắn nhìn đến có chút sợ hãi, là một ánh mắt không giống bình thường, thâm thúy lại mang theo ôn nhu, lại hàm chứa một tia bất mãn.

Bất mãn?

Harry cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Snape, thử thăm dò mà gọi một tiếng.

“Severus...”

Snape vẫn như trước mặt không đổi sắc, nhưng Harry có thể nhìn ra, ý cười trong mắt hắn.

Nhưng mà, biểu tình của Snape không duy trì lâu lắm, rất nhanh liền mặt giả cười nói.

“Không tôn trọng giáo sư, Potter?”

“Phốc” Harry thực không nể tình mà cười.

“Cầu ngài trừ điểm Slytherin đi.” Harry cười đến bả vai run rẩy.

“ Em đã đợi ngày này, đợi 7 năm.”

Snape tùy tay lấy một xấp da dê nện lên đầu Harry một cái. Da dê bay đầy trời, Harry một bên cười một bên giúp đỡ nhặt lên, cậu không dùng đũa phép, mà cúi người nghiêm túc nhặt từng tờ sắp xếp lại.

“Luận văn độc dược của Gryffindor?” thấy rõ ràng chữ viết trên đó Harry có chút hết chỗ nói.

“Liền tính anh không muốn thấy mặt bọn họ thì cũng không thể đạp hư bài tập a.” Dù gì cũng là khổ khổ cực cực mà viết ra.

“Đều là tác phẩm của cự quái.” Snape hừ lạnh nói.

Harry không chút suy nghĩ mà phản đối.

“Ít nhất thì luận văn của Hermione vẫn có thể xem là đạt chuẩn.”

Sự thật chứng minh, một khi Xà vương đã xác định đồ vật của mình, thì sẽ không để người khác nhúng chàm đồ vật của hắn. Cho dù không nhúng chàm, thì có chút khả năng làm vậy cũng đều không được.

“Cứu thế chủ các hạ cùng tiểu thư Granger tình cảm thật sâu a.” Snape vẫn ôn hòa trước sau như một, dùng âm thanh mềm mượt như tơ lụa châm chọc.

“Giáo sư độc dược hèn mọn của ngài...”

Harry thấy ngữ khí của Snape không đúng liền nhanh chóng lấy lòng nói.

“Không tốt không tốt, luận văn của Hermione vô cùng tệ, của Ron còn tốt hơn nhiều.”

Snape hừ lạnh một tiếng, xem như buông tha cho cậu.

Harry nhẹ nhàng thở ra. Xa vương quả thật không thể chọc, quả nhiên đáng sợ   (/ToT)/~~~

“Lại nói tiếp.” Snape cất sách xong, nhìn Harry đã sắp xếp đám luận văn chỉnh tề nằm trên bàn của hắn, hắn hỏi tiếp.

“Nếu em trở về lúc trước khi phân loại, vì sao không chọn vào Gryffindor?”

Harry dùng biểu tình ‘Anh biết rõ mà còn hỏi" mà lên án hắn.

“Bởi vì ta?” Snape không xác định.

“Ta nghĩ em càng nguyện ý thành lập ‘Tổ ba cự quái chuyên gây họa".”

Nghe thấy Snape đánh giá làm Harry tức suýt hộc máu.

“Cái gì mà gọi là ‘ Tổ ba cự quái chuyên gây họa" ?”

“Không phải sao?”

Harry rối rắm mà xoay xoay ngón tay, ấn tượng của Snape đối với cậu đời trước của thật là rất muốn mạng mà, muốn thay đổi ấn tượng chỉ có thể từng chút từng chút một.

“Còn có bạn gái nhỏ của ngươi, cũng không cần?” Snape âm dương quái khí mà nói.

Bạn gái nhỏ? Ginny?

Harry nhanh khóc.

“Lúc đó nếu em thật sự thích cô ấy thì sẽ không tự sát.”

Cậu đứng dậy nhìn thẳng Snape nói.

“Em vẫn xem nàng như là em gái mà đối đãi.”

Snape cười như không cười mà nhìn cậu.

“Ta nhớ rõ...Hình như ngoài tiểu thư Weasley, ngươi còn có một người bạn gái nữa mà phải không?”

Hôm nay lão dơi già muốn điều tra tình sử luyến ái của cậu sao? Harry mặt khổ qua.

“Cho chỉ thích Cedric.”

“Còn có...”

Harry nhanh chóng nhảy dựng lên đánh gãy lời Snape.

“Đã hết rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của tiểu cự quái mắt xanh làm tâm tình của Snape thật tốt, hắn ngồi trên ghế, thản nhiên mà rót cho mình ly rượu đỏ, sau đó thưởng thức biểu tình của Harry.

Minh bạch bản thân bị xoay vòng vòng Harry tức giận mà ngồi lên ghế sa lông nói.

“Em cũng muốn uống rượu.”

Đồ vật của bậc thầy độc dược, không uống không được.

Snape tao nhã mà nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói.

“Nghe nói cứu thế chủ các hạ năm nay chỉ mới 11 tuổi, còn chưa trưởng thành.”

Harry: “...”

Cậu rõ ràng đã 18 tuổi rồi mà!

Nhìn thấy Harry đáng thương hề hề, Snape hài lòng, gọi một gia tinh mang cho Harry một ly sữa, Harry ủy ủy khuất khuất mà nhận lấy, uống một hơi.

Chờ Harry buông ly sữa xuống Snape mới mở miệng nói.

“Hai ngày này không có làm chuyện gì có thể theo giúp ta đến Gringotts, ta muốn kiểm tra tài sản của Prince.”

Nếu đã là gia chủ liền phải phụ trách với gia tộc này, lợi dụng tài nguyên đầy đủ bên người, phục hưng cái gia tộc sắp biến mất khỏi ký ức của mọi người, là trách nhiệm của hắn.

Harry hiểu được, nhịn không được trêu chọc hắn.

“Nói không chừng trong kim khố của Prince không có tiền, mà chỉ toàn là độc dược.”

Snape vui mừng mà gật đầu.

“Nếu là vậy thì quá tốt.”

Harry: “...”

Cho nên nói độc dược khống gì đó là biếи ŧɦái nhất!

Hai người bên này đang nói chuyện đến là vui vẻ, không phát hiện lửa lò sưởi hơi đậm lên, sau đó âm thanh của Dumbledore truyền đến.

“Severus đến phòng làm việc của ta một chút. Ách... Harry cũng ở đây a..?”

Snape lập tức trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn cùng Harry nói một chút liền ra ngoài. Harry thuận tay mà cầm một quyển sách của Snape, an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên sa lông chờ hắn về.

Cảm giác của Snape không sai, so sánh với đời trước thì Harry bây giờ thay đổi rất nhiều. Bất quá cho dù là ai, phải trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc, tận mất nhìn thấy nhiều người tử vong, thì tâm dần dần cũng sẽ trở nên yên tĩnh như vậy. Cẩn thận cảm nhận hô hấp của mình, xác nhận chính mình còn sống, cơ hồ trở thành môn học bắt buộc hằng ngày.

Sách của Snape không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ toàn là sách độc dược. Đời trước, cậu cảm thấy môn học này quá buồn tẻ, xử lý dược liệu, canh thời gian, ném dược liệu được đo lường vào vạc, một chút sai lầm cũng không thể có, không còn nghi ngờ nữa đó là một môn học khảo nghiệm tính cẩn thận, kiên nhẫn của Gryffindor. Tính cách của Gryffindor hấp ta hấp tấp, cho nên môn học này là khắc tinh của gần hết bọn họ. Hơn nữa, còn có cái tính độc mồm độc miệng của giáo sư độc dược, vì thế cho nên dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng khi nhắc đến môn học này bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi mà than thở.

Nhưng mà, hiện tại Harry phát hiện quyển sách trên tay cũng không nhàm chán như vậy.

Tỷ như, ngươi nhìn giới thiệu của thuốc đa dịch, cái nữ nhân kia vẽ rất là khó coi, môi đều vãnh lên, còn có, cần gì đem gan rồng vẽ ghê tởm như vậy a, trông cứ như một bãi dịch dinh dính, còn có, không cần đem giải phẩu thằn lằn miêu tả kĩ càng tỉ mỉ vậy được không? Thật sự làm ngươi ta buồn nôn.

... ...

Harry trong lòng mà lặng lẽ phun tào, một bên lại hứng thú bừng bừng mà đọc sách có hình ảnh minh họa.

Thời điểm giáo sư Snape trở về, liền nhìn thấy cứu thế chủ một bên xem sách độc dược của hắn, một bên lại cười đến vô cùng đáng khinh.

“Cứu thế chủ vĩ đại rốt cuộc cũng biết nhét vào cái đầu cằn cỏi của mình một ít tri thức độc dược?”

Snape châm chọc nói.

“Hay là cứu thế chủ cảm thấy tranh trong quyển sách này phù hợp với khẩu vị tôn quý của ngài?”

Ách...Harry buôn sách xuống, vẻ mặt xấu hổ khi bị nhìn thấu.

“Anh làm sao biết em đang nhìn tranh minh họa?”

Snape hừ lạnh một cái, sau đó nói.

“Không phải ta không biết, quyển sách này không có gì để gây hứng thú cho cái đầu trống trơn của Cứu thế chủ.”

Harry trộm làm một cái mặt quỷ.

“ Hiệu trưởng tìm anh vì chuyện gì?” Harry hỏi.

Nhắc tới chuyện này biểu tình của Snape liền trở nên quái dị.

“Em đã nhìn thấy cái gì trong Gương ảo ảnh?”

Gương ảo ảnh?

Vài chữ này thành công làm Harry bị sặc nước miếng của chính mình, ho lên, Snape bưng một ly nước ấm cho cậu.

“Hiệu trưởng tìm Anh là vì hỏi chuyện này?”

Cậu uống xong một ly nước, thật vất vã mới ngừng ho.

Hai hôm nay, đã có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nên Harry đã đem sự việc của Gương ảo ảnh quên mất. Là Snape nhắc nhở cậu, cậu lại nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy trong gương ảo ảnh.

Kháo, không đúng, cậu cái gì cũng không nhớ rõ! Ân, cho tới bây giờ cậu đều không có thấy cảnh tượng mình và lão dơi già hôn môi trong gương! Ân, không có thấy!

Harry Potter thành công chuyển hóa thành Harry – đà điểu – Potter.

Snape nhìn biểu tình biến ảo không ngừng của cậu mà giải thích.

“Lão hồ ly tò mò vì sau ngày đó em nhìn Gương ảo ảnh mà không khống chế được cảm xúc, lại không có trầm mê vào đó.”

Đối với tự chủ của một đứa nhỏ mà nói, không thể nào kháng cự nổi lực hấp dẫn của Gương ảo ảnh. Nhưng Harry cũng không có đến nhìn xem mặt gương này thêm lần nào nữa, Dumbledore nghĩ không ra, cho nên tìm Snape hỏi thăm một chút tình hình của Harry.

“Anh nói thế nào? Harry hỏi.

“Không nói gì, chỉ nói là ta không biết.” Snape nhàn nhạt cười nói.

“Em đến hầm là vì có rất nhiều chỗ không hiểu, cảm thấy có chút hứng thú với độc dược, ta chỉ nói bấy nhiêu.”

Làm một gián điệp hai mang, Snape nói dối càng dễ hơn là làm độc dược. Harry kinh bỉ ở trong lòng một chút.

Bất quá Snape không định để cậu có lệ mà bỏ qua, tiếp tục hỏi cậu.

“Em rốt cuộc nhìn thấy cái gì?”

Mặt Harry đỏ lên, không quay mặt mà đi đến cửa hầm, chuẩn bị chuồn mất, cậu vừa đi vừa nhỏ giọng trả lời một câu.

“ Anh đi xem, chẳng phải sẽ biết sao.”

Nhìn cửa hầm bị Harry đóng lại, khóe môi Snape ẩn ẩn có chút ý cười.