Một tuần sau Cảnh Hiên xuất viện, khí sắc thoạt nhìn khá hơn rất nhiều. Ở bệnh viện tuy được phục vụ vô cùng chu đáo,
nhưng mỗi ngày bị ba giám sát ăn từng chén cơm khiến Cảnh Hiên rất đau khổ. Dù biết ba muốn tốt cho mình nhưng cậu cũng không ít lần trộm đổ bỏ thức ăn.
Lan Lăng Phong có một cuộc họp quan trọng nên Lý quản gia được phái đến đón Cảnh Hiên xuất viện. Nhìn khí sắc phần nào tươi tắn của Cảnh Hiên, Lý quản gia cao hứng nói.
“Đại thiếu gia khoẻ nhiều rồi đấy, ngày ấy cả thân thể
cậu
đầy máu,
doạ chết lão.”
“Lý thúc,
con
đã không còn vấn đề gì đâu, không cần lo lắng.”
Chiếc Bentley đã đậu sẵn trước cổng bệnh viện, Lý quản gia đi trước cung kính mở cửa xe chờ Cảnh Hiên bước vào. Cả đoạn đường không nghe Cảnh Hiên nói gì, Lý quản gia có phần lo lắng nói.
“Đại thiếu gia, thương tích lần này của cậu,
lão gia lo lắng đều để trong lòng. Ông ấy bình thường nghiêm khắc nhưng vô cùng thương yêu cậu và
nhị thiếu gia. Tính tình lão gia không tốt mấy, cậu cố gắng lý giải một chút đừng cùng ngài ấy bực bội. Kỳ thật trong lòng ngài ấy cũng không vui vẻ gì.”
“Con
hiểu được, ba giáo huấn đều vì muốn tốt cho
con. Chính
con
đã nói, vô luận ba đối với
con
trừng phạt thế nào, con
đều nguyện ý thừa nhận,
con
sẽ không giận dỗi vô cớ, Lý thúc cứ an tâm.”
– Cảnh Hiên ôn hòa nói, hoàn toàn quên mất mình vừa cùng ai kia bực bội đâu!
Lý quản gia gật gật đầu, trút được gánh nặng trong lòng, thoả mãn cười. Ông luôn lo lắng chuyện lần này đã làm cho Đại thiếu gia và Lão gia trở nên xa cách.
Lan gia
Cảnh Hiên về phòng nghỉ ngơi, bệnh viện tốt thế nào cũng không thoải mái bằng giường ngủ nhà mình. Cảnh Hiên say ngủ,
qua cả giờ cơm chiều. Tuy bệnh dạ dày đã được điều trị tốt hơn nhiều nhưng nếu không có Lan Lăng Phong kiên quyết giám sát, cậu vẫn theo bản năng muốn bỏ bữa.
Tám giờ tối, Cảnh Hiên biết ba đã về tới nhà, tự giác đi đến thư phòng. Cậu còn nhớ rõ ba nói về nhà sẽ tính toán
“sổ sách”
với cậu.
Đứng bên ngoài thư phòng, Cảnh Hiên âm thầm mắng chính mình:
“Thật quá mất mặt đi, sao có thể chủ động tìm đánh thế này?”
Thế nhưng cậu vẫn gõ cửa chờ ba gọi vào. Nhìn ba đang chăm chú xem văn kiện, Cảnh Hiên ngượng ngùng nói.
“Con hình như quấy rầy ba, một lát sau con lại đến.”
Đứa con vừa rồi còn bộ dáng lẫm liệt bước vào mà hiện tại lại muốn chạy trốn, Lan Lăng Phong nghẹn cười. Thế này mà là dáng vẻ của người dám khiêu chiến với sát thủ hàng đầu đây sao?
“Trước quỳ kiểm điểm lại chính mình đi, lát nữa sẽ thu thập ngươi.”
– Trong phòng lót thảm rất dày, quỳ một chút cũng không
vấn đề
gì.
Cảnh Hiên nghe lời quỳ gối một bên, trong lòng hò hét:
“Ta đang làm cái quái gì… Chờ chết sao?
Lan Lăng Phong nào đành lòng để đứa con quỳ lâu, nửa tiếng sau ho nhẹ một tiếng.
“Kiểm điểm xong rồi?”
“Dạ.”
– Cảnh Hiên gật gật đầu.
“Con không nên mạo hiểm, không nên cùng ba bực bội.”
“Chỉ nghĩ được như vậy? Cho con thêm năm phút ngẫm lại.”
Năm phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, Cảnh Hiên vắt hết óc nghĩ ra một điều khác.
“Còn có con không nên bị thương cũng không đi tìm bác sĩ trị liệu.”
Kỳ thật còn có một chuyện là cậu ở sau lưng ba trộm đổ bỏ thức ăn nhưng không thể xác định ba có biết hay không. Chuyện tự chui đầu vào rọ, Cảnh Hiên nhất quyết không làm.
“Tội này cũng đúng đi nhưng vẫn còn chuyện chưa nói a, cần ta cho thêm năm phút suy nghĩ?”
– Lan Lăng Phong híp mắt.
Cảnh Hiên kiên quyết lắc lắc đầu.
“Đừng giả đò trước mặt ta, ở bệnh viện con đổ thức ăn bao nhiêu lần có cần để ta nói cho nghe không?”
– Thanh âm hàm chứa tức giận.
Cảnh Hiên nháy mắt choáng váng, chính mình đã làm rất cẩn thận, sao có thể bị phát hiện? Chuyện đã tới bước đường này chỉ có thể nhanh chóng nhận sai mà thôi.
“Ba, con biết sai rồi, ba đừng nóng giận, con chỉ đổ có một chút, thật sự là một chút…”
– Cảnh Hiên vừa nói vừa khinh bỉ chính mình, trước nay cậu luôn thà chịu đòn chứ không dễ dàng chịu thua,
mà hiện tại lại…
“Một lỗi mười roi, tổng cộng bốn mươi roi, không ý kiến thì nằm sấp xuống sô pha đi.”
Lan Lăng Phong không nghĩ thương tổn đứa con, lấy thước đo trên bàn, ngẫm nghĩ phạt qua một chút là được.
Cảnh Hiên đi đến sô pha, cởi bỏ thắt lưng, đỏ mặt nằm xuống. Mặc dù người đó là ba mình nhưng cậu cũng đã hơn hai mươi tuổi, kiểu trừng phạt này vô cùng mất mặt đi.
Bởi vì dùng là thước đo, Lan Lăng Phong cũng không có nương tay, mười phần khí lực đánh xuống. Mười roi một lần, Cảnh Hiên vì mới xuất viện, thân thể còn suy yếu nên khả năng chịu đau giảm sút đi rất nhiều.
Mười roi tiếp theo, thanh âm thực vang, đau đớn vụt tăng,
chút
nữa là
cậuđã vươn tay chắn lại. Ý thức là mình sai lầm trước nên cậu cắn răng kiềm chế hành động doạ người kia.
Qua hai mươi roi, mông Cảnh Hiên đã có chút bầm tím nhưng Lan Lăng Phong không hề có ý giảm bớt khí lực.
Đứa con này đến bao giờ có thể thành thục một chút, không cần đùa giỡnnhư
tiểu hài tử
đây chứ!
Lan Lăng Phong phiền muộn, xuống tay càng thêm khí lực. Đau đớn kịch liệt làm Cảnh Hiên cắn chặt môi, tay bấu lấy sô pha.
Thước đo chính là thước đo, dù đánh mạnh tay thế nào cũng không giống roi mây làm tróc da chảy máu. Bốn mươi roi đánh xong, mông Cảnh Hiên có phần sưng cao bầm tím. Trừng phạt không nặng nhưng đối với tình trạng thân thể Cảnh Hiên hiện tại cũng đủ gian nan.
Cảnh Hiên nằm lỳ ở sô pha không muốn động, mày nhíu chặt. Lan Lăng Phong giúp đứa con thoa thuốc, trong quá trình ấy Cảnh Hiên lại không ngừng rên đau. Lan Lăng Phong thế nhưng càng tăng thêm khí lực làm cậu hận chết chính mình.
Rốt cục thoa thuốc xong, Cảnh Hiên nét mặt đầy chân thành nói: “Ba, tin tưởng con,
sau này tuyệt đối không bao giờ một mình mạo hiểm nữa.”
“Còn dám có lần sau, ta nhất định đánh thật nặng.”
– Lan Lăng Phong cảnh cáo.
“Về sau có chuyện xảy ra phải nói cho ba biết, không được một mình chống chọi.”
– Lan Lăng Phong một lần nữa nhắc nhở.
“Ưm!”
Cảnh Hiên chỉ nói một chữ nhưng thể hiện đặt toàn bộ niềm tin vào ba mình, để ba bảo hộ chính mình.
Dù cường đại thế nào, Cảnh Hiên cũng chỉ là đứa nhỏ hơn hai mươi tuổi, rất cần ba mẹ bảo hộ quan tâm. Chỉ là hằng ngày biểu hiện quá mức thuần thục,
làm mọi người gần như xem nhẹ chuyện này.