Cảnh Hiên

Chương 19

Ngày hôm sau, Cảnh Hiên đúng giờ đến chỗ hẹn, nơi này

là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô. Vừa bước vào đã thấy một một người mặc trang phục đen, trong tay cầm dao gâm, ánh mắt sắc bén,

độ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đang chờ mình.

“Nghe danh tiếng chiến thần Gavin đã lâu, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến trình độ này thật sự làm ta kinh ngạc.”

“Ta trẻ tuổi nhưng ngươi so với ta cũng không lớn hơn

bao nhiêu. Chúng ta so thân thủ chứ phải tuổi tác.”

– Cho dù đối mặt với cao thủ, Cảnh Hiên cũng không hề sợ hãi, yếu thế mà ngược lại dấy lên lòng hiếu chiến. Bên cạnh ba có không ít cao thủ, nhưng họ luôn kiêng nể thân phận đại thiếu gia của cậu, chưa từng đánh hết khả năng. Từ trước đến nay sinh tử trong nháy mắt và cũng chỉtrong thời khắc ấy,

mới phát huy cực hạn tiềm lực của bản thân.

Thử Ảnh không phản bác, chỉ nói: “Ta càng không ngờ Gavin lại là thiếu gia của một đại gia tộc, ngươi cần gì phải vấy bẩn máu tanh.”

“Việc đó và chuyện chúng ta hôm nay có quan hệ sao? Bớt nói chuyện dư thừa, bắt đầu đi.”

– Cảnh Hiên có chút không kiên nhẫn.

“Thật sảng khoái. Quy củ đã định, sinh tử bất luận. Bỏ hết vũ khí nóng đi, dao gâm trong tay ta và Vân Diễm của ngươi là đồng dạng, nếu sử dụng vũ khí nóng không phải rất nhàm chán sao?”

– Nói xong, Thử Ảnh liền vứt khẩu súng xuống mặt đất.

Cảnh Hiên cũng sẽ không có do dự ném khẩu súng giấu bên hông xuống đất, rút Vân Diễm ra.

“Có thể cùng cao thủ so chiêu thật sự là thống khoái.”

Thử Ảnh cầm dao gâm trong tay tiến thẳng về trước, Cảnh Hiên cũng đồng dạng xuất chiêu, vũ khí chạm vào nhau, thậm chí xẹt ra tia lửa nhỏ.

Thủ pháp dùng dao gâm của Thử Ảnh nổi danh xảo quyệt, tuy rằng khi gϊếŧ người hắn sẽ dùng súng nhưng dao gâm mới chính là kỹ năng hắn am hiểu nhất. Trong khi đó sở trường của Cảnh Hiên là thân thủ linh hoạt, bởi vì thể lực không tốt, cậu bắt buộc phải sử dụng những chiêu thức ác độc.

Hai người giằng co không có điểm nhân nhượng. Bước tiếp theo, Cảnh Hiên lựa chọn tiến công, nắm chặt Vân

Diễm đến sát cổ Thử Ảnh nhưng hắn không những không sợ hãi mà còn tỏ ra rất hưng phấn. Ngay tại Cảnh Hiên tấn công xuống phía dưới, Thử Ảnh đã xoay dao gâm hóa giải, còn giáng một quyền thật mạnh vào bụng Cảnh Hiên

Đau đớn bất thình lình khiến Cảnh Hiên bị chấn động lùi về sau mấy bước nhưng vẫn tiếp tục tấn công. Còn Thử Ảnh trong khoảnh khắc tạm thả lỏng vì không ngờ Cảnh Hiên lại nhanh chóng đứng thẳng dậy, cầm Vân

Diễm đâm thẳng vào bụng Thử Ảnh. Thân thể có tố chất ưu việt cộng với thân thủ nhanh nhẹn,

cho dù bị Vân

Diễm đâm sâu cũng không tạo thành tổn thương quá lớn đối với Thử Ảnh

“Đến lượt ta phản công!”

– Thử Ảnh hét lớn.

Cảnh Hiên trong lòng tâm niệm:”Không thể khinh thường!”

Tục ngữ nói “Ngươi đánh ta một quyền, ta cho ngươi một cước”, kỳ thật cho đến ngày hôm nay Cảnh Hiên mới thật nếm mùi, trên cánh tay cũng bị Thử Ảnh để lại một vết thương dài năm tấc khá sâu.

Thử Ảnh không còn kiên nhẫn, bắt đầu dùng đến sát chiêu. Cảnh Hiên chính là chờ đợi thời khắc này,

kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ khả năng của cơ thể,

mọi

giác quan

tập trung

ở mật độ cao nhất dễ dàng phát hiện sơ hở của đối thủ.

Cảnh Hiên vì chờ đợi cơ hội chủ yếu vẫn phòng thủ. Thử Ảnh lại tiến công đâm thẳng về bụng trái Cảnh Hiên nhưng không ngờ tới cậu dám dùng sách lượt gây tổn thương mình trước để tạo cơ hội. Thời khắc dao gâm hướng tới, Cảnh Hiên đã nhanh chóng dùng tay trái bắt lấy, máu theo bàn tay chảy dài, tay phải cầm Vân

Diễm đâm thẳng vào tim Thử Ảnh, một nhát chí tử.

Cảnh Hiên thở phào nhẹ nhỏm, vết thương bụng trái có điểm nghiêm trọng, chỉ có thể xé áo sơmi tạm thời cầm máu. Mặc vào áo khoác tiến đến xác nhận Thử Ảnh thật sự đã chết, Cảnh Hiên mới an tâm, tay phải đè chặt miệng

vết thương, chậm rãi rời khỏi kho hàng.

Cảnh Hiên chỉ lấy đi súng của Thử Ảnh mang trở về,

bởi vì đó mới là dấu hiệu nhận biết hắn. Còn giữa những kẻ cường giả với nhau, chiến đấu bằng vũ khí lạnh mới là đỉnh cao so tài thực lực.

Vào xe, Cảnh Hiên dùng cồn sát trùng, xử lý tạm vài vết thương nhỏ trên người, vết thương ở bụng có phần nghiêm trọng, cậu lấy ra một ống thuốc,

tiêm vào gần miệng vết thương. Đây là loại thuốc có tác dụng cầm máu cấp tốc, chủ yếu dùng cấp cứu trên chiến trường. Thuốc này xuất phát từ biệt đội lính đánh thuê nên hiệu quả khỏi cần bàn cãi. Băng bó một lượt quanh bụng, Cảnh Hiên khởi động xe trở về Lan gia.

…………………………..

Hiện tại, chúng ta quay trở về với tình cảnh của cặp cha con tại thư phòng!

Cảnh Hiên lúc này vẫn quỳ, cái tát kia

làm cậu trở nên mơ màng ngây ngẩn, cho tới khi cảm giác ướŧ áŧ chảy dài hai bên má mới nhận ra bản thân mình đã khóc.

Rầm một tiếng, cửa thư phòng bị Lan Lăng Phong đá tung, hùng hổ bước vào. Dường như đang phát tiết tất cả oán giận, cửa phòng lại bị hắn thật mạnh đóng chặt lại.

Nhìn ba cầm đằng trượng bước vào, lòng Cảnh Hiên không rõ tư vị. Chính mình đến tột cùng đã làm sai cái

gì? Cảnh Hiên cứ nghĩ ba trở lại thư phòng là vì đã thông suốt hiểu được ý định của mình, trở về an ủi mình nhưng hiện tại lại là thế này đây. Vui sướиɠ trong nháy mắt thay bằng nỗi đau đớn không cam tâm.

Thấy Cảnh Hiên không nhúc nhích, Lan Lăng Phong dùng đằng trượng hung hăng đánh vào vai đứa con. Đau đớn kịch liệt làm Cảnh Hiên nhíu mày. Lan Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Chần chờ cái gì? Kế tiếp nên làm gì còn cần ta dạy ngươi?”

Cảnh Hiên chậm rãi đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba nói từng chữ một.

“Con… không… sai!”

Tâm tình Lan Lăng Phong càng thêm dậy sóng, đứa con này thừa biết nguy hiểm còn dám đơn thân độc mã đi làm, còn không chịu nhận thức sai lầm.

Lan Lăng Phong đương nhiên biết Cảnh Hiên làm thế là vì Lan gia,

nhưng nghĩ đến đứa con có thể không còn mạng trở về, phẫn nộ đã nhấn chìm tất cả lý trí.

Lan Lăng Phong tức giận cầm đằng trượng hung hăng đánh xuống. Cảnh Hiên không hề cúi đầu, càng cường ngạnh chịu đòn không chút tránh né.

“Cho ngươi hai lựa chọn.

Hoặc nhận sai, sau đó nằm sấp xuống chịu phạt hoặc là ta đánh tới khi ngươi chịu nhận sai,

xong mới chính thức phạt.”

Cảnh Hiên không động đậy cũng không nói một lời nào. Thái độ ngang nhiên chống đối, Lan

Lăng Phong càng không khách khí giơ cao đằng trượng muốn đánh xuống,

nhưng Cảnh Hiên

nhanh

hơn

một bước,

giơ tay nắm chặt lấy nó.

“Vì cái gì phải bức

con

nhận sai?”

Cảnh Hiên cơ hồ là rống lên, cố gắng kiềm nước mắt không được rơi xuống. Lực nắm rất chặt làm chỗ băng bó trên cánh tay nhiễm chút sắc hồng.

“Được lắm!”

Nghe lời đứa con nói, Lan Lăng Phong bật cười lớn, ném đằng trượng xuống đất.

“Lan Cảnh Hiên, ngươi giỏi lắm, ta không quản nổi ngươi. Từ hôm nay trở đi ta sẽ không quản ngươi nữa, ngươi muốn làm gì cứ tuỳ tiện mà làm!”

– Nói xong, Lan Lăng Phong không chút do dự đi khỏi thư phòng.