【Nhíu mày】——
Tê! Đau đau đau! Ta đau!!!
【Lo lắng】——
Tiểu thúc, ngươi có ổn không?
【Chuyển đổi thái độ, bình tĩnh】——
Ngươi sao lại đến quý phủ của ta? Thân là hoàng đế có thể tùy tiện rời khỏi cung như vậy sao?!
【Sáp lại gần, thân thiết hỏi han】——
Tiểu thúc, ta nghe nói ngài cưỡi ngựa bị té. Ta thực sự rất lo lắng…
【Oán giận】——
Cái gì cưỡi ngựa bị té?! Là kẻ nào nói?! Ta là đang thuần hóa một con ngựa hoang biết chưa!!!
【Rầu rĩ】——
Nga… Tiểu thúc…
【Liếc mắt một cái】——
Cái gì?
【Thật cẩn thận hỏi】——
Tiểu thúc, ngài đêm nay có thể tiến cung ngủ với ta được không?
【Đôi mắt nặng nề】——
….
【Cúi đầu】——
….
【Trong lòng muôn vàn giận dữ mà miệng lại lộ ra ý cười】——
A ngôn, ngươi tới đây xem ta chỉ là phụ. Nói muốn cái gì?
【Ngập ngừng】——
Tiểu thúc nếu không có gì bất tiện, thì… ta cùng tiểu thúc có thể ngủ trong phủ mà…
【Bùng nổ】——
Đồ vô liêm sỉ! Ta trong mắt ngươi là cái gì hả?! Hầu ngủ sao!!!!!
【Bị dọa đến hoàng sợ】——
Không… không phải…
【Đập nát cái gối nằm】——
Cút xéo về cung cho ta! Ngươi tự đi mà ngủ một mình! Cút! Cút! Cút ngay!