Tâm Manh

Chương 26: Búp bê (6)

Edit: Cải Trắng

Trần Bân ngồi trong phòng thẩm vấn, tuy rằng cảm xúc của hắn đã ổn định nhưng chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, dường như chết lặng.

Lục Trinh và Giản Ninh đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn.

Giản Ninh quay đầu lại nói với Lục Trinh: " Một mình tôi đi vào thôi. "

Lục Trinh nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của cô: " Thế có được không? "

Giản Ninh gật đầu nói: " Có thể, cậu ấy đã gặp cô ta một lần, cho nên để tôi thẩm vấn hắn là phương pháp tốt nhất. "

Lục Trinh chép chép miệng, anh vẫn không yên tâm: " Được, nhớ kỹ, có chuyện gì thì gọi tôi. "

Lục Trinh đi theo Giản Ninh tới tận cửa phòng, mở cửa cho cô vào rồi tận mắt nhìn thấy cô ngồi xuống ghế mới yên tâm đóng cửa lại.

Giản Ninh trực tiếp mở miệng: " Chào cậu, Trần Bân, cứ gọi tôi là Giản Ninh. "

Trần Bân ngẩng đầu nhìn cô, hắn không thấy cô và người phụ nữ kia khác nhau ở điểm nào, bất luận là giọng nói hay diện mạo, thậm chí cả họ, rốt cuộc người đứng trước mặt hắn lúc này là vị bác sĩ tâm lý hay cảnh sát. Hay đó là cùng một người, vì thế hắn mở miệng hỏi: " Cô, rốt cuộc là ai? "

Đối với sự nghi ngờ của Trần Bân, cô cũng không lấy gì làm lạ: " Mấy ngày trước, cậu đã gặp một người phụ nữ có diện mạo tương đối giống tôi, phải không? "

Trần Bân có hơi chần chừ: " Hai người không phải là một sao? "

Giản Ninh lắc đầu: " Không phải. " Rồi tiếp tục hỏi hắn: " Cô ấy có bị mù không? "

Trần Bân nhớ lại một chút: " Không phải. "

Giản Ninh chỉ vào hai mắt mình, chậm rãi nói: " Tôi là người mù. "

Trần Bân nhìn vào đôi mắt cô, hắn cảm thấy đôi mắt cô dù đang mở như bình thường nhưng thiếu đi vài phần linh động trong ánh mắt, đúng là cô bị mù, nhưng: " Hai người lớn lên thật sự giống nhau, cô ấy cũng họ Giản, là một bác sĩ tâm lý. "

Lớn lên thật sự giống nhau... Lời này của Trần Bân khiến cô cảm thấy kinh hãi, lúc đầu cô cho rằng chỉ là người giống người, nhưng người phụ nữ kia cũng họ Giản, rốt cuộc người đó có quan hệ gì với cô? Giản Ninh áp chế suy nghĩ của mình lại, hỏi hắn: " Cậu tới đó để chữa bệnh tâm lý? "

" Đúng vậy, không sai. "

" Có thể nói cho tôi biết sự tình lúc đó không? " Giản Ninh cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

Trần Bân thở dài, nhớ lại tình huống lúc đó: " Tâm tình tôi ngày đó thực sự bất ổn, tối hôm trước tôi còn gϊếŧ chú chó nhà mình, đó là trong lúc tôi mê man, cho nên tôi đã tới phòng khám. "

Giản Ninh cắt ngang lời hắn: " Nói cho tôi địa chỉ đi. "

" Số 444 đường Thiên Nghiệp. "

Ở cửa Lục Trinh nghe thấy tin tức này, lập tức gọi điện thoại: " Hạo Dương, cậu cùng Hạo Nhiên dẫn người tới số 444 đường Thiên Nghiệp, ở đó có một phòng khám tâm lý, tới đó tìm một bác sĩ tâm lý.." Anh tạm dừng một chút, sau đó nói: " Cô ta và Giản Ninh nhìn rất giống nhau. "

Giản Ninh gật gật đầu tiếp tục hỏi: " Làm sao cậu biết được ở đó có một phòng khám tâm lý? "

Trần Bân trả lời: " Tôi nhận được một danh thϊếp, bởi vì tôi không biết phòng khám tâm lý là như nào nên tôi mới tới đó thử một lần. "

Quả nhiên, Trần Bân tới đó không phải do ngẫu nhiên, mà là người phụ nữ kia sắp xếp: " Hóa đơn sau khi tới đó ở đâu rồi? "

Trần Bân nói: " Ở trong phòng tôi. "

" Ngày đó một mình cậu tới đấy sao? "

Trần Bân nói, biểu tình đau khổ: " Khi đó tôi cảm thấy như Tiểu Nghiên đang ở bên cạnh tôi, ôm búp bê cùng tôi tới chỗ đó, nhưng... " Trần Bân nói tới đây liền dừng lại, hắn mở to hai mắt, lúc này hắn mới nhận ra sự kỳ quái lúc đó, thanh âm trở nên sắc bén: " Nhưng lúc ấy, trợ lý của bác sĩ tâm lý kia nói sẽ giúp tôi trông Tiểu Nghiên, mang em ấy tới phòng nghỉ, nhưng làm gì có Tiểu Nghiên nào ở đấy, cô ấy sao lại làm thế? " Nhất thời hắn không biết tình huống lúc đó như nào nữa.

Giản Ninh lập tức hiểu rõ, cô liền giải thích cho Trần Bân hiểu: " Đó là cô ấy phát hiện ra điểm lạ ở cậu, cũng thông qua cách này làm sự ảo tưởng của cậu tăng lên. "

Trần Bân lúc này mới ngộ ra: " Hóa ra là như vậy. "

" Lúc sau thì sao, lúc cậu đi vào phòng nghỉ đã nhìn thấy gì? "

" Là một văn phòng rất đơn giản, có giá sách, bàn làm việc, cô ấy ngồi ở sau màn hình máy tính, rồi bảo tôi ngồi xuống ghế sofa. "

Giản Ninh: " Lúc nói chuyện cô ấy đã ngồi trước mặt cậu đúng không? "

Trần Bân gật đầu: " Đúng. "

" Có thể cho tôi biết cô ấy đem lại cho cậu cảm giác gì không? "

" Vô cùng tao nhã, điều đó làm cho tôi bình tĩnh hơn. "

" Lúc nói chuyện cô ấy có thói quen làm động tác gì không? " Giản Ninh hy vọng có thể thông qua miêu tả của Trần Bân để hiểu rõ về người phụ nữ kia.

Vấn đề cô hỏi làm hắn sửng sốt, nhưng vẫn nói: " Có, cô ấy cầm cốc bằng tay trái. " Trần Bân như nhớ tới gì đó: " Đúng rồi, tôi nhớ trên tay cô ấy có đeo một chiếc nhẫn. "

Giản Ninh tiếp tục hỏi: " Nhẫn như thế nào? "

Trần Bân chậm rãi nói: " Là một chiếc nhẫn rất đặc biệt, như cánh vậy, màu vàng. "

***

Giản Ninh đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Lục Trinh nhìn cô, nhưng từ biểu tình của cô thì chẳng nhìn ra cái gì cả.

Tiếp theo, anh nói với cô về việc vừa rồi: " Giản Ninh, Hạo Nhiên và Hạo Dương vừa tới phòng khám tâm lý kia, chỗ đó đã bị dọn rồi, chẳng còn thứ gì cả, thứ duy nhất bọn họ tìm được là một cái nhẫn, màu vàng. "

Giản Ninh rũ mắt xuống, tay cô nắm chặt lại, giọng nói nhàn nhạt: " Cái nhẫn này là một đôi, một chiếc nhẫn đang trong tay tôi, chiếc còn lại, là trong tay mẹ tôi. "