Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Chương 55

Editor: HD

Sau đó Diệp Đàn phát hiện ảnh hưởng của việc trêu chọc hắn quá lớn.

Lúc bước xuống máy bay, Ngọc Bạch Y nói, “Vợ trẻ xinh đẹp, đi nào.”

Lúc đến khách sạn, Ngọc Bạch Y nói, “Vợ trẻ xinh đẹp, chúng ta nghỉ ở đây.”

Lúc vào phòng, Ngọc Bạch Y nói, “Vợ trẻ xinh đẹp, đi ngủ thôi.”

Vấn đề là mỗi câu hắn đều nói ‘vợ trẻ xinh đẹp’ còn bày ra bộ dáng bình thản lạnh nhạt, giọng Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng như niệm kinh.

“Em sai rồi.” Diệp Đàn giơ một tay lên, “Em đã ý thức được sai lầm của mình, hiện tại cầu xin phu quân rộng lòng tha thứ.”

Ánh mặt trời giữa trưa có chút mãnh liệt, cô đưa lưng về phía cửa sổ, đứng ngược chiều ánh sáng, động tác giơ tay của cô nhìn hơi buồn cười, nhưng Ngọc Bạch Y thấy cô rất đáng yêu.

Hắn bước lên vài bước, kéo tay của cô xuống nắm trong lòng bàn tay mình, hắn cúi xuống nhìn cô, “Sai cái gì?”

“Em không nên khoe khoang mình vừa trẻ vừa đẹp.” Diệp Đàn chớp mắt, “Em phải nói là, mình vừa già vừa đẹp, rất xứng đôi với anh.”

Lúc này Ngọc Bạch Y không biết phải nói gì.

Diệp Đàn kéo một góc áo của hắn nói, “Em đang dỗ dành anh đấy.”

Ngọc Bạch Y:…

Nhưng thật ra hắn thực sự khen Diệp Đàn trẻ tuổi lại xinh đẹp, hắn thấy vợ mình vừa trẻ vừa đẹp nên khen cô thôi.

Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn, Diệp Đàn hỏi hắn, “Bị em dụ dỗ thành công rồi sao?”

“Đã thành công.” Ngọc Bạch Y bị cô hiểu lầm nhưng không giải thích, sau đó còn nói, “Vợ trẻ xinh đẹp.”

Diệp Đàn đang định nói ‘Thành công ở chỗ nào chứ’, lại nghe Ngọc Bạch Y điềm đạm ôn nhu nói tiếp:

“Vợ yêu.”

Diệp Đàn: (0w0).

Một lát sau, cô mới phát hiện, hình như Ngọc Bạch Y đang dỗ dành mình a (no=z=) no!!!

Ăn trưa xong, Diệp Đàn nói chuyện phiếm với Ngọc Bạch Y: “Tí nữa chúng ta đi đâu chơi?”

Luzern là một thành phố nhỏ dọc theo bờ biển, đi từ khách sạn ra, cỡ chừng mười phút là có thể đến bờ biển, chỗ đó có một vùng cát mềm mại màu trắng, còn có biển rộng mênh mông bát ngát, đây chính là nơi giao thoa giữa biển và trời, có thể nhìn thấy ánh dương chiều tà xinh đẹp.

Phố phường trong thành phố, nổi danh nhất nước là đồ hải sản, những chuông gió làm bằng vỏ sò treo đầy các gian nhà dọc bờ biển.

Ngọc Bạch Y sờ lên đồ trang sức trên đầu Diệp Đàn, “Buổi chiều đi sang mấy chỗ lân cận ăn vài món, buổi tối về sớm để nghỉ ngơi.” Hắn cất thẻ phòng, bình tĩnh nói, “Ngày mai chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”

“Được được.” Diệp Đàn rất tán thành, “Em chưa từng nhìn thấy mặt trời mọc trên biển, rất rất đẹp phải không.”

Sự thật chứng minh, đối với một người cực kì yêu ngủ mà nói, sáng sớm bốn giờ phải rời giường, chính là một tra tấn dã man.

Diệp Đàn hoàn toàn không có bất cứ tinh thần hăng hái nào.

Cô được Ngọc Bạch Y ôm vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cũng là Ngọc Bạch Y giúp cô đánh răng, rửa mặt luôn đấy, sau đó… quần áo cũng là hắn thay giùm cô…

Lúc thay quần áo Diệp Đàn mơ hồ có chút kháng cự, “Em không đi ngắm mặt trời mọc được không? Anh quay lại, về phòng mở lại cho em xem nha…”

“Em đi theo giúp tôi.” Ngọc Bạch Y cẩn thận cài nút áo cuối cùng của cô, giọng nói của hắn trong rạng sáng bình minh cũng đặc biệt trầm tĩnh, “Chỉ có em mới có thể giúp tôi.”

Diệp Đàn lẩm bẩm theo bản năng.

“Tất nhiên cùng… nam thần a…”

Ngọc Bạch Y ôm ngang cô, từng bước từng bước đi về hướng bãi biển.

Hắn thận trong che chở Diệp Đàn không bị trúng gió lạnh, cả đường đi cũng rất nhẹ nhàng, đến khi bọn họ ngồi xuống bên cạnh tảng đá trên bãi cát, Diệp Đàn nằm trong ngực hắn, gối lên vai của hắn, yên giấc ngủ ngon.

Ngọc Bạch Y nhìn phía xa ẩm ướt màu đen, trong lòng hắn tĩnh mịch, khắp biển yên lặng ngay cả sóng cũng không nhấp nhô, âm thanh trên biển đều biến mất.

Phút chốc sắc trời hơi sáng, ánh mặt trời ấm áp cuối cùng cũng từ đường chân trời hiện lên, Ngọc Bạch Y nhẹ giọng đánh thức Diệp Đàn.

“Tiểu Diệp.” Hắn dịu dàng gọi, “Giúp tôi nhìn mặt trời mọc.”

Hắn gọi rất nhiều lần, “Tiểu Diệp, tỉnh dậy.”

Lúc Diệp Đàn mở mắt ra, lập tức nhìn thấy triều dâng sóng dậy, thủy quang liễm diễm (*), mặt trời vừa lớn vừa tròn mới bay từ trong nước bay lên, ánh sáng long trọng hoa lệ che cả trời đất, quấn lấy bọn họ, giống như một cái chăn ánh sáng ấm áp tươi đẹp.

(*) sóng vỗ ào ạp.

“Thật đẹp!” Diệp Đàn dựa trong ngực Ngọc Bạch Y, thì thào lên tiếng, “Giống như nam thần vậy, sẽ khiến trái tim êm say mê.”

Ngọc Bạch Y ôm cô, nhìn mặt trời đã hoàn toàn lộ diện ra khỏi mặt nước, hắn chợt hỏi cô: “Diệp Đàn, em có hối hận khi ở chung với tôi không?”

Rất ít khi hắn gọi đầy đủ tên họ của cô, Diệp Đàn lập tức từ trong sự say mê ánh mắt trời tỉnh táo lại.

“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Trong giọng nói Diệp Đàn có phần lo lắng mà chính cô cũng không biết, “Cái gì mà hối hận không?”

“Tôi sợ em sẽ hối hận.”

Tiếng nói Ngọc Bạch Y rất nhạt, hắn nắm bàn tay có chút mát lạnh của Diệp Đàn, bình tĩnh nói, “Tôi sợ về sau em sẽ hối hận, em vẫn còn rất nhỏ.”

“Nhỏ?” Diệp Đàn không nhịn được bật cười, “Tướng công, em đã qua sinh nhật thứ 28 rồi, ở xã hội này, em sắp thành bà lão đó, anh cảm thấy em vẫn còn nhỏ ư?”

“Rất nhỏ.” Ngọc Bạch Y nhìn cô gái trong ngực, “Lúc vừa gặp em, tôi nghĩ mình sẽ chăm sóc quan tâm em cả đời.”

“Anh mang mấy nghìn sinh mệnh trên thế giới ra so sánh đi, vậy thì xã hội này ai không nhỏ?” Diệp Đàn ngẩng đầu, nhìn đáy mắt hắn phản chiếu ánh quang mãnh liệt, “Có phải anh định vứt bỏ em không, nhưng lại không kiếm thấy lý do nào tốt, cho nên bây giờ mới lấy cớ em nhỏ?”

Diệp Đàn híp mắt, “Em sẽ đánh anh.”

“Cho dù là nam thần em cũng dám đánh.”

“Hơn nữa.” Diệp Đàn thì thầm, “Nhỏ gì chứ, chẳng phải anh cũng hôn rồi sao?”

Ngọc Bạch Y khẽ mím môi, cười cười, ánh mặt trời trong mắt hắn, thần thánh mà long trọng, nụ cười của hắn rất rõ ràng.

Ở giữa con ngươi hắn, chính là cô, Diệp Đàn.

Chỉ có một mình cô.

“Phải.” Ngọc Bạch Y nâng cằm cô, nghiêng đầu, hôn thật sâu, “Cô vợ nhỏ.”

Thật lâu về sau hắn mới kéo ra chút khoảng cách, yên lặng nhìn Diệp Đàn hít thở, hai bàn tay trắng nõn của cô đặt trên ngực hắn, cô nhìn hắn lên án: “Mới sáng sớm tinh mơ, nam thần anh định tính thế nào?”

“Diệp Đàn.” Ngọc Bạch Y nhàn nhạt hỏi, “Em có đồng ý, trao cả đời cho tôi không?”

“Hả?” Diệp Đàn có chút khó hiểu, “Không phải đã trao cho anh từ lâu rồi sao?”

Kết hôn lâu lắm rồi mà.

Thái độ cùng giọng điệu của cô giống như việc dĩ nhiên, Ngọc Bạch Y đột nhiên phát hiện ma chướng của bản thân, bởi vì hắn quá quý trọng cô, cho nên hy vọng tương lai cô sẽ không hối hận, cho nên hy vọng có thể nhận được câu trả lời chắc chắn của cô.

Trong người hắn có ma quỷ rồi.

Thời điểm này bản thân Ngọc Bạch Y cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cho dù là hắn, cũng có lúc phải lo lắng cho chính mình.

Hắn chậm rãi che đi ngón tay áp út của cô, sau đó đeo lên một chiếc nhẫn.

Phía xa xa sóng biển đánh mãnh liệt, tiếng sóng biển ào ào liên tục, Diệp Đàn nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của mình, trong giây phút đó đầu óc cô trống rỗng.

Ngọc Bạch Y đặt một chiếc nhẫn nam vào lòng bàn tay Diệp Đàn, giọng nói rất rõ ràng: “Em đeo vào giúp tôi được không?”

Diệp Đàn ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Bạch Y.

Hắn vẫn rất bình tĩnh: “Cũng chỉ có mình em ngắm mặt trời mọc với tôi, cho nên chỉ có em mới có thể giúp tôi thôi.”

Diệp Đàn nhìn vẻ mặt trầm ổn của hắn, sau đó nước mắt cô “Lạch tạch” rơi xuống.

Cô vừa khóc, bộ dáng bình thản của Ngọc Bạch Y lập tức thay đổi, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, lo lắng hỏi, “Sao lại khóc?”

“Chuyện hạnh phúc nhất đời em là kết hôn cùng anh.” Diệp Đàn hết sức nghiêm túc cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình xỏ vào ngón áp út của Ngọc Bạch Y, giọng điệu vô cùng trân trọng: “Em đã khóa anh lại rồi, không cho phép chạy.”

Diệp Đàn cho rằng đây đã là niềm vui lớn nhất rồi, kết quả buổi chiều Ngọc Bạch Y dẫn cô đi đến cửa tiệm chụp ảnh cưới.

Nhân viên cửa tiệm cười hiền hòa nói, “Ngày trước cô dâu không có tới, mà không có số đo thì làm sao mà may đồ, cũng may tiên sinh đây tự mình tới báo số đo cho nhân viên chúng tôi biết, tiểu thư cô mặc thử xem, có mặc vừa không?”

Đáp án đương nhiên là chuẩn không cần chỉnh.

Không sai một ly.

Vẻ mặt Diệp Đàn vẫn cứ như người đang mơ, cô đứng bên cạnh bàn trang điểm im lặng nhìn Ngọc Bạch Y, hắn vừa nhìn thấy cô, liền giơ một tay ra.

Diệp Đàn đặt bàn tay mình vào bàn tay rộng lớn của Ngọc Bạch Y, hắn lập tức nắm chặt, hơi dùng sức, tay kia vòng qua eo của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.

“Nhìn rất đẹp.”

Ngón tay hắn nhẹ lướt qua làn tóc rủ xuống xương quai xanh của cô, sau đó nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chân thành lặp lại thêm lần nữa, “Rất đẹp.”

Diệp Đàn cũng nghiêm túc nhìn Ngọc Bạch Y, mái tóc dài của hắn tự nhiên rủ xuống, hắn mặc bộ âu phục trắng, ngoại trừ đôi chân dài thì khuôn mặt kia chính là tuyệt phẩm vô giá, cô cong mắt cười, khen hắn, “Ừ…m, anh cũng rất đẹp, hết sức đẹp mắt.”

Một đám nhân viên cửa hàng lòng đau như cắt: Nhìn thấy cảnh này mới biết thống khổ là chi --- hai người đẹp chói lọi như vậy, lại diễn cảnh thâm tình trước mặt đám dân FA, có biết người ta đau lắm không?

Sau đó đến lượt các nhϊếp ảnh gia: Hai người này thật sự không để cho tổ chụp ảnh cưới chúng tôi thể hiện tài năng TvT, hai người tùy tiện đứng một kiểu dáng nào đó cũng trở thành 365 độ không góc chết!!! Tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng làm cho khung hình đầy màu hồng phấn (ý là đẹp lãng mạn ấy)!!! Cứ gặp những đôi tình nhân thế này thì chúng tôi cạp đất mà ăn!

Buổi chiều đi chụp vài tấm ảnh ngoại cảnh là coi như xong, phần còn lại ngày mai tiếp tục.

Trên đường trở về khách sạn, Diệp Đàn thỉnh thoảng lại nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, cảm giác vẫn không thể tin được đây là sự thật.

“Chiếc nhẫn…”

“Là tôi chọn.” Ngọc Bạch Y nhàn nhạt nói, “Vốn định đi cùng với em, để em chọn cái mình thích nhất.”

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đan xen, lại bổ sung thêm, “Nhưng muốn tạo bất ngờ cho em, cho nên tôi tự mình chọn, cũng không biết em có thích hay không.”

Trong lòng Diệp Đàn tràn đầy hạnh phúc.

Cái vị thần sống vạn năm này, không màn thế sự không quan tâm chuyện hồng trần, thế nhưng lại nhớ tạo bất ngờ cho cô, nhớ đi mua nhẫn cưới cho cô, còn lén đi đặt áo cưới nữa, lại dẫn cô đi chụp hình cưới.

“Lúc đó vội vội vàng vàng đi đăng kí kết hôn.” Ngọc Bạch Y dừng ánh mặt trên người Diệp Đàn, “Tôi thiếu em rất nhiều, cho nên sẽ đền bù cho em tất cả.”

Bao gồm cả hôn lễ.

Diệp Đàn nắm chặt tay Ngọc Bạch Y, dùng sức “Ừ” một tiếng, “Được” cô ngước mắt, hai mắt xinh đẹp trong veo, cô cười vui vẻ, “Những thứ anh cho em, em đều rất thích, rất yêu thích.”

Sau đó…

Buổi tối bọn họ đến một địa phương nổi tiếng để ăn tôm.

Sau đó…

Ngọc Bạch Y say… say… say… rồi…

Hắn vừa ăn một con tôm xong liền té ngã!!! Trong tôm đâu có nhiều rượu đâu!!! Sao có thể say chứ!!!

Diệp Đàn vô cùng buồn rầu, cô không hề biết tửu lượng của Ngọc Bạch Y lại kém đến mức này, cô nhìn khuôn mặt luôn lạnh lùng của Ngọc Bạch Y nay lại trở thành mê mang, nhưng hắn rất nghe lời ngồi im trên ghế, nhìn cô không chớp mắt.

Diệp Đàn cảm thấy Ngọc Bạch Y có chút không ổn, Diệp Đàn nói chuyện với hắn, câu đầu tiên nghe được là: “Ta muốn bay.”

“Nam thần… anh thật sự say rượu sao?”

“Ta muốn bay.”

“Anh không được bay ở đây.”

“À, không… không được bay.”

… Trong cái ngốc lại ló ra cái ngốc hơn.

Ngọc Bạch Y này quá khác biệt với Ngọc Bạch Y bình thường, Diệp Đàn đột nhiên cảm thấy Ngọc Bạch Y ngốc nghếch thật đáng yêu v..v

Buổi sáng còn chê cô nhỏ!

Đến buổi tối chỉ số IQ lại thua xa cô!

Diệp Đàn muốn dìu hắn về khách sạn, lúc cô đỡ hắn dậy, hắn đột nhiên ôm eo cô, bộ dạng thuận theo nhưng ánh mắt lạnh thấu xương, cái nhìn kia khiến trái tim cô nhảy dựng lên vì kinh sợ.

Bình thường Ngọc Bạch Y vẫn luôn lạnh nhạt xuất trần, lúc này nhìn hắn chẳng khác nào thấy lưỡi kém, ánh mắt cực kì sắc bén.

“Lúc về muốn ngủ cùng em.”

Diệp Đàn:…

Bị như vậy có yêu được không -_-.