Kiều thật lòng thật dạ muốn cưới Na cho nên ngày hôm sau cô lại đến, khi đến còn mang theo cả một tiểu đội đến sửa sang một căn nhà mới cho bà Lành. Mất một tháng mới xây xong một căn nhà bên cạnh rồi di chuyển nhà bà Lành sang đó ở, cô Đào của nhà bà Lành liên tục ve vãn nhưng cô không để tâm, thứ phàm phu tục tử này làm sao sánh bằng Nga của cô...
Cô mang đến cả một hộp vàng mới cóng, ai cũng biết Long Nhị Vương là kẻ rất keo kiệt, một phân tiền của cô cũng không thể lấy được chứ đừng nói là một hộp vàng, có thể thấy được quyết tâm lấy vợ của cô rất cao, một khi đã hạ quyết định rồi thì phải danh chính ngôn thuận rước vợ về nhà.
Bà Lành từ chối ngày một ngày hai, nhưng Kiều rất kiên trì, sau một tháng liên tục cuối cùng bà cũng mủi lòng mà quyết định gả. Chồng bà nhìn thấy hộp vàng thì sáng mắt, nếu có hộp vàng này thì khỏi cần làm ăn gì nữa, vậy nên càng thuyết phục bà gả quách bé Na cho rồi. Cuối cùng thì hai người định ngày cưới là ngày 25 cuối tháng.
Ngày cưới Na mặc một chiếc áo dài mới màu trắng tinh khôi, trước ngày cưới bà Lành lôi con gái đi tắm táp cẩn thận, bôi đi hết vết tro trấu bà thường trét lên người con bé đi để lộ làn da trắng ngần, con bé cười khờ như mọi ngày, bà hôn lên má con bé một cái dặn dò con bé phải ngoan, phải nghe lời chồng mình.
Kiều đặc biệt bảnh bao trong chiếc áo sơ mi thẳng thớm của mình, cô mang theo một cái vòng hoa, đứng trước cửa nhà ngó vào trong xem có thấy được vợ mình không. Bà Lành thấy cô đứng thấp thỏm nên đuổi khéo, bảo là: "Đến giờ đón dâu con hãy đến, tự nhiên đứng đây chi?"
"Con nhìn vợ con một chút thôi, đúng giờ con mới bước chân vô nhà."
Đúng thật là như vậy, Kiều chỉ đứng ở trước cửa nhìn vào trong. Cô thấy Na đang mặc áo dài trắng đứng ở giữa nhà, cười cười ngây ngô như em ấy mỗi ngày. Thấy vậy cô cười cũng rộ lên, cố tình ném cái vòng hoa vào trong nhà.
Na thấy hoa bèn lật đật chạy lại nhặt lên cho vào miệng ngậm, nụ cười sủng ái của Kiều còn nở rộ hơn, thành thử trong nhà chỉ có một người điên bây giờ lại biến thành hai người điên.
Bà Lành giành lấy vòng hoa của Na, đeo lên trên đầu cho con bé. Hai họ nội ngoại hai bên đều đến để chung vui với hai người, thật ra mà nói thì chuyện con Na được cưới đã là chuyện lạ, đã vậy người cưới con bé lại là con của một phú hào, tiền bạc cung cấp cho nhà bà Lành không thiếu một thứ gì, họ cũng thật tò mò ai mà ngu đến vậy.
Lễ rước dâu được diễn ra suôn sẻ với sự giúp đỡ của muôn thú biến hình thành, xung quanh nhà của Na có hàng ngàn con vật đang vây quanh, khiến cho những người tham dự lễ cưới cũng giật mình. Ba Na chỉ tay vào bầy thú hoang đang đứng háo hức bên ngoài, hoảng hốt hô lên: "Ở đâu mà nhiều dữ vậy?"
"Gϊếŧ bọn nó đi!"
Có người hô hào lên như vậy.
Kiều trầm trầm giọng nói: "Bọn chúng đều có linh tính, gϊếŧ cũng phải đền mạng hệt như gϊếŧ người. Ai đυ.ng đến có hậu quả xấu cả họ thì ráng chịu."
Hôm nay là ngày cưới của Long Nhị Vương và Phượng cô, bọn chúng ở gần nên cũng ghé đến xem, cả trời đất nô nức xem chuyện hay. Kiều rất vui nên cho phép bọn chúng được phép bàn tán chuyện cưới xin của mình, biết bao nhiêu đêm Kiều mơ có một ngày trời đất làm chứng hôn sự của mình, cho đến ngày hôm nay cô rước được người cô yêu về nhà.
Cuối cùng cô cũng có thể trao chiếc nhẫn vàng lên ngón tay nõn nà của Na, yêu thương hôn lên má em ấy trước sự chứng kiến của vạn vật, cuối cùng cô cũng có thể đường hoàng ở bên em ấy, cho dù chỉ là một sự lợi dụng tầm thường.
Na vẫn ngây ngô không biết chuyện gì, trời xui đất khiến biến thành vợ của con rồng đen bá đạo nhất thiên hạ. Sau ngày cưới Kiều dắt Nga đi ra khỏi làng, để lại cho bà Lành rất nhiều vàng bạc xem như là công tình dạy bảo nuôi nấng Na khùng từ bé.
Cô đưa Na đến nhà mình, chỉ là một căn cứ xa hoa mà loài người không nghĩ được nó có tồn tại, Kiều là một người ưa an tĩnh cho nên nơi cô sống là một hòn đảo cách nơi loài người sinh sống cả vạn cây số. Ngôi nhà được ẩn thân ở giữa biển lớn, có thể thấy được cả chân trời, mỗi ngày được lười biếng nằm bên hiên nhà nhìn trời đất cũng là một dạng hưởng thụ.
Mới đầu đến Na vẫn còn chưa quen thuộc lắm, Kiều phải đích thân coi sóc mới ngăn Na không rớt xuống biển, về sau cô đặt một cái kết giới thật dày ngăn không cho động vật thông minh rớt xuống biển. Mỗi ngày cô sẽ nằm ở ngoài hiên nhìn Na chơi với đất đá, cũng may em ấy bị điên nên không cảm thấy nơi này nhàm chán, lúc này Kiều mới thấy điên cũng khá ổn, em ấy có thể điên thêm mấy vạn năm bên cô.
Bên trong nội điện khá yên tĩnh, ánh nắng bên ngoài chiếu vào sàn đất một màu vàng sáng, có một vài tia nắng còn tinh nghịch chiếu lên lăng kính, hằn xuống mặt đất một cầu vồng nho nhỏ. Có một cô gái đang yên tĩnh xem tấu văn, nàng cúi đầu, những sợi tóc rơi loạn được búi ở sau lưng, cố định bằng cây trâm vàng lục bảo.
Đang yên tĩnh thì có một tiếng động cắt ngang mạch nghĩ của cô gái, một chú chim đập cánh bay vào trong, khi vừa chạm chân xuống đất liền hóa thành một cậu nhóc trạc tầm mười chín hai mươi tuổi.
Nguyệt ngước mặt lên cũng không buồn ngước, chỉ chăm chăm xem các giấy tờ trong tay mình.
"Bẩm nữ vương, hôm nay chị Kiều và Phượng cô kết hôn, người có cần phái người ngăn cản không ạ?"
Nguyệt hơi dừng bút lại, nếu không tinh ý sẽ không thấy được thần sắc cũng nàng đang có một chút biến động nhỏ.
"Không cần."
Giọng nàng hơi lành lạnh, nàng cũng không có gì phải ngăn cản hai người họ.
Chú chim trông tri kia cũng tinh ý cáo lui để lại một mình nàng trong nội điện, đợi khi không còn ai Nguyệt mới ngưng bút lại, hai hàng mày đẹp khẽ chau nghĩ tới nụ cười của Nga ngày đại hỉ, có lẽ là sẽ cười thật đẹp chăng? Phải, nàng ấy sẽ cười thật đẹp, vì trong trời đất này chẳng có ai sánh lại nhan sắc kiều diễm ấy.
"Chao...chao..." Na gọi tên cô, mặc dù hơi ghét cái cách gọi không đàng hoàng ấy nhưng là Nga gọi, vậy nên cô có thể miễn cưỡng nghe cách gọi thô tục này.
Kiều bắt Nga lại sát gần mình, khịt khịt mũi bảo rằng: "Kiều... Kiều, gọi là Kiều."
Na cười khì khì: "Chaoooo"
Kiều kí đầu Nga một cái nhẹ, dù sao cũng không ép được em ấy, em ấy còn chưa khôi phục được linh thức, chuyện nói năng hay suy nghĩ không được tốt cũng không cần vội.
Hai người đang chơi đùa với nhau thì có một người hầu thông báo là chú Thức tới, Kiều vội vàng buông Nga ra, vuốt lại tóc tai của em ấy rồi dắt em ấy ra đại sảnh nhìn chú Thức của mình. Chú Thức năm nay cũng gần hai vạn tuổi, so với cô chỉ có hơn chứ không kém, việc làm sao cứu Nga... Kiều nghĩ chú ấy là rõ ràng nhất.
Khi chú Thức nhìn thấy Nga, chú ấy liền làm một đại lễ, hai tay quạt ra sau lưng, người thì nhún xuống nhè nhẹ. Na không nói gì mà chỉ nhìn Kiều chăm chăm, có chút lo sợ nên nép vào người Kiều.
"Ta cần biết cách đem Nga nguyên vẹn trở về!"
Chú Thức cung kính thưa: "Đây là trách nhiệm của thần..."