Không Cần Tự Trọng

Chương 20: Thân mật không rõ

"Nhắc đến kiếp trước, em cũng hay nằm mơ..."

Giọng của Trang vang lên nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng không kém phần nghiêm túc, bình thường em ấy không phải dạng sẽ nói năng bằng chất giọng tràn đầy sự long trọng như thế này. Em ấy là dạng người cợt nhả.

"Là một giấc mơ lặp đi lặp lại."

Trong mơ, năm đó Sài Gòn giờ giới nghiêm, mặc dù đã qua thời chiến nhưng Sài Gòn vẫn còn loạn lạc, những băng đảng lẫy lừng thi nhau nắm đầu từng khu vực. Cô nằm mơ mình càng đi càng xa, trời càng lúc càng tối, trong tiềm thức cô biết rằng mình đi như vậy rất nguy hiểm nhưng cô không nhớ đường quay trở lại chỗ cần đến. Cô hoang mang lo sợ đi thật nhanh, người đàng hoàng tầm tối đến thế này đã đóng cửa ngủ, những người tụ tập trước hẻm thường là những tên có ít nhất ba bốn hình xăm. Cô lạnh cả sống lưng quay đầu lại định trốn đám người đang tụ tập kia, nhưng không ngờ ngày gặp bọn chúng cũng là ngày kết thúc sinh mạng nhỏ nhoi của cô.

"Mơ gì mà ác nghiệt vãi linh hồn, bị cả bọn hϊếp chết queo."

Đúng như Mây dự đoán, em ấy cũng chẳng nghiêm túc được quá sáu mươi giây. Xe nàng chầm chậm chạy vào khuôn viên chung cư nhà Trang, rồi dừng hẳn ở trước cổng B tòa nhà. Trang mặc dù không muốn đi về nhà sớm nhưng vẫn giữ giá nên xách túi xách ra về, muốn chơi thì mai mốt cô sẽ gọi Mây đi chơi cùng với mình.

"Em lên ngủ đi, đừng mơ linh tinh nữa!" Mây hạ cửa kính xuống nói với Trang, ngay cả nàng cũng không biết lời nói này của hai người mập mờ thân mật như thế nào.

Trang nhướn mắt bảo: "Tối nay em sẽ nằm mơ thấy chị."

Nói rồi cô nàng xoay mông rời khỏi, ngay cả tướng đi cũng rất chi đỏng đảnh. Mây vừa chạy xe vừa suy nghĩ đến lời nói của Trang, tối nay em ấy sẽ mơ thấy nàng, mà mơ thấy nàng để làm gì, liệu có phải một giấc mơ đảo chính? Đêm hôm đó em ấy cứ gào lên bảo rằng muốn nằm trên, có lẽ là mơ thấy mình nằm trên.

"Hoàng hậu nương nương, nô tì biết lỗi rồi..."

Nha hoàn Mây đang dập đầu dưới chân Trang đầy hối lỗi, Trang thì hếch chiếc mũi cao kiêu kì của mình lên, nũng nịu nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng... thần thϊếp thấy tiện tì này rất khinh người, thần thϊếp nghĩ nên thả xuống hồ cho cá rỉa."

Hoàng thượng yêu chiều nắm lấy bàn tay nõn nà của hoàng hậu, vừa vuốt ve vừa ngoảnh đầu đi hét lớn: "Người đâu! Mang tiện tì này ra ném xuống sông cho cá rỉa, cá không rỉa nổi thì đem ra biển cho cá lớn rỉa."

Trong giấc mơ Trang cười hí hí, ngoài giấc mơ vẫn vui vẻ cười hí hí. Cho chừa cái tội bắt nạt cô, cô tha thứ cho chị ấy ngoài đời nhưng Trang trong mơ không cho phép, phải hành cho ra bã.

Buổi sáng Trang thức dậy trong niềm vui sướиɠ tột độ, cô vu vơ hát, bước chân bước xuống sàn nhà cũng nhẹ hơn, hệt như một cọng lông vũ nhẹ nhàng điểm xuống đất. Cô hát vu vơ vài câu, sau đó chợt nhớ đến một ngày rảnh rỗi của mình, rảnh rỗi thế này thì nên làm gì nhỉ?

Thương là một con người của công việc, khi có hứng sáng tác nhạc, cô nàng đóng cửa từ sáng đến tận khuya để sáng tác, ăn mì gói đến mặt cũng biểu tình, vậy nên cô không dám rủ, rủ sợ bị chửi. Mây cũng là một người của công việc, làm ở bệnh viện từ sáng đến chiều, chiều còn về phòng khám làm tới tám chín giờ tối, đúng là hai con sâu thích làm việc mà.

"Alo~"

"Chị nghe."

"Người ta ở nhà chán quá~ Tối nay chị có về sớm không dạa~"

"Em nói giọng đàng hoàng tí được không Trang, chị sắp ói mẹ ra hết rồi nè."

Trang cười hì hì: "Tối nay chị có về sớm không?"

"Cũng không sớm, về như thường ngày thôi." Mây nhìn vào lịch, thật ra có nhìn hay không cũng chẳng khác gì nhau, dạo gần đây nàng không có ngày off. Ngày off trước đó dùng để về quê Trang chơi mất rồi.

"Về như thường ngày là mấy giờ? Tám giờ hả?"

Mây gật gù: "Chạy qua bên em nữa là tám giờ rưỡi, sao hả cô Trang? Muốn đi chơi mà sợ khuya hả? Cô còn chả nửa đêm mới ra đường!"

"Vậy làm xong qua đón em, em đợi."

Hai người còn chẳng biết mối quan hệ này nên gọi tên thế này, nhưng sự thân mật như những cặp đôi mới yêu này là điều không thể che dấu, hai người giống như mới yêu nhau, nhưng cũng giống như hai người bạn chí thân. Nói mãi nói mãi cũng không nói ra được hai người là gì của nhau, Mây cũng lười nghĩ, đi chơi thì đi chơi thôi.

Nhìn dáng vẻ của Mây khiến Đan phải nổi lên một sự nghi vấn, em ấy cười mỉm như vậy, vui vẻ như vậy, liệu có phải là có bạn gái rồi không? Nếu có bạn gái, có phải là cô gái kiến em ấy tức giận đến mức bỏ cô ở lại quán cà phê, một mạch kéo người ta ra về không? Bàn tay của Đan nắm chặt ly nước đến mức đỏ ửng lên mà cô còn không biết, thấy Mây đảo mắt lên nhìn mình, Đan vội vã nở nụ cười: "Em uống chút nước đi."

"Cám ơn chị, chị đừng rót nước cho em nữa mấy chị khác lại bảo em là em bé."

Ngày nào chị ấy cũng rót cho nàng nước, bình thường nàng không thích chị ấy làm thế, cho nên nàng sắm hẵng một ly giữ nhiệt để trữ nước nóng uống, không hiểu ai va vào làm vỡ, vậy nên chị ấy mấy hôm nay lại rót nước cho nàng. Nàng nghĩ tối nay nên chở Trang đi siêu thị, sẵn tiện mua bình giữ nhiệt để đỡ mất công Đan có ý tốt rót nước cho nàng.

"Em uống đi, ai bảo thì nói chị..." Đan cười duyên, giấu đi sự giận dữ đố kị của mình trong lòng.

Tối đó đúng tám giờ rưỡi Mây có mặt ở nhà Trang, mà Trang cũng chuẩn bị từ sớm, nằm từ tám giờ đến tám giờ rưỡi Mây mới có mặt. Chồng cũ của cô bảo rằng cô luôn chuẩn bị muộn, đi muộn, nhưng cô nghĩ có lẽ hắn ta không xứng có sự chuẩn bị từ sớm của cô, cô cũng có thể sớm nhưng không phải vì hắn.

Hôm nay Mây mặc một chiếc áo sơ mi đen xắn nhẹ tay áo, quần tây, trang phục đơn giản hơn thường ngày, mái tóc dài xõa ra sau lưng sau một ngày được cột gọn lên, chúng nằm ngay hàng thẳng lối, trên mái còn được kẹp bằng một cây kẹp hình sao nho nhỏ. Thấy Trang lững thững đi tới, nàng không nhìn đồng hồ mà chỉ nhìn quần áo trên người Trang, phát hiện ra em ấy ăn mặc cũng đoan trang hơn một tí rồi.

Trang còn nhớ ngày xưa mỗi lần cô xuất hiện, không cần biết cô mặc đẹp đến như thế nào, chồng cũ của cô lúc nào cũng nhìn đồng hồ trước tiên. Nhưng Mây nhìn cô, trong ánh nhìn có sự tán thưởng cho trang phục của cô, điều này làm cho cô nổi hứng muốn mua sắm, cô muốn làm Mây ngạc nhiên hơn nữa.

"Em đẹp không?" Trang hỏi nhưng cô luôn biết câu trả lời, lúc nào cô cũng đẹp, cô có mặt ở trái đất này là để đại diện cho sắc đẹp của thiên thần, cô biết sứ mệnh của cô là như vậy.

Mây mở cửa xe cho Trang ngồi lên xe, cũng thành thật mà nói: "Thì trông cũng đứng đắng đàng hoàng đó, chị chấm 8 điểm."

"Còn hai điểm nữa đâu? Chị lấy mất hai điểm của em vô lý!"

Xe nhè nhẹ lăn bánh ra đường lớn, nụ cười trên môi Mây như ẩn như hiện, chẳng hiểu sao khi nghe giọng nói của cô gái này cô lại thấy đáng yêu chết đi được.