Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe máy bên tai dừng lại, Shinichi mới từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần.
Mưa đã tạnh rồi, rơi lâu như vậy, bầu trời cũng trở nên quang đãng hơn! Lúc này cậu đã ở trên đường quốc lộ, vào rạng sáng không có bao nhiêu xe.
Hattori cởi mũ bảo hiểm đầy nước ra, lắc lắc mái tóc ướt đẫm, liền hỏi: “Chúng ta bây giờ làm gì.” Sao đó hỏi cô bé vẫn đang giữ eo mình. “Cô không sao chứ?”
Thân thể Haibara Ai dĩ nhiên là kiệt sức, nhưng như vậy trốn được, cô cũng không muốn rơi chết trên đường, cho nên dù thân thể đã gần đến cực hạn, cô vẫn bám chặt quần áo của Hattori. Lúc này bị Hattori gọi một tiếng, thân thể nhướn lên một chút, chậm rãi mở mắt rồi lắc lắc đầu.
Akai Shuichi cởi mũ và quay lại nhìn Shinichi ngồi ở phía sau, rồi kiểm tra vết thương trên đùi cậu, băng bó sơ bộ, sau đó mới gật gật đầu. “Bây giờ chúng ta trực tiếp ra sân bay, đưa bọn họ về Nhật Bản. Ở đây vẫn trong phạm vi tổ chức, chúng ta không thể ở lâu!” Akai Shuichi nghiêm túc phân tích tình hình.
Hattori cười một tiếng. “Chưa kể là không có vé máy bay, còn có vết thương trên đùi Shinichi, có thể xuất cảnh được cũng là vấn đề.”
Akai Shuichi ngược lại cũng không để ý khẩu khí mang theo trào phúng của Hattori, cười nhạt nói. “Cậu quên rằng, tuy tôi đã bị đình chỉ, nhưng vẫn là FBI. Về phần vết thương trên đùi Shinichi, không có cách nào, chỉ có thể trở về Nhật Bản rồi đến bệnh viện. May mà viên đạn lại không mắc ở trong da thịt!”
Nói xong, Akai đội mũ, khởi động xe máy.
Hattori hơi hơi đỏ mặt, cũng đội mũ vào, nói với Haibara Ai phía sau: “Nắm chặt!”
Thật sự trốn thoát? Shinichi nhìn bầu trời xám đen, xe máy chạy nhanh khiến gió tát vào mặt cậu. Bởi vì mùa hè, gió kia cũng thật sự rất mát, lại vì tốc độ nhanh mà sinh đau.
Shinichi nhắm mắt lại, cậu mệt chết đi được, mệt đến mức cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không thể nghĩ…
Trong sân bay, ba người đàn ông, một cô bé, đều ướt nước mưa khiến không ít người ghé mắt.
“Jodie!” Akai hô một tiếng, liền thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đi về phía họ.
Jodie đánh giá bốn người, thật lâu sau mới nói. “Xem ra lúc nãy thật sự mạo hiểm! Nhưng có thể bình an là tốt rồi.” Cô cầm vé máy bay và một túi hành lý lớn, đưa cho Akai Shuichi.
“Máy bay cất cánh lúc 1 giờ sáng, đây là quần áo thay đổi mà anh muốn. Anh không nói có thêm một cô bé, nên tôi chỉ chuẩn bị ba bộ đồ nam người lớn và một bộ đồ cho cậu bé.” Jodie nói, trong mắt tựa hồ có chút kinh ngạc. “Cậu bé kia đâu? Tên là Conan thì phải?” Cô cũng gặp qua Conan một lần, cô nhớ rõ lần này Akai đi cứu người hẳn là cũng có cậu bé kia…
Akai Shuichi chỉ cười cười, “Không có việc gì, có quần áo là được rồi.” Rồi sau đó có chút đăm chiêu nhìn Shinichi đang trầm mặc, xem ra lúc nãy Shinichi bị đả kích không nhỏ. “Chúng ta đi thay quần áo trước! Quần áo ướt dễ gây cảm mạo.” Akai Shuichi nói.
Jodie thấy Akai đổi đề tài cũng không hỏi nhiều, nói. “Tôi đi lo thủ tục, mọi người đi thay quần áo trước đi!”
Ba người đàn ông ở trong một WC.
Hattori lập tức cởϊ qυầи áo trên người, loại cảm giác như bị dính băng keo trên người này thật không dễ chịu. Thậm chí lúc cởϊ áσ, cậu còn ngửi thấy mùi của nước mưa trên người mình, có chút chán ghét nhíu nhíu mày, tuỳ ý dùng nước cọ xát, rồi bắt đầu mặc quần áo lại.
Bỗng chú ý đến Shinichi đối diện vẫn không động đậy, có chút kinh ngạc, hỏi: “Shinichi, cậu không thay quần áo sao?”
Shinichi nghiêng đầu, thật lâu sau mới nói. “Tớ muốn ở một mình một lát.”
Akai đứng bên cạnh Shinichi, vỗ vỗ bả vai Hattori. “Chúng ta ra ngoài trước!”
Hattori tự nhiên cũng hiểu được, từ khi trốn thoát, Shinichi liền trầm mặc một cách khó hiểu.
Đợi đến khi hai người rời đi, Shinichi đi đến khoá trái cửa lại. Đứng ở trước gương, cậu nhìn gương mặt tái nhợt của mình, vết thương trên đùi cậu đã không còn chảy máu. Tuy rằng chỉ bị thương da thịt, nhưng lúc động đậy vẫn đau đớn vô cùng!
Cậu hít sâu một hơi mới cởϊ qυầи áo trên người. Chiếc gương lớn trong phòng, ngọn đèn WC cũng không phải quá sáng, nhưng đủ khiến cậu thấy rõ ràng dấu vết trên người mình.
Cậu chậm rãi cởϊ áσ sơ mi trên người, rồi sau đó là quần, nhưng không động vào chân, chất lỏng phía sau chưa được xử lý liền chảy ra, trên người cậu vậy mà vẫn còn lưu lại thứ gì đó của người đàn ông kia…
Shinichi nhíu mày, tận lực không để chính mình suy nghĩ chuyện này, nhưng mà trong đầu không ngừng hiện lên… Thậm chí chỉ mấy giờ trước, cậu vẫn còn nằm dưới thân hắn…
Chậm rãi mặc quần áo, quần áo sạch sẽ, hoàn toàn giấu đi những dấu vết này, phía sau cũng được chậm rãi xử lý sạch. Trong hơi thở, tựa hồ bởi vì dầm mưa, hương bạc hà thản nhiên nhẹ đi rất nhiều.
Sau khi đứng ở trước kính thật lâu, cho đến khi cửa bị gõ, Shinichi mới đi ra ngoài.
“Cậu không sao chứ? Shinichi, đi làm thủ tục thôi.” Hattori mặt đầy lo lắng hỏi.
Shinichi lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, “Tớ không sao!”
Sau khi lên máy bay, có lẽ vì miệng vết thương không được xử lý đúng lúc, Shinichi rất nhanh phát sốt. Cơn sốt nhẹ khiến cậu khi tỉnh khi mê, hình ảnh trong đầu không ngừng hiện lên.
Cho dù là lần đầu tiên cậu thấy người đàn ông, gương mặt mang theo khinh thường miệt thị. Hay là bộ dáng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng vẫn kiêu ngạo mà đỡ cho cậu một viên đạn, tất cả như một vết đâm, khắc sâu ở trong đầu.
Cậu bị giam cũng không lâu, nhưng cũng giống lời người nọ nói, hắn có năng lực, cho dù cậu có thể thoát được, cũng không có cách nào quên đi. Như động vật đã nhiễm mùi của nhân loại, cho dù thả về hoang dã, hương vị trên người lại không thể khiến nó dung nhập bên trong đồng loại như trước.
Sau một trận hỗn độn, cho đến khi bản thân thanh tỉnh, thời điểm nhìn trần nhà màu trắng, Shinichi biết mình đã ở bệnh viện!
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng đôi môi cậu khô sáp, muốn uống nước. Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ phiến cửa sổ hơi hơi mở ra, bức màn nhẹ đung đưa, thì không có người.
Shinichi ngoại trừ vết thương trên đùi, kỳ thật trên người cũng không có vết thương lớn nào. Cậu vươn tay bám vào giường, khiến giường hơi rung. Thân thể hơi hơi hoạt động rồi cậu ngồi dựa ở trên giường.
Cúi đầu nhìn đồng phục bệnh nhân trên người, trong lòng chấn động, sau đó cũng lạnh nhạt. Khoé miệng lộ ra một nụ cười chua xót, cho dù có che giấu như thế nào, cũng sẽ bị phát hiện.
Cứ như vậy ngồi thật lâu trên giường, trong đầu hoàn toàn trống rỗng…
Cho đến khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Shinichi xoay người. Ran Mori đứng ở cửa, nhìn Shinichi đã thanh tỉnh ngồi ở trên giường, cả kinh một chút, rồi sau đó vươn tay che miệng mũi của mình, nước mắt đột nhiên từ khoé mắt chảy xuống.
“Khóc cái gì? Tớ không sao!” Dường như khôi phục lại trong nháy mắt, Shinichi cười tự tin nói.
Ran Mori lau lau nước mắt, hung hăng gật gật đầu.
“Tớ muốn uống nước, cậu giúp tớ
lấy chút nước đi!” Shinichi nói.
Ran lập tức rót nước đặt trong tay cậu. Từ đầu tới cuối, cô cũng không có hỏi nhiều, hai người đều im lặng, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng.
Tựa như Ran Mori cũng nghĩ đến câu nói kia, cho dù lúc đó không phải có hàm nghĩ này, nhưng giờ phút này lại vô cùng chuẩn xác.
Rất nhiều chuyện trong lòng cũng hiểu rõ, không cần bất cứ ám chỉ nào, nhưng một khi đã nói ra miệng, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên không thích hợp!
Ở bệnh viện ba ngày, Shinichi ra viện. Akai Shuichi bởi vì công việc, vừa đưa Shinichi và Haibara trở lại Nhật Bản liền rời đi.
Mà ngày hôm sau sau khi Shinichi xuất viện, Hattori cũng trở về Osaka.
Shinichi Kudo trở lại, như vậy cậu bé Conan Edogawa này cũng sẽ biến mất.
Khi ba đứa nhóc đến văn phòng thám tử Mori tìm Conan, Ran Mori chỉ có thể bịa chuyện nói cho bọn nhóc.
“Conan sao? Bởi vì em ấy sống nhờ ở đây, cho nên khi bố mẹ em ấy hết bận việc, em ấy cũng phải trở về.” Ran nói.
“Vậy Conan hiện đang ở nơi nào?” Ba đứa nhóc bám riết không tha mà hỏi.
“Đang ở nước Mĩ nhé!” Ran cười nhẹ đáp, trong lòng lại ẩn đau. Eric lại gần, vỗ vỗ bờ vai cô.
Rồi sau đó nói với ba đứa nhỏ. “Lúc Conan đi cũng nói sẽ rất nhớ các em!”
Ba đứa nhỏ tuy rằng uể oải, nhưng nghe một câu như vậy, cũng chỉ oán giận: “Tên Conan kia, cứ như vậy mà đi, không thèm nói với bọn em một tiếng.” Nói như vậy, rồi rời đi!
Shinichi vẫn sống một mình trong nhà như cũ, sau khi trở thành Conan đã quen thuộc với bầu không khí ở văn phòng Mori, thậm chí quen thuộc với âm thanh ngủ ngáy của ông Mori. Đột nhiên vắng vẻ lại có chút không quen.
Sau khi làm tốt thủ tục đi học lại, cậu ngồi ở trên sô pha nhìn quyển sách giáo khoa trung học, tâm tư lại không biết phiêu diêu ở phương nào.
Cậu vốn không phải là một người hay trốn tránh, nhưng người kia, chuyện kia, cậu lại rất muốn quên đi.
Như một ngày bình thường, sáng sớm rời giường, rồi sau đó đến văn phòng Mori tìm Ran, nhìn biểu tình Eric ghen tuông, rồi sau đó ông Mori đánh ngáp ra khỏi phòng. “Mày rốt cuộc cũng trở lại.” Nói như thế.
Shinichi chỉ là cười cười. Tựa hồ vẫn như bình thường. Ít nhất nhiều người vẫn nghĩ Shinichi Kudo vẫn là Shinichi Kudo như trước. Ngoại trừ Ran Mori và cậu.
Cùng Ran Mori đi đến ngã tư đường, Shinichi nhìn chợ hoa đông nghịt bận rộn, đám người rộn ràng nhốn nháo.
Bởi vì là thời gian cao điểm, khó tránh khỏi như vậy.
Một chiếc xe hơi bởi vì lái tốc độ nhanh nên khiến một vài người đi đường ngã trên mặt đất. Cũng vừa vặn là con đường Shinichi và Ran muốn đi, vì thế hai người đều nhìn qua.
Chiếc xe kia!
Người Shinichi đột nhiên chấn động, sắc mặt lập tức trắng bệch. Porsche 365A màu đen, cũng không phải là một chiếc xe bình thường.
Người kia, bị thương nặng như vậy, nói không chừng… đã chết rồi! Shinichi nói như vậy trong lòng.
Đứng bên cạnh cậu nhìn tình huống, Ran phát hiện Shinichi có chút không thích hợp, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt kinh hãi của Shinichi… Điều gì đã khiến Shinichi lộ ra thần tình sợ hãi đến như vậy?
“Shinichi, cậu làm sao vậy? Shinichi!” Ran Mori hô vài tiếng, lại không được đáp lại, liền kéo tay Shinichi.
Tay Ran lạnh lẽo, Shinichi ngẩn ra, lúc này mới hồi phục tinh thần. Khi chiếc xe kia mở cửa ra, đi xuống là một người đàn ông trung niên bụng bia, trên tay mang theo điếu xì gà, nhìn qua có vài phần nhà giàu mới nổi.
Shinichi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng vô thức cười khổ, cậu là chim sợ cành cong, nhát gan như vậy, cậu vẫn còn là Shinichi Kudo sao?
Cùng Ran bước về phía trường học, lại bỏ qua chỗ ngồi phía sau chiếc xe kia, xuyên thấu qua cánh cửa sổ màu nâu, một đôi mắt màu xanh đậm, thần sắc như đang trêu tức…
Chương trình học một ngày, vẫn như mọi khi, trôi qua rất nhanh. Sau khi tiễn Ran về nhà, Shinichi đi bộ về nhà mình.
Đã là cuối thu, trời vào đêm tương đối sớm. Chỉ mới sáu giờ chiều, bầu trời đã dần dần đen.
Shinichi ôm cánh tay, một vai cậu vì khoác túi xách mà hơi hướng lên trên, có chút co quắp đi về phía trước.
“Lộp cộp.”
Tiếng bước chân bên tai, loáng thoáng, như gần như xa, khiến Shinichi có chút cảnh giác. Chưa một ai nói rằng sự tình đã chấm dứt, như là lời người đàn ông kia nói, trò chơi này, là do hắn quyết định!
Trong đầu không tự giác hiện lên gương mặt của người nọ, thân thể Shinichi run lên, còn có chút nóng lên.
Chỉ vỏn vẹn vài lần trên giường, lại khiến thân thể trẻ tuổi của cậu hoàn toàn nhớ kỹ! Shinichi thậm chí là phẫn hận, bởi vì mỗi khi nghĩ đến người đàn ông kia, thân thể cậu đều không tự chủ được mà dâng lên một chút phản ứng khiến cậu chán ghét, cho dù cực kỳ bé nhỏ… Lại không ngừng chứng minh điều gì đó.
Có lẽ là nghĩ rất chuyên chú, đợi đến khi ý thức được người kia đã ở sát phía sau cậu, Shinichi lập tức kinh sợ xoay người.
Sắc trời âm trầm, đèn đường còn không có sáng lên, Shinichi lại nhận ra người đàn ông trước mặt thật rõ ràng.
Vẫn một thân áo đen như trước, như là sứ giả bóng đêm!
Muốn vắt chân lên chạy, thân thể lại hoàn toàn không nghe lời mà đứng yên nơi đây. Người đàn ông này, vẫn còn sống? Bị thương nghiêm trọng như vậy, thế nhưng bây giờ lại có thể đứng trước mặt cậu…
“Ngươi… Ư…” Shinichi ngửa đầu, vừa muốn nói gì đó, người đàn ông đã cầm khăn tay trắng tẩm thuốc mê bịt kín miệng mũi của cậu.
Đèn đường lúc này sáng lên, dưới ánh đèn mờ nhạt, Gin nhìn thiếu niên đã ngất trong lòng mình, rồi nở một nụ cười âm hiểm. “Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, thám tử nhí!”
Chiếc ô tô không biết đã chờ bên cạnh từ khi nào bỗng mở cửa ra, là tên nhà giàu mới nổi lúc sáng Shinichi và Ran thấy, giờ phút này mặt đầy cung kính mở cửa xe cho Gin.
Lúc Shinichi tỉnh lại, cảm thấy đau đầu hoa mắt. Cảnh sắc trước mắt cơ hồ đang đung đưa.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, chăn mỏng trên người bởi vì động tác của cậu mà trượt xuống, lập tức lộ ra thân thể trần trụi của cậu.
“Tỉnh?” Gin đang an vị ở trên giường cách đó không xa, giờ phút này mặc chiếc áo ngủ màu trắng, hiển nhiên là vừa tắm rửa, mái tóc ẩm ướt. Tay hắn bưng một ly rượu nho màu đỏ, uống một ngụm, sau đó đứng lên.
Shinichi theo phản xạ kéo chăn che lại thân thể đang lộ ra, cảnh giác nhìn động tác của người đàn ông.
Gin lại không nhanh không chậm. “Cậu cho rằng cậu có thể chạy trốn đến nơi nào? Shinichi?” Đứng cách giường không xa, Gin hơi hơi cuối người, giữ lấy cánh tay đang giãy dụa của cậu.
“Cậu chạy không thoát, phải không?” Đem tay kia đặt ở bên môi, Gin vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ láp.
Cảm giác ngứa trên ngón tay, khiến Shinichi không ngừng muốn rút tay về, người đàn ông tựa hồ cũng không cường ngạnh, chỉ liếʍ hút ngón tay kia một lát rồi buông ra.
“Vì cái gì, không thể để tôi đi?” Shinichi ngẩng đầu nhìn vào mắt người kia, hỏi, trong mắt dâng lên tuyệt vọng.
(Băng: Bắt đầu đổi xưng hô từ bây giờ:3)
Gin nở nụ cười, kéo áo choàng tắm trên người ra, trên l*иg ngực của hắn, có một vết sẹo. Vết sẹo kia vẫn còn mới, màu hồng, hơi hơi lõm xuống.
Shinichi nhìn chằm chằm chỗ đó, thật lâu sau đều không thể hồi thần, như hình ảnh lúc đó lại một lần nữa tái hiện.
Người đàn ông đẩy cậu ra, ngăn cản viên đạn kia…
Mà cậu, cũng vì người nọ mà gϊếŧ người… Đây là điều mà cậu không muốn nhớ lại, cho dù tên đàn ông đó bị gϊếŧ chết, cũng không hề có thân phận chân chính, không bị pháp luật truy cứu, nhưng dù sao vẫn là… một mạng người!
“Tôi không thiếu nợ anh, tôi đã trả đủ cho anh rồi!” Shinichi khô khốc nói, đồng tử không ngừng co rút lại rồi mở to ra!
Gin nhìn Shinichi, vươn tay nâng cằm cậu lên. “Cho dù hiện tại tôi thả em, Shinichi, em thật sự có cảm giác mình được tự do sao? Trong lòng em cũng hiểu rõ, trốn không thoát đâu, không chỉ là thân thể, còn có nơi này!” Gin chỉ vào ngực Shinichi. “Nơi này, lưu lại bóng dáng của tôi!”
Gin nói như vậy, liền đứng thẳng người.
Ngồi một mình ở trên giường, Shinichi xoa ngực, nơi người kia lấy tay mơn trớn, nơi
đó… Nóng cháy vô cùng…
Chính Văn Hoàn