Người phụ nữ nhìn Gin, biểu tình trên mặt hắn thâm trầm, tựa hồ không hề có sơ hở. Nhưng có lẽ nhờ giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta biết lúc này mình còn chưa chết được, bằng không lúc cô ta mở miệng nói, thì cũng đã chết rồi. Cũng có lẽ, gϊếŧ cô ngay từ đầu vốn
không phải chủ ý của Gin.
Lúc Gin muốn gϊếŧ người, đã có lúc nào báo trước? Chỉ cần một
phát súng, là đã xong việc.
Xem ra sức ảnh hưởng của Shinichi Kudo, so với cô ta nghĩ còn lớn hơn! Lúc cô nghĩ như vậy, trong lòng cười lạnh. Quý ông kia có lẽ không nghĩ đến, sát thủ máu lạnh chính tay ông ta
bồi dưỡng, có thể đã mất đi thất tình lục dục, ngoại trừ bản năng làm quỷ gϊếŧ người, thì cũng sẽ động tâm. Cho dù có lẽ chính hắn cũng chưa hiểu rõ, nhưng biểu hiện như vậy, người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy rất rõ!
Gin nhìn người phụ nữ, thần sắc tràn đầy nham hiểm khiến người ta không rét mà run, sau đó hắn bỗng nhiên nhếch miệng, như là dã thú, chiếc răng nanh trắng muốt lộ ra. Động tác hắn cực nhanh, trong lúc người phụ nữ còn chưa phản ứng kịp, hắn đã một phen kéo mái tóc đỏ của cô ta khiến cô ta phải đứng dậy.
Tựa hồ ai cũng sẽ không hoài nghi sức lực của Gin, cho nên khi người phụ nữ một tay nâng mặt, tay còn lại muốn đẩy cánh tay Gin đang kéo mái tóc của cô ra thì quả thực chính là châu chấu đá xe.
Chỉ có thể bị nhấc lên về phía trước, da đầu bởi vì sức nặng thân thể mà thật sự như muốn đứt ra. Chân cô bị bắn một phát, khi bị kéo lên máu vẫn chảy không dứt.
Một chân tự do đáp đá lung tung trên mặt đất, nhưng hiển nhiên không hề ảnh hưởng gì đối với Gin.
Gin kéo người phụ nữ lên lầu, bước chân hắn rất nhanh, hoàn toàn không bận tâm trên người cô ta bởi vì động tác của hắn mà máu chảy càng thêm nhiều.
Người phụ nữ không biết Gin muốn làm gì, cô ta muốn mở miệng hỏi, nhưng da đầu đau đớn căn bản khiến cô mở miệng cũng không nổi, tất cả da thịt trên gương mặt đều cơ hồ bị kéo thẳng lên phía trên.
Gin đi lên lầu hai, tuỳ ý đá văng một cửa phòng trong đó, rồi sau đó kéo người phụ nữ đi vào.
“Tôi muốn nhìn, cũng cho cô nhìn, bọn họ cỡ nào khốn khổ và vô vọng.” Đứng trên ban công, Gin nói.
Shinichi nhìn tên đàn ông mày xếch chạy qua người mình, rồi nghe Haibara trong miệng nhẹ nhàng nói. “Irish, không ngờ lại là anh?”
Irish? Xem ra cũng là thành viên tổ chức! Shinichi trong lòng thầm nghĩ, nhấc chân ấn cái nút trên ván trượt, rồi sau đó đứng bên người hắn ta.
Tên đàn ông nghe thấy cũng ngừng lại bước chân, rồi sau đó nhìn Shinichi, đôi mày vốn xếch lên có vẻ tức giận so với bình thường càng cường liệt hơn!
“Cô ấy đâu?” Irish hùng hổ hỏi. “Cậu có biết hay không, Gin đã gϊếŧ cô ấy rồi??” Giọng tên đàn ông nâng cao, chất vấn.
Trong lòng Shinichi vốn có vướng mắc, giờ phút này bị chất vấn như vậy lại không biết nên trả lời như thế nào, tuy rằng không nghe thấy thêm tiếng súng nào nữa, nhưng cũng không thể biết được cô ta có đang gặp nguy hiểm hay không, dù sao cũng là vì cậu…
“Không cần phải xen vào chuyện của hắn, chúng ta đi mau, bọn hắn giúp chúng ta, tất nhiên sẽ có ích lợi, người phụ nữ kia muốn cậu đi, tất nhiên cũng có khả năng tự bảo vệ mạng mình! Nơi này không có ai thua ai thiệt, cậu nên biết rằng người trong tổ chức, không hề có một ai sẽ đơn thuần giúp đỡ người khác!”
Haibara bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt như muốn gϊếŧ người của tên đàn ông kia. Nói như vậy, rồi sau đó giương mắt, nói với hắn ta. “Anh rốt cuộc muốn làm gì, tôi không biết, nhưng mà sẽ không thành công đâu…” Lạnh lùng hạ kết luận, lãnh đạm như đây là một sự thật hiển nhiên.
Shinichi nghĩ như thế, liền nhìn về
phía cửa, nhưng vào lúc này, liền thấy cánh cổng vốn đã mở toang lại “lạch cạch” một tiếng. Ba người đều sửng sốt…
Irish lập tức lấy điều khiển từ trong túi ra, nhấn nút mở cửa, lại chỉ có thể nhìn thấy cánh cổng nhanh chóng khép lại. Trên điều khiển từ xa ngoại trừ đèn màu đỏ không ngừng nhấp nháy, thì không có bất cứ tác dụng nào.
“Shinichi Kudo, còn không mau đi, chẳng lẽ cậu muốn ở chỗ này, làm… đồ chơi của hắn?” Haibara lạnh nhạt nói, những từ cuối cùng đè xuống rất thấp, nhưng Shinichi hoàn toàn có thể nghe được.
Lưng Shinichi cứng đờ, cúi đầu nhìn Haibara Ai. “Cô biết?” Rồi sau đó chân dẫm lên ván trượt.
Cánh cổng to lớn kia đóng lại cực nhanh, giờ phút này cũng chỉ có khe hở đủ cho hai người đi qua.
Shinichi dùng lực nhấn vào nút trên ván trượt, lập tức vang lên một tiếng, ván trượt nhanh chóng chạy như bay. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Irish, thấy tên đàn ông lại bỗng nhiên do dự.
“Đừng nhìn, mỗi người đều có cuộc đời riêng của họ.” Haibara nói, đây cũng không phải là ích kỷ, cô biết Irish có mục đích riêng của hắn, mà cứu bọn họ một lần cũng tuyệt đối chỉ là thuận tiện. Như vậy hiện tại chỉ có thể nhanh chóng ly khai khỏi nơi này, xem như thực sự cứu vớt được chính mình.
Cách cổng chính mười mét, khoảng cách ngắn như vậy, nhưng tốc độ đóng lại của cánh cổng kia càng lúc càng lớn…
Cứ như vậy mà lao ra sao? Shinichi cắn răng.
“Shinichi, cậu cho rằng cậu có thể thoát được sao?” Nhưng vào lúc này, giọng của Gin, giống như triệu hồi ác ma, rõ ràng là xa xôi cách trở, lại giống như gần gũi bên tai.
Thân hình Shinichi nhoáng lên một cái, dưới chân có chút không vững, ván trượt va vào một hòn đá nhỏ, cậu thế nhưng lại té từ ván trượt xuống.
Bởi vì tốc độ và quán tính, lực đạo ngã lần này không nhẹ, cậu vươn tay bảo vệ Haibara trong lòng. Lúc nhanh chóng ngẩng đầu, liền thấy ván trượt không người điều khiển đã chạy ra khỏi cổng lớn, rồi nghe “ầm” một tiếng, cánh cổng triệt để đóng lại.
Shinichi cúi đầu nhìn Haibara trong lòng, giờ phút này xin lỗi cũng không có tác dụng gì. Haibara chỉ mặt đầy lạnh lùng nhìn cậu, tựa hồ cũng không phản ứng gì, hoặc là nói, đối với việc có thể chạy thoát hay không thì cô cũng không hi vọng.
Shinichi đặt Haibara trên thảm cỏ bên cạnh, rồi sau đó căm giận nện một quyền ở trên mặt cỏ xanh lục. Cậu từ khi nào đã trở nên không quả quyết, vừa rồi nếu không phải tâm cậu bỗng nhiên lo sợ e ngại, cũng sẽ không như vậy… Bọn họ vốn sẽ được tự do!
Nhưng có lẽ mấy ngày nay, người đàn ông đã tạo ra bóng ma trong lòng cậu, thân thể cậu so với đầu óc hoạt động càng nhanh hơn, càng có phản ứng kịch liệt.
Shinichi ngẩng đầu, liền gặp người đàn ông đang đứng ở ban công lầu hai, khoảng cách như vậy, biểu tình trên mặt hắn cậu không thể thấy rõ ràng, cho dù hình dáng cũng rất mơ hồ.
Nhưng Shinichi biết hắn ta đang cười.
Shinichi đứng lên, đối mặt với người đàn ông. Túi Akai đưa đến vẫn nằm trên lưng cậu, bên trong có vài quả bom mini, để nổ tung cánh cửa sắt kia căn bản là không thể. Những thứ này cậu cũng chỉ tính toán làm nổ một số dây điện.
“Gin, buông cô ấy ra!” Lúc này Irish bất chấp tất cả, hắn là tay thiện xạ, có nghĩa là thị lực của hắn vô cùng tốt. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy máu đang không ngừng chảy trên người người phụ nữ, quần áo và khăn trắng toàn bộ đều bị nhiễm đỏ.
Đối thoại ở cự ly xa hiển nhiên cũng không phải điều Gin muốn, hắn cũng không để ý tới Irish mà kéo theo người phụ nữ đứng trên lan can ban công lầu hai.
Lầu hai tuy rằng không tính là
cao, có lẽ đối với Gin cũng chẳng là cái gì, nhưng mà
đối với người phụ nữ đã bị thương sẵn, có khả năng sẽ mất mạng.
“Mày muốn làm gì? Thả cô ấy ra…… Bằng không!” Thanh âm Irish phát run, nhìn người phụ nữ đang bị kéo tóc, một dòng máu tươi từ trên ban công tí tách chảy xuống mặt đất.
“Bằng không cái gì? Kẻ phản bội tổ chức đều sẽ phải chết, điều này mày còn không biết sao?” Gin lạnh giọng nói, có lẽ không gian này quá mức trống trải, giọng nói hắn không cao, thời điểm truyền đến trong tai, cả tiếng hô hấp cũng nghe được rõ ràng.
Shinichi cảm thấy trên cổ đau xót, lúc hồi thần lại thì cậu đã bị giữ trong khuỷu tay Irish. Súng của hắn chĩa vào ót cậu.
“Bằng không tao sẽ gϊếŧ cậu ta!” Irish trầm giọng nói, hắn đã sớm biết thiếu niên này là bất đồng, nhất là với tình trạng hiện tại, thậm chí bị nuôi dưỡng ở trung tâm tổ chức, tất cả biểu thị cái gì?”
Gin vẫn là tên thủ lĩnh bình tĩnh đến lãnh khốc kia sao?
“Mày đang uy hϊếp tao?” Gin bỗng nhiên nở nụ cười, “Tựa hồ bọn mày đều cho rằng, cậu ta, có thể uy hϊếp tao?” Gin nghiến răng nghiến lợi nói.
Irish nhìn người phụ nữ trong tay Gin, hít thở sâu một hơi, rồi sau đó nhẹ giọng nói bên tai Shinichi. “Xin lỗi.” Rồi lại lớn tiếng nói với Gin. “Như vậy vẫn không uy hϊếp được mày? Thì tao sẽ như thế này…” Lời Irish vừa dứt, liền nghe “phịch” một tiếng.
Shinichi lên tiếng, thân thể run lên…. “A…” Trong miệng hô to, sắc mặt vốn dĩ đã khó coi lập tức trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rồi Irish đã bắn vào đùi phải của cậu một phát, đây là lần đầu tiên cậu bị đạn bắn trúng. Trước đây chỉ bị xẹt qua, cũng đã đau đớn dị thường, mà hiện tại, loại đau đớn tận xương tuỷ này, thậm chí có thể cảm giác được máu đang xói mòn trong sợ hãi! Nếu không phải Irish dùng thân thể chống đỡ, cậu có lẽ đã ngã xuống đất.
Mà tại xa xa, đôi đồng tử xanh lục của Gin co lại, vô luận là ai nếu nhìn thấy thần tình của hắn lúc này, sẽ biết bên trong hắn đang nổi giận. Cảm tình của hắn bình thường ít khi biểu lộ, ngoại trừ cười lạnh, cho dù thời điểm gϊếŧ người cũng chỉ là một tiếng cười lạnh hỏi thăm…
Hắn đang để ý điều gì?
“Mày làm gì trên người Perry, tao liền làm cái đó với cậu ta? Dù sao cũng sẽ phải chết? Để cậu ta làm đệm lưng cũng tốt.” Irish cười nhạo nói, hắn biết hành động của hắn có hiệu quả.
Tay Gin vô thức xiết chặt, cũng khiến cho người trong tay hắn càng thêm đau đớn.
Perry miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Irish cùng với thiếu niên đối diện, có lẽ lúc này đây, có thiếu niên này, kế hoạch của bọn họ thật sự có thể thành công.
Gin lạnh lùng nhìn, có lẽ là giận dữ, biểu tình trên mặt hắn ngược lại nhạt dần. Hắn bỗng nhiên xoay người ly khai ban công……
Hành động như vậy khiến Irish cả kinh, nhưng sau đó lại sáng tỏ. Hắn cúi đầu nói với Shinichi. “Xem ra Gin thật sự để ý cậu, nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy cái gì có thể uy hϊếp được hắn.”
Shinichi hơi hơi sửng sốt, trong đầu tựa hồ chợt lóe cái gì, nhưng đau đớn trên đùi khiến cậu không có cách nào tập trung tinh thần.
Mưa lại bắt đầu rơi, tí ta tích tách dần trở nên trắng xoá, khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Không lâu sau, cửa biệt thự mở ra, Gin kéo người phụ nữ ra ngoài. Bước chân hắn rất nhanh, cũng khiến thân thể người phụ nữ không ngừng kéo lê trên mặt đất.
Cô ta dường như đã mất ý thức, nơi cô bị kéo qua đều để lại vệt máu uốn lượn, bị mưa rửa trôi, rồi sau đó lại chảy xuống. Trong thân thể một người đến cùng có bao nhiêu máu đây?
Shinichi cảm thấy bản thân hiện tại rất lạnh, trong túi phía sau cậu có kim gây mê, nhưng lúc này cậu không lấy được. Haibara bên cạnh ngay cả đứng thẳng cũng không được, cục diện như vậy, cậu chỉ có thể chua xót làm một con tin.
Như lời Haibara nói, hai người kia cứu cậu, sẽ có nhu cầu của bọn họ. Theo hiện tại xem ra, không thể nghi ngờ, cậu tựa hồ trở thành quân bài duy nhất trong tay bọn họ.
Gin vì cái gì sẽ để ý cậu? Vì cái gì sẽ bởi vì cậu mà dừng tay? Lúc này cậu hoàn toàn không hiểu rõ!
Mưa rơi trên mặt Haibara đang ngồi trên cỏ, cô không thể tin được, người này là… Gin? Đó hoàn toàn là thương hải tang điền (Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.), là thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Dừng lại!” Tại khoảng cách ước chừng cách 600m. Irish bỗng nhiên mở miệng.
Gin bước về trước một bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng.
Gin có thể ở trong phạm vi 700m bách phát bách trúng, điều này quả thật Irish đã biết.
Nhìn Gin thật sự dừng lại, trong lòng Irish vui vẻ, liền nói tiếp, “Thả cô ấy, ném súng của mày xuống!”
Mệnh lệnh như vậy, Shinichi có chút không thể tin, người đàn ông không ai bì nổi kia làm sao có thể nguyện ý.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Gin thật sự buông người phụ nữ kia ra, rồi sau đó ném súng trong tay, Shinichi đã không biết trên mặt mình nên có biểu tình nào cho thích hợp.
Vì cái gì?
Bọn họ rõ ràng là kẻ thù? Cậu chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhất thời hắn tìm thấy, không phải sao?
Mưa vẫn nặng hạt, trước mắt chỉ là một thế giới mơ hồ. Irish kéo Shinichi bước từng bước về phía Gin. Shinichi cố gắng vươn tay đến túi to sau lưng. Có lẽ vì quá căng thẳng, cũng có lẽ vì mưa to, Irish tựa hồ không phát hiện động tác của cậu.
Shinichi tìm thật lâu cũng không thấy kim gây mê, đầu ngón tay lại chạm được một vật gì đó giống như mảnh giấy!
Miếng dán bom, Shinichi cố gắng xé mở, trận mưa khiến động tác trên tay cậu rất chậm. Cậu không biết quả bom giống như tờ giấy này có hữu hiệu hay không. Nhưng hiện tại chỉ có thể thử một lần…
Tuy rằng là bom mini, nhưng không thể nghi ngờ cũng có lực sát thương nhất định, Shinichi cắn răng hơi hơi vặn vẹo thân thể một lát. Trong lúc Irish điều chỉnh tư thế, dán tờ giấy vào sau lưng hắn, vị trí gần với vạt áo.
Thời gian bom nổ 10 giây, Shinichi trong lòng tính toán, mắt thấy khoảng cách với Gin càng lúc càng gần…
Vào lúc này, bỗng nghe “bùm” một tiếng. Irish thảm thiết kêu lên, đau nhức sau lưng khiến hắn thả lỏng tay khống chế Shinichi. Shinichi lập tức xoay người chạy khỏi hắn.
Bom nổ đốt cháy quần áo và phần da sau lưng Irish, loại thiêu đốt hoá học này rất ít ai có thể chịu đựng được.
Hắn muốn chạm tay vào, nhưng đυ.ng tới lại đau đến mức chỉ có thể thu tay lại.
Shinichi kéo chân bị thương đi cà thọt đến một bên. Có lẽ vụ nổ kia quá mức đột nhiên, không có ai chú ý Gin ở đối diện, mà đều tập trung ánh mắt lên người Irish.
Cho đến khi một giọng nữ cao vυ't, không biết sức lực từ nơi nào, Perry vốn dĩ đã hôn mê xụi lơ trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy. Cái chân bị thương bởi vì động tác của cô, máu lại chảy nhiều thêm, dưới chân cô tạo thành một vũng đỏ tươi màu máu.
“Đoàng.”
Một tiếng súng vang, một mảnh yên tĩnh.
Không ai nhìn thấy được Gin đã nhặt súng lên từ lúc nào, cũng không ai nhìn thấy được người phụ nữ làm sao dùng chân bị thương chạy đến đỡ một phát súng.
Phát súng vốn dĩ bắn về phía Irish, giờ phút này viên đạn lại đang nằm giữa chân mày người phụ nữ.
Những giọt mưa hoà cùng dòng máu đỏ tươi nhè nhẹ lướt qua hai má người phụ nữ, trên mặt cô không có đau đớn. Cô chết đi cũng không hề oán hận, chỉ là hai mắt của cô mở to, có lẽ vì giấc mộng trong lòng cô mãi mãi không thể nào thực hiện được.
Cô thầm nghĩ, nếu yêu một người, cho dù ở nơi nào, cho dù là nơi nghèo nàn nhất, được ở cùng với nhau, đã là hạnh phúc, không cần vì đại cục mà gϊếŧ đi những người thân thiết nhất, có thể đảm bảo sự an toàn cho những người mình yêu thương. Cô thầm nghĩ, đó là những điều mà một người phụ nữ bình thường sẽ làm được mà thôi…
“Perry!” Một tiếng gọi thê lương khiến mọi người nhìn theo. Hai mắt đỏ bừng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, trên mặt hắn khắc sâu đau thương cùng không thể tin được, lẳng lặng nhìn thi thể người phụ nữ nằm cách đó không xa…
Bọn họ còn chưa bao giờ thật sự ở cùng một chỗ với nhau…