Liệp Bộ

Chương 63: Cuộc đào thoát lớn (1)

“Này, anh xác định là có thể?” Sáng sớm liền cùng Akai Shuichi đi ra ngoài mua một đống đồ dùng vật liệu, lúc này Hattori ngồi đối diện với máy điều hoà trong phòng, vừa hỏi người đang đi đến phòng vệ sinh.

Đã qua hơn một giờ, vốn dĩ cậu một thân mồ hôi muốn tắm nước lạnh cho thoải mái, nhưng hiện tại mồ hôi trên người cậu đều kết thành muối, người trong phòng vệ sinh còn chưa ra.

“Rất nhanh sẽ xong, cậu chờ một chút.” Trong phòng vệ sinh, Akai Shuichi gắn mặt nạ vừa được làm tốt lên, quần áo trên người cũng thay đổi.

Hattori lấy tay cào cào ở trên người, đông cào một cái, tây cào một cái, mồ hôi trên người khiến cậu khó chịu, khiến cậu có chút nóng nảy.

Rốt cuộc sau nửa giờ, cửa phòng vệ sinh mở ra.

“Tôi nói cuối cùng anh cũng chịu ra, tôi nghĩ là anh…” Hattori nói ngang đây liền im lặng, cái miệng cậu khẽ nhếch, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, người đứng ở cửa… Cậu cũng chưa từng biết hoá trang lại có thể khiến một người hoàn toàn thay hình đổi dạng đến như vậy.

Những nơi trên người khác với ông già được quần áo rộng rãi che mất, bộ phận tất yếu phải lộ ra, khuôn mặt kia hoàn toàn giống như đúc, mà nếp nhăn trên tay, thậm chí đất bẩn lưu lại trong móng tay, đều được cẩn thận tỉ mỉ bắt chước.

“Nhìn dáng vẻ của cậu, xem ra tôi lần này coi như đã biến hình thành công.” Akai Shuichi nói, trên cổ anh mang theo thiết bị biến giọng của tiến sĩ Agasa, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn không khác biệt với ông già kia.

Trên thực tế Akai và Hattori lúc này xem như có chút ngoài ý muốn, cả ngày hôm qua hai người ngồi canh giữ bên ngoài khu nhà giàu, thật vất vả chờ được ông già dọn vệ sinh kia, liền bắt người lại, đây chính là việc trái pháp luật. Hai người luôn nói chuyện pháp luật, có thể làm ra chuyện như vậy, hi sinh coi như không ít. May mà ông già kia cũng có chút kinh nghiệm, liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người cũng không phải là người làm chuyện xằng bậy. Hattori dùng tiếng Anh nói chuyện với ông già, ông ấy thế nhưng lại đồng ý hợp tác.

Vì vậy nguyên đêm hôm qua, ông lão kể lại thói quen ngày thường, cùng với hoàn cảnh của các hộ nhà giàu cũng nói qua một lần. Mà bọn họ cũng miêu tả địa phương của Shinichi cho ông già, ông nghĩ lại một lúc liền nhớ được. Cũng nói rõ vị trí cụ thể, tuy theo lời ông già nói, địa phương kia tuy canh phòng cẩn mật, nhưng vẫn khiến hai người cao hứng một phen. Quả thật như vậy bọn họ có thể rút ngắn thời gian, hiện tại bọn họ cần tranh thủ trước ngày thứ ba giao đồ đạc Shinichi muốn đến tay cậu ta.

Hai người tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay sáng sớm liền đi ra ngoài mua sắm chuẩn bị vật liệu, nhưng mà bây giờ cũng không cảm thấy thật sự mệt mỏi.

“Rất thành công!” Nghẹn thật lâu, Hattori mới nói, trên mặt lại vẫn tràn đầy vẻ không thể tin, như thế nào có thể cả khí chất trên người và ánh mắt cũng thay đổi được?

Về phần Shinichi, sau một bữa tối dưới ánh nến khó hiểu, liền bị mang vào phòng. Lúc thân thể bị thô lỗ ném lên giường, cậu dựa vào sức lực ban ngày tích tụ được, lập tức ổn định tinh thần đứng lên. Chỉ tiếc cậu vừa mới bò dậy, Gin đã cởϊ áσ choàng tắm, buộc cậu dính chặt ở trên giường.

Shinichi nhìn Gin ở phía trên cậu, thân thể đấu tranh một chút, nhưng cuối cùng vẫn buông tay, biết rõ giãy dụa chỉ nhận được kết quả thảm hơn, còn không bằng cứ như vậy, có lẽ còn có thể giữ lại cho mình một hơi.

Nhắm mắt lại, giống như một chú cừu đang đợi làm thịt, chiếc cổ mảnh khảnh hơi ngẩng lên, phía trên da còn sót lại một số vết xanh hồng lấm tấm.

Ánh mắt Gin lưu luyến ở chiếc cổ kia hồi lâu, vươn tay xoa mặt Shinichi, nhìn đôi mi bởi vì động tác của mình mà kịch liệt run run. Ngón tay nhẹ cào bờ môi khô nứt, một tầng da cùng ngón tay ma sát, lưu lại cảm giác ngứa nhẹ.

Shinichi cảm thụ được bàn tay kia, từ hai má đến cổ, rồi sau đó càng thâm nhập, thân thể cậu không tự chủ được mà run rẩy. Cậu thậm chí nghĩ bản thân có nên vận sức chờ phát động hay không, trong lúc người đàn ông không có phòng bị mà công kích, nhưng mà mấy ngày nay thật sự cho cậu biết, nếu muốn đợi giờ khắc hắn ta không phòng bị, khi đó có lẽ cậu đã chết ngất rồi.

Sau vuốt ve đằng đẵng và hôn môi, sau một loạt hành động có thể gọi là dịu dàng thân mật, trong sự kinh ngạc của Shinichi, chuyện cậu nghĩ sẽ phát sinh cũng không xảy ra, người đàn ông chỉ đem hai tay hai chân cậu ôm vào lòng, khiến lưng cậu gắt gao dựa vào l*иg ngực của hắn.

“Ngươi… Ư!” Shinichi muốn chất vấn người đàn ông đến cùng định làm cái gì, nhưng một bàn tay hắn triệt để không cho cậu lên tiếng được, tay kia cầm lấy bộ phận yếu ớt nhất của cậu, tinh tế chơi đùa.

“Nếu cậu không muốn ngủ, tôi cũng không để ý mà cùng cậu chơi đến hừng đông, Shinichi!” Thanh âm tựa vào bên tai rất thấp, hoàn toàn là giọng gió, nhiệt khí cùng với thanh quản hơi hơi chấn động phát ra âm thanh, khiến tai Shinichi một trận ngứa ngáy.

Thân thể Shinichi run lên, tất nhiên không dám động đậy nữa, nhưng mà tay kia… Như vậy thì làm sao cậu có thể ngủ được chứ??

“Ư ư… Tay ngươi!” Hơi thở dồn dập, Shinichi cắn răng nặn ra vài lời, động tác trên tay kia càng lúc càng nhanh, thân thể cậu cũng trở nên hưng phấn, du͙© vọиɠ trong người rất nhanh liền thức tỉnh, cũng không nói được cỡ nào sung sướиɠ, chỉ là thân thể nam tính vốn không chịu nổi được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.

Ở sau lưng cậu, Gin nhếch khoé miệng, động tác trên tay không có ngừng lại, ngược lại càng thêm nhanh chóng.

Ban đêm nặng nề, căn phòng tối mịt, từng tiếng thở dốc trầm trọng, cuối cùng sau một tiếng hét cùng hơi thở hổn hển, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Trên trán Shinichi tràn đầy mồ hôi, thân thể cậu thật nóng, nhưng toàn bộ thân thể bị Gin kiềm chế trong lòng lại không thể động đậy. Sau một lần phát tiết, mí mắt cậu có hơi nặng, cho dù không thể động đậy khiến cậu khó chịu, nhưng tóm lại vẫn không chống cự được cơn buồn ngủ đang kéo tới, mà cuối cùng rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng dần dần đều đặn, đôi mắt xanh lục của Gin cũng chậm rãi khép lại, chỉ là hai tay càng thêm dùng lực ôm chặt người vào trong lòng mình.

Ngày hôm sau khi Shinichi tỉnh lại, có lẽ được nghỉ ngơi đầy đủ, cậu ngủ rất sâu, ánh nắng chói mắt bên ngoài khiến cậu theo phản xạ lấy điện thoại ra xem, thế nhưng đã hơn 11 giờ rồi. Cậu thậm chí còn không biết Gin rời đi lúc nào.

Trên màn hình có một tin nhắn, Shinichi mở ra, sau đó biểu tình trên mặt dần dần ngưng trọng. Đối với nguyên nhân gì khiến Gin ngày hôm qua tha cho cậu, Shinichi cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà tin nhắn này… Có lẽ là sau khi Gin rời khỏi mới gởi đến….

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ. “Hành động.”

Không ngờ Akai Shuichi bọn họ lại chuẩn bị đầy đủ nhanh như vậy.

11 giờ rưỡi, nữ giúp việc vẫn đến đưa cơm như cũ, Shinichi nhìn cô ta, ở một góc chết máy ghi hình không quay tới, cầm thìa gõ trên thành giường vài cái, trên mặt người phụ nữ không có biểu tình gì, chỉ là như bình thường lui tới dọn dẹp đồ ăn rồi rời khỏi phòng.

Shinichi nằm thẳng trên giường, thật lâu sau, xoay người xuống giường, đứng ở phía trước cửa sổ.

Lúc này Gin đang ở bãi tập bắn, Vodka từ nước Mỹ đến đây, đang đứng ở bên ngoài bãi tập. Thật lâu sau, khi Gin cầm lấy khăn mặt đặt một bên bắt đầu lau mồ hôi, thì hắn mới đi lên phía trước.

“Irish hẳn đã ở Úc, đại ca, mục tiêu lần này của hắn là anh!” Vodka nói, kính đen che lại đôi mắt, nhưng theo ngữ khí nói chuyện của hắn mà nói, có cẩn thận cùng với lo lắng.

Gin hừ lạnh một tiếng, “Tìm tao báo thù sao? Mày cho rằng hắn sẽ thành công?” Sau khi ném khăn mặt xuống, Gin thưởng thức súng trong tay, đối với tin tức như vậy hắn tựa hồ cũng không để ý.

“Không, em không phải có ý này!” Vodka lập tức giải thích, giọng điệu của Gin có chút kỳ lạ, tựa hồ có tức giận khó hiểu, cái dạng này cũng không giống với đại ca bình thường của hắn, “Em chỉ là cảm giác, anh nên cẩn thận, đại ca.”

“Ừ.” Gin gật gật đầu, liền đi ra ngoài bãi tập bắn, từ đầu đến cuối thần tình đều có phần lạnh lẽo.

Vodka lập tức đi theo, biểu tình trên mặt có chút do dự, nhưng vẫn hỏi: “Đối với tên nhóc thám tử kia, và cả Sherry, đại ca anh định xử lý như thế nào?” Hắn vốn dĩ nghĩ hai người kia đã sớm chết, lại không ngờ rằng…

“Chuyện này tao sẽ xử lý, mày làm tốt chuyện của mày là được.” Gin hơi hơi nghiêng đầu, không biết là bởi vì đề cập đến cái gì, trên mặt hắn càng thêm nghiêm túc.

Vodka nghe được như thế, tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cúi đầu dạ một cái.

Lúc đi đến bãi cỏ trước nhà, bước chân Gin hơi dừng một chút, ánh mắt quét về phía rèm cửa bị vén lên một nửa kia, nơi đó có một thiếu niên đang tựa má mình vào cửa sổ, ánh mắt không hề chớp nhìn ra bên ngoài. Ngay cả khi hắn nhìn thiếu niên như vậy, cậu cũng không phát hiện được ánh mắt của hắn.

Vodka theo ánh mắt Gin nhìn qua. Thiếu niên đã trở về bộ dáng vốn có, khuôn mặt có chút tiều tuỵ, trên người mặc áo choàng trắng. Bộ dáng kia… Vodka cau mày, ngẩng đầu nhìn biểu tình của Gin, liền thấy Gin đang nhìn thiếu niên, sắc mặt ủ dột. Trong lòng bỗng “thịch” một tiếng.

Hắn chưa từng nhìn thấy Gin lộ ra thần sắc như vậy, nhưng kỳ thật hắn cũng không biết rõ đó là loại thần sắc như thế nào, thật phức tạp, tựa hồ hỗn loạn nhiều thứ, hoàn toàn không thể hiểu rõ, nhưng trong lòng hắn lại ẩn ẩn hiểu được, nguyên nhân vì sao thiếu niên đến bây giờ vẫn chưa chết.

Rất khó tưởng tượng, đại ca hắn, với ai cũng có thể gϊếŧ, cho dù là bố ruột của mình, cũng có thể không lưu tình chút nào. Hắn vẫn cảm giác quý ngài kia chết đi đã là thành công, ông ta muốn bồi dưỡng Gin thành loại người như vậy, bình tĩnh dị thường, người lấy đại cục làm trọng, một sát thủ cũng là một người lãnh đạo, cho đến khi Gin bắn một viên đạn vào trán ông ta, ông ta sẽ triệt để thành công…

Nhưng mà hiện tại, một người như thế nào mới có thể hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn đem tình cảm và tình thân chia lìa?

Gin nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, cánh cổng sắt dĩ nhiên khoá chặt, là đang hoài niệm cuộc sống bên ngoài, hay là nghĩ cách để chạy đi? Chẳng qua cho dù là bên nào, không được hắn cho phép, đều không có khả năng.

Shinichi gắt gao nắm tay, ánh mắt cơ hồ có thể xuyên thủng cánh cổng to lớn kia.

Nhưng vào lúc này, bảo vệ cửa khẽ nhúc nhích, cánh cổng mở ra. Shinichi cảm thấy trái tim trong ngực mình đều đập loạn xạ, cả hô hấp cũng ngừng.

Ông già đẩy chiếc xe rác rách nát vào cửa, lúc này tựa hồ cũng không quá thuận lợi, một bảo

vệ tiến lên tựa hồ là kiểm tra, xốc xốc xe rác lên… Sắc mặt Shinichi tái nhợt.

Ngày hôm qua không có như thế! Hiển nhiên Gin đã đã nhận ra cái gì…

Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cậu không biết hiện ông già kia có phải là Akai Shuichi hay không, bởi vì quá mức giống nhau, nếu, nếu như bị vạch trần, như vậy kết quả cũng chỉ có một.

Tim đập lúc nhanh lúc chậm vô cùng khó khăn, lúc này bảo vệ canh giữ ở cửa bỗng nhiên đi ra, cũng không biết làm cái gì, ông già kia mới được cho đi vào.

Chân khập khiễng chậm rãi đi trên con đường rộng, Shinichi cẩn thận nhìn, cũng nhìn không ra một tia sơ hở nào…

Ngồi dưới một gốc cây đại thụ ở bên ngoài khu vực người giàu có, Hattori gương mặt cực kỳ thản nhiên, tay cậu thậm chí còn đang bưng một quả dừa, trên đỉnh bị đυ.c lỗ, cắm một ống hút màu trắng. Trên mặt cậu mang một chiếc kính mát màu nâu to bản.

Bởi vì thường xuyên có du khách ngồi dưới gốc cây này nghỉ ngơi, vừa nhìn qua lưới sắt xem phong cảnh ở khu người giàu, bảo vệ ở trong khu người giàu cũng không có kiểm tra bao nhiêu.

Mà lúc này Hattori, tuy nhìn bên ngoài thờ ơ như vậy, cũng chỉ là mặt ngoài. Sự thật không phải như thế, trên người Akai Shuichi mang theo máy ghi hình ở nút áo, hình ảnh có thể truyền đến kính mắt của Hattori, như là đang xem phim, lại chân thật như gần ngay trước mắt.

Vốn dĩ người dọn vệ sinh vào được rất dễ dàng, nhưng lúc tiến vào ngôi biệt thự được chỉ định kia, lại bị yêu cầu kiểm tra.

Hattori nắm chặt quả dừa trên tay, đây là lần đầu tiên cậu khẩn trương như vậy! Cho dù trước đây cậu gặp tội phạm hung ác thế nào cũng không có, bởi vì lần này, một khi thất bại, có thể đánh mất tính mạng hai người bạn của cậu.

Mắt thấy tên bảo vệ đưa tay đến vị trí mà cậu cho là tuyệt đối an toàn, trong lòng cậu không ngừng mặc niệm, không thể bị phát hiện, tuyệt đối không thể bị phát hiện…

Lúc tên bảo vệ kia chạm vào, bỗng nhiên một bảo vệ khác xuất hiện…

“Là quen biết đã lâu, anh xem đã già đến thế này rồi, còn có thể có gì nguy hiểm, hơn nữa anh kiểm tra cũng kỹ rồi, nắng to như vậy, tôi còn sợ ông già hôn mê ở nơi này, đến lúc đó chúng ta lại

phải xử lý.” Tên bảo vệ kia nói, ánh mắt nhìn người dọn vệ sinh có chút chán ghét.

Bảo vệ kiểm tra trên mặt vốn có chút khó xử, lúc nghe đến người sẽ té xỉu, đã dừng tay lại.

“Đi mau đi mau.” Bảo vệ kia nói.

Hattori nhẹ nhàng thở ra, cậu tin rằng Akai đối mặt với hết thảy tất nhiên là sẽ khẩn trương hơn cả cậu. Sau một đường nhìn phong cảnh, cũng không có ai khác, tâm Hattori lúc này

mới ổn định lại.

Nhưng mà trong lòng lại có chút hoài nghi với lời nói và hành động của bảo vệ kia lúc nãy, tuy rằng cũng có lý, nhưng trong lúc đó, như thế nào cũng thấy được là hắn đang giúp bọn họ, chẳng lẽ người giúp Shinichi không chỉ có một người?

Ước chừng sau nửa tiếng, trong lúc Hattori gần như phát điên với toà nhà khổng lồ đó, rốt cục có một người phụ nữ tóc vàng xuất hiện trong tầm mắt, trang phục người giúp việc hoàn toàn giống với miêu tả của Shinichi, tuy rằng diện mạo không tệ, nhưng toàn bộ gương mặt đều cứng ngắc.

Động tác của cô ta rất nhanh, xử sự cũng phi thường cẩn thận. Cô nâng tay nhanh chóng ném đến một mảnh sứ đen bị vỡ, hình ảnh khẽ chập chờn, Hattori liền thấy phía trên máy ghi hình, chiếc đĩa từ vừa vặn dán vào đó.

Người phụ nữ cầm bao rác ném vào trong xe chở rác, rồi sau đó vươn tay lấy một gói to trên xe tuỳ tay ném vào một thùng rác mở sẵn nắp bên cạnh, mọi động tác đều đơn giản lưu loát.

Xong hết tất cả, người phụ nữ lấy lại chiếc đĩa từ màu đen, môi khẽ nhúc nhích.

Hattori cầm gọng kính phóng đại màn hình, phát lại hình ảnh vừa rồi.

“Đêm mai 9 giờ.” Cô ta dùng khẩu hình miệng nói.

Rốt cuộc nhìn hình ảnh biến hoá một chút, rời khỏi toà nhà kia, Hattori kéo kính xuống, vươn tay xoa xoa mặt kính. Cuối cùng có thể thật sự thả lỏng, nếu phải làm nhiều lần, cậu sẽ mắc bệnh tim mất.

Ban đêm, có lẽ ông trời cũng muốn giúp cậu, Shinichi nghĩ như thế, tiếp nhận một gói màu đen to từ tay Perry, cậu biết bên trong là đồ cậu muốn.

“9 giờ đêm mai gặp, đêm nay Gin hẳn sẽ không trở về, chúc cậu mơ đẹp.” Người phụ nữ như nhìn thấu được suy nghĩ Shinichi, khoé mắt mang theo ý cười nói.

“Haibara Ai…” Shinichi nhìn cô ta lấy lại đĩa từ, nhân tiện nói.

Người phụ nữ nghiêng đầu, “Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ giúp cậu cứu cô ta, thì nhất định sẽ đem người đưa đến trước mặt cậu, chỉ cần cậu có biện pháp đưa cô ta ra ngoài. Hết thảy liền tiến hành theo kế hoạch, nếu nửa chừng xuất hiện vấn đề gì, tùy cơ ứng biến.”

Shinichi gật gật đầu.