Nghĩ muốn tránh gặp Sở Việt, kỳ thật so với tưởng tượng càng dễ dàng hơn.
Trên thực tế, ngoại trừ trước sau khi lâm triều mỗi ngày có khả năng gặp nhau ra, ngày thường hai người bọn họ rất khó gặp nhau — đều là thần tử trẻ tuổi được trọng dụng, Tư Đồ Duyên Khanh tại hộ bộ, Sở Việt có công việc Thú Vệ sư thay phiên cùng với chuyện phải xử lý ở Xu Mật Viện. Hai người đều bận rộn, trừ phi có dụng tâm ước hẹn, nếu không căn bản rất khó gặp đối phương trong tình huống bình thường, càng miễn bàn đến chuyện tiến thêm một bước nói chuyện với nhau……Hai lần trước sở dĩ hai người có thể tìm được cơ hội lén gặp mặt, thậm chí gợi ra sự kiện hậu tục liên tiếp, cũng đều là do Sở Việt cố ý dàn xếp, chỉ là vài lần trước là Sở Việt lấy tâm tính vô tâm, nhưng trước mắt Tư Đồ Duyên Khanh cố ý muốn tránh, mọi chuyện tự nhiên không thể so sánh nổi.
Ngoại trừ đoạn đối mặt ngắn ngủi lúc lâm triều, Sở Việt tuy từng cố tình như trước kia mai phục chờ người, nhưng nào đoán trước được Tư Đồ Duyên Khanh
không
cố ý tìm bạn bè đi theo, mà lại trước đó đã tìm người đến tra xem con đường hắn > là ở đâu rồi tìm cách tránh. Hai bút cùng vẽ như thế, một tháng sau, hai người ngoại trừ trong công vụ bình thường khách khí gửi lời chào, cũng chẳng hề lén gặp nhau thêm một lần nào nữa.
Có thể như mong muốn tránh được đối phương, tránh đi cái căn nguyên khiên y loạn tâm, theo lý mà nói nên là thập phần đáng mừng mới đúng ………..Chỉ là Tư Đồ Duyên Khanh tuy tính đúng hàng động của Sở Việt, nhưng lại tính lầm tâm của mình.
Y vốn nghĩ rằng thiếu đối phương, bản thân sẽ từng bước bức cho nội tâm bảo trì bình tĩnh, nhưng mặc dù chưa từng lén ở một chỗ, có gặp qua cũng chỉ là lướt qua nhau, nhưng cũng đủ để y cảm nhận được tình cảm mạnh mẽ cơ hồ không thể che giấu cùng chấp nhất của Sở Việt — y quá quen thuộc với Sở Việt khiến cho y chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi cũng có thể đọc được biểu tình trên khuôn mặt anh vĩ kia, nhưng sự quan sát đầy thuận lợi này ngược lại với trước đây trở thành một sự tra tấn đối với bản thân y. Ban đầu, người này gặp được y là vui sướиɠ, sau này người đó thấy y cố ý tránh mặt lại không cam lòng và cố chấp nhưng vẫn thủy chung chưa từng thay đổi tình ý…..Mặc dù không thể nói gì, nhưng riêng điều này cũng đủ khiến cho tâm tình y kích động, huống chi ở sâu trong nội tâm y vẫn dấy lên đau đớn vì hắn?
Y vẫn cố ý tránh Sở Việt, nhưng lại luôn bị nỗi nhớ bao phủ khi không thể gặp đối phương, mà khi gặp được nhau rồi y lại vui sướиɠ khó có thể kiềm chế. Lý trí ngược lại với biến hóa nơi cảm xúc không thể nghi ngờ khiến cho dày vò trong lòng y ngày càng tăng, khiến y không thể càng thêm nhớ tới đủ loại trước kia trong đêm dài yên tĩnh.
— Mặc dù…… Ngoài cuộc đối đầu giữa hai lập trường của hai người, hồi ức đáng nhắc đến giữa hai người, tựa hồ chỉ có hai cái như vậy.
Nghĩ vậy, trong lòng liền nhịn không được lại đau đớn. Hai hàng lông mày vì thế mà nhíu lại, Tư Đồ Duyên Khanh theo bản năng nâng tay ấn hạ khuôn ngực đang ẩn ẩn đau, không nghĩ tới lại gợi ra chú ý của nữ tử bên cạnh.
[ Sao vậy, Thiếu Doãn? Thân mình không thoải mái sao?]
Giọng nói mang theo giọng nữ thân thiết uyển chuyển dễ nghe, người có dung nhan tương đối cũng không kém cỏi Tư Đồ Duyên Khanh – Minh Diễm
– nói ……Tiếng nói này không phải ai khác đúng là trân châu
danh hoa Vân Mộng đại gia của Mộng Hoa Lâu.
Đêm nay, cố ý muốn biểu hiện ra chính mình hết thảy như thường nên Tư Đồ Duyên Khanh theo vài tên đồng nghiệp ồn ào đi tới Mộng Hoa lâu, cũng tại một phen yến ẩm bãi đồng*, sau đó theo Vân Mộng về hương khuê** của nàng…….Đáng cười là: Rõ ràng được vào phòng ở của người được vô số nam nhân ngày đêm nhung nhớ, nàng còn vì y nguyện ý ca xướng, múa vì y, thậm chí đây còn là nữ tử tuyệt lệ tướng thị, nhưng trong đầu y lại chỉ nghĩ đến thân ảnh anh vĩ sang sảng kia.(*yếm ẩm bãi đồng: tạm cho là uống rượu + trò chuyện đi, tớ không rõ nghĩa =x=. *
hương khuê: tên gọi chỉ phòng của con gái.)
Nhìn lên dung mang theo sự lo lắng của Vân Mộng, khuôn mặt đồng dạng mang theo ưu sắc cũng từ từ dấy lên từ đáy lòng……..Tư Đồ Duyên Khanh thầm than, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu, thản nhiên nói: [ Chỉ là có chút phiền lòng mà thôi.]
[Là vì Sở tướng quân sao?]
Thấy hai hàng lông mày y nhíu lại, Vân Mộng có chút đau lòng nâng bàn tay trắng nõn vuốt lên nết nhăn kia, lời nói nói ra của nàng khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh nháy mắt sợ hãi. Cũng may là chế lực* của y rất mạnh, lập tức chọn mi nói:(* lực khống chế)
[Vì sao hỏi như vậy?]
[ Hai người các ngươi bất hòa không phải chuyện một ngày hai ngày, Sở tướng quân hôm nay chính ngọ dự đình yến đại đại xuất sắc như vậy, đổi lại là ta, cảm thấy cũng không thể nào dễ chịu.]
[Đúng vậy…….]
Biết Vân Mộng hiểu lầm ý nghĩ của y với Sở Việt, Tư Đồ Duyên Khanh đơn giản đâm lao phải theo lao đáp qua, tâm tư thế nhưng không khỏi bay tới yến hội cánh đây mấy canh giờ mà nàng nhắc đến.
Ngày gần đây, quanh thân đều bị bó buộc phải thượng triều quen thuộc, bệ hạ cố ý chọn chính ngọ hôm nay, trong cung mở tiệc chiêu đãi, tất cả quan viên trọng yếu trong triều đều phải đến dự, làm quan viên đầu lĩnh trẻ tuổi
Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt cũng không phải ngoại lệ. Trong cung có tiệc đương nhiêu sẽ triệu đương triều công nhận ca múa đại gia Vân Mộng vào, sau một phen ca múa, vốn nên hòa bình kết thúc buổi tiệc, lại có một vài phụ quốc nào đó làm ra hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngẩng đầu trước tiên là người Tây Khương, đầu tiên là khen ngợi Vân Mộng ca múa cùng với thượng kinh phồng hoa, tiếp là ám chỉ Đại Tề cả ngày chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt — sau khi Cao Giác lên ngôi, vì sinh dưỡng sức dân, trừ bỏ đe dọa vũ lực để duy trì biên giới ra thì chưa từng có bất cứ một hành động quân sự quy mô lớn náo, cũng không thể trách các phụ quốc muốn nhân cơ hội thử một phen. Người Tây Khương kia còn lấy danh hiến vũ phát ra một cao thủ trứ danh, đầu tiên là múa một bộ kiếm vũ, sau đó liền lộ ra dã tâm muốn lãnh giáo người Đại Tề.
Quan viên ở đây bình thường tuy có phe phái riêng, nhưng đối mặt với kẻ ngoại tộc, lập trường đương nhiên là nhất trí với nhau. Lập tức bất luận là quân đôi nhân sĩ hay là người thế gia đều hướng ánh mắt về phía nhân nghĩa đệ nhất Sở Việt, mà Sở Việt cũng không nhường ai, lấy đao đối chọi.
Kết quả không có quá nhiều trì hoãn. Tên tuổi Sở Việt cũng không phải hư không, dù tên cao thủ Tây Khương kia đem kiếm múa aầy đặc, lại thấy hắn lù khù như vác lu tránh đao miết. Mới đầu tên cao thủ Tây Khương kia còn tưởng rằng chỉ mình mạnh, lại hết lần này đến lần khác nhìn thấy đao pháp bình phàm mà dũng mãnh của Sở Việt khiến cho hắn ta liên tiếp bại lui ra sau nhận rõ sự chênh lệch giữa hai người, cuối cùng chỉ có thể mặt mày xám tro, đỉnh thân lui về phía sau.
Hành động này của Sở Việt không thể nghi ngờ chính là đang lấy lại thể diện cho Đại Tề, và tước đi mặt mũi của tầng tầng phụ quốc. Trong một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, Sở Việt mới trở về bàn, một bên đặc phái Viên Đông Hồ đột nhiên lại run rẩy hỏi một câu: [ Vị tướng quân này bình thường thích dùng đao sao?]
[ Không, trên chiến trường vẫn là bắn chết người thống khoái hơn.]
Hắn là cười nói ra này lời nói, lại đem đặc phái viên Đông Hồ dọa thảm, hô lên >, luôn miệng. Xưng hô như thế khiến mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó chợt nhớ đến sự thật Sở Việt từng một mình dẫn Uy Xa Quân đánh bại Đông Hồ, liền nhất nhất tán thưởng sự nghiệp lo lớn cùng sự võ dũng của hắn khiến cho Sở Việt nhảy thành người sáng giá nhất yến hội hôm nay.
Vân Mộng cũng ở đấy, cho nên nghĩ lầm Tư Đồ Duyên Khanh vì phong thái địch thủ như thế nên mới cảm thấy không thoải mái, lại không biết y tuy quả thật vì tất cả chuyện xảy ra chính ngọ hôm nay mà tâm loại, lại càng nhiều mê tình không soa tự chủ được, cùng là bì kẻ nào đó mà phiền lòng.
>
Đây là câu nói thầm trước khi Sở Việt lên sân khấu nói với y khi đi sượt qua.
Rõ ràng là một câu đơn giản như vậy, lại khiến y biết rõ là không nên, nhưng vẫn không tự chủ được mà lâm vào động tâm……Bị không khí cuồng nhiệt nơi điện che giấu, y kinh ngạc dừng mắt trên thân ảnh vô cùng quen thuộc kia, Sở Việt lấy võ nghệ hơn người đùa bỡn chưởng của tên cao thủ Tây Khương.
Sở Việt lên sân khấu phía trước, với hắn bên thân đi quá hạn hạ xuống nói nhỏ. Phong thái tiêu sái mỗi lần nhấc tay hạ chân đều lộ ra hào khí khiến y mê huyễn, khiến cho tình ý mà y đau khổ kìm nén tràn ra như vỡ đê.
— Lại nhớ lại, y đối với > đã sớm nhận thức, vẫn là từ trong tuyến chiến mà gặp nhau.
Làm thiên chi kiêu tử được Đại Tề công nhận, nhãn giới rất cao khiến cho y chưa từng chân chính bội phục kẻ nào. Cũng bởi vậy, trước khi biết năng lực của Sở Việt, hắn đối với vị
không mấy chú ý. Nhưng khi thanh danh Sở Việt ngày càng nhiều, nhìn thấy một phong thái
giảng thuật Sở Việt phạm hiểm một mình như thế nào,
thắng vì đánh bất ngờ như thế nào, thậm chí sau khi hắn ta thống lĩnh toàn bộ, đánh cho Đông Hồ ôm đầu bỏ chạy, kẻ cũng học binh pháp như Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi tâm sinh khâm phục, đối với Sở Việt cũng bắt đầu để ý, cũng bắt đầu chờ mong ngày giao phong giữa hai kẻ có lập trường tương đối đối lập như hắn và mình.
Mà hết thảy cũng đúng như y đã đoán trước — chỉ khác là quan hệ giữa hai người lại chuyển biến ngoài dự kiến.
Nhìn Vân Mộng nói một phen làm mình nhớ đến đủ loại chuyện của vài năm về trước, dung sắc Tư Đồ Duyên Khanh không đổi, nghĩ cũng đã qua khá lâu rồi…..Chỉ là, y thật lâu không nói, khiến cho Vân Mộng tưởng người y có chỗ nào đó không ổn, nàng liền hoảng hốt, vội vàng khuynh thân đem thân thể mình dựa sâu vào trong lòng y.
[ Giận sao?]
Nàng ôn nhu hỏi, ban đầu vỗ về đôi lông mày trên dung nhan thanh mĩ của y, sau đó một đường lần đến cố, rồi đem song chưởng vòng quanh cổ thanh niên: [ Là ta không tốt………Thật xin lỗi, Thiếu Doãn.]
[ Không phải là vì người, chỉ là bản thân ta có chút chuyện không thuận thôi.]
Thấy khuôn mặt Vân Mộng lộ ra vẻ ưu sắc, Tư Đồ Duyên Khanh mỉm cười lắc lắc đầu ý bảo nàng không cần để ý, đến khi nâng tay ôm lấy thân thể ôn nhuyễn hương thơm vào lòng, lại thấy hành động vốn vô cùng quen thuộc này lại có chỗ khác thường.
— đêm đó, y hẳn cũng là dựa vào trong lòng Sở Việt đi?
Cảm giác được Vân Mộng hơi hơi khởi động thân mình đem môi để sát vào, y không né tranh, lúc bốn cánh hoa chạm vào nhau mới nhớ tới tình cuồng bữa trà ngày hôm ấy.
>
Cùng với tiếng gọi phảng phất bên tay, y thuần phục nhấm nháp môi của nữ tử, tràn ngập trong đáy lòng là một thứ tình cảm tựa như đã thất lạc và hư không………Tiếng gọi buồn bực khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh càng không có hưng trí muốn triền miên. Cảm giác được Vân Mộng đã muốn vươn tay mò vào vạt áo mình, y nâng tay chạm vào người nữ tử để chuẩn bị ngăn đối phương lại. Nào ngờ đúng lúc đó, cửa sổ phòng lại mở tung ra — lúc thanh niên kinh ngạc nâng mâu nhìn lại, đã thấy cái thân ảnh khiến cho lòng mình bồi hồi phi từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong.
Lần dị biến này,
không chỉ là Tư Đồ Duyên Khanh, mà cả Vân Mộng cũng không không có khả năng không ngẩn ra — thấy Sở Việt mặt đầy tức giận, hùng hổ đi tới chỗ hai người, rõ ràng là tình huống ngập mùi dấm chua tay ba khiến cho Vân Mộng cảm thấy hoảng hốt vội vàng tiến hành cản lại, nhưng Sở Việt lại chỉ là một cái lắc mình đã thoải mái tránh ra, vươn tay chộp lấy Tư Đồ Duyên Khanh—
Chưa kịp kêu lên, cảnh tượng trước mắt đã dừng lại.
Sở Việt quả thật nắm lấy Tư Đồ Duyên Khanh, nhưng cánh tay nắm lấy áo thanh niên giờ phút này lại vòng qua eo y, vốn nên lên tiếng tranh chấp giờ phút này môi hắn lại chặt chẽ dừng trên miệng thanh niên….. Cảnh rõ ràng có thể coi là hôn nhau khiến danh kỹ đệ nhất kinh thành nhanh chóng dại mắt ra, chân lùi lại một bước, một lúc lâu mới hiểu được đây là chuyện gì.
Tình huống này xác thực có thể coi là da^ʍ chua tay ba trong truyền thuyết, chỉ là nguyên nhân tay ba lại không phải mình, mà là Thiếu Doãn.
Hơn nữa…… Giờ phút này đang bị Sở Việt ôm vào trong lòng bừa bãi hôn môi,Thiếu Doãn, không có một tia phản kháng.
Lý giải đến này đến tột cùng đại biểu cho cái gì, Vân Mộng lập tức chỉ cảm thấy trong đầu một trận nhiệt huyết dâng lên, mà chết ở cái mắt không chịu nhắm, cách trốn tránh duy nhất chỉ có cứ như vậy hôn mê bất tỉnh đi.