Sau khi tạm biệt A Nghi và Trọng Hoa, tôi và sư phụ lên đường đi đến Sở quốc. Trên đường đi, vì cứu một con hồ ly khỏi tay nhện tinh mà tôi bị trúng độc, hai mắt bị mù tạm thời. Mắt không nhìn thấy thật bất tiện, làm việc gì cũng phải nhờ đến sư phụ. Tôi chỉ bị mù tạm thời mà đã cảm thấy bất tiện vô cùng, vậy thì vị quý nhân bị Diễm quý phi móc mắt kia còn khó chịu đến nhường nào?
Thật ra không nhìn thấy gì đối với tôi cũng tốt. Tôi không còn nhìn thấy tử khí của mọi người, có thể dựa vào sư phụ nhiều hơn. Đôi lúc tôi nghĩ nếu vì tôi không nhìn thấy gì mà sư phụ không nỡ rời bỏ tôi thì tôi mù cả đời cũng được. Nhưng người không nghĩ như thế. Tôi có thể cảm thấy người đang tức giận nhưng lại không biết người đang giận gì. Sư phụ trị độc cho tôi trên đường đi, lúc đến hoàng cung Sở quốc cũng là lúc tôi lờ mờ nhìn thấy được.
Mục Cảnh vận long bào đích thân ra đón, không ngần ngại quỳ xuống trước người gọi một tiếng: “Sư phụ”.
Sư phụ đỡ Mục Cảnh đứng dậy, ôn tồn nói: “Giờ con đã trở thành đế vương một nước rồi, sao có thể tùy tiện quỳ gối như thế”.
Mục Cảnh lắc đầu trả lời: “Cho dù là đế vương một nước nhưng con cũng chỉ là đồ đệ của người mà thôi”.
Đến khi huynh ấy đứng thẳng, tôi mới phát hiện huynh ấy cao bằng sư phụ, sư phụ cũng cảm thán trước sự thay đổi theo thời gian: “Con đã trưởng thành thật rồi, đã không còn là tiểu tử vì bị người ta truy sát mà lạc vào khu rừng của ta năm xưa”.
“Vâng. Con đã trưởng thành, đã lấy lại những thứ vốn thuộc về mình, còn sư phụ thì vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả.” Mục Cảnh quay sang tôi, mỉm cười đầy ẩn ý: “À không, thay đổi nhiều chứ”.
Nhìn gần tôi mới thấy rõ gương mặt của người này. Quả là một người tuấn tú bất phàm, hào quang của đế vương lấn át tử khí không rõ đậm nhạt. Thấy người ấy quay sang nhìn mình, tôi mới lên tiếng gọi: “Sư huynh”. Mục Cảnh gật đầu tỏ ý đã nghe, đoạn lại lên tiếng nói: “Hai người đi xa như vậy chắc cũng đã mệt. Trước hết hai người cứ đi tắm rửa nghỉ ngơi, ăn uống cho lại sức rồi đến lấy phật châu cũng chưa muộn”.
Bữa cơm thiết đãi chúng tôi không xa xỉ phô trương như ở Hạ quốc mà chỉ là bữa cơm thật mật thoải mái giữa ba sư đồ. Dùng bữa xong, Mục Cảnh ngỏ ý muốn đích thân đưa tôi đi lấy phật châu nhưng lại bị sư phụ từ chối: “Giờ con đã là đế vương một nước, bận trăm công ngàn việc, chuyện nhỏ nhặt này sao có thể phiền đến con”.
Mục Cảnh đáp lại bằng một câu hỏi: “Chẳng lẽ sư phụ lại không phát hiện ra đó chỉ là cái cớ, mục đích của con là trò chuyện riêng với sư muội ư? Hay là sư phụ không muốn nên giả vờ như không biết?”.
Trước câu hỏi của huynh ấy, sư phụ đành thở dài cho qua: “Được rồi. Nhưng đừng nói những lời không nên nói”.
Đợi khi chỉ còn hai người tôi mới lên tiếng hỏi: “Lời sư phụ vừa nói có ý gì?”.
“Là những chuyện riêng chỉ ta với sư phụ biết, là bí mật của nam nhân nên ta không thể nói với muội được. Ta chỉ có thể nói là sư phụ rất thích muội, kể rất nhiều về muội trong thư gửi cho ta.”
Dù biết “thích” mà sư huynh nói không giống “thích” của tôi nhưng tôi vẫn không kìm được mà vui vẻ, môi khẽ cong lên trong vô thức. Mục Cảnh giúp tôi đeo chuỗi phật châu vào tay trái. Phật châu tỏa ra hơi lành lạnh một cách kỳ lạ, nhưng khi đeo vào tay tôi, nó hấp thụ một phần nhiệt từ da, nhanh chóng mất đi hơi lạnh ban đầu. Nó còn lóe lên ánh sáng xanh sẫm rồi lập tức biến mất. Nhưng dường như sư huynh chẳng nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ chuỗi châu, vậy nên từ đầu đến cuối huynh ấy chẳng thay đổi sắc mặt, còn thản nhiên hỏi rằng: “Sư phụ đối xử với muội thế nào? Dịu dàng hay nghiêm khắc?”.
“Thường thì sư phụ rất dịu dàng với muội, không ép muội làm những việc bản thân không thích, che chở vỗ về muội, nhưng cũng có đôi lúc rất nghiêm khắc. Mặc dù vậy thì muội nghĩ sư phụ cũng vì muốn tốt cho muội thôi.”
“Qua những lời sư phụ gửi cho ta, ta cũng đoán được điều đó. Sư phụ đối với muội phần lớn là dịu dàng, còn với ta thì hầu như là nghiêm khắc, dù trong việc luyện võ hay đọc sách. Nhưng cũng đúng thôi, muốn trở thành đế vương thì phải chịu khổ hơn người khác gấp ngàn lần.” Lúc đi ngang qua Bách Hoa cung, Mục Cảnh đột nhiên nói: “Ta muốn giới thiệu một người với muội”.
Tôi vừa bước theo sư huynh của mình, vừa cười tủm tỉm: “Ai vậy? Sư tẩu của muội sao?”.
Nụ cười trên môi huynh ấy bỗng sững lại, bi thương chợt lóe trong mắt: “Ta cũng mong vậy”.
Đúng lúc đó một cung nữ nhìn thấy Mục Cảnh, vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến bệ hạ. Công chúa... đang ở cùng với Khương tướng quân. Để nô tỳ vào bẩm báo với công chúa”.
Mục Cảnh khoát tay nói: “Không cần. Đi làm việc của ngươi đi”.
Nụ cười thấp thoáng trên môi làm bừng sáng cả gương mặt, giọng điệu hân hoan chứng tỏ tâm trạng của vị đế vương trẻ rất tốt. Có chuyện vui là lập tức tìm đến đây chia sẻ, chứng tỏ chủ nhân của cung này rất quan trọng với huynh ấy. Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy cũng chỉ kéo dài được đến lúc cả hai nghe được một giọng nói vang lên chỉ cách chúng tôi một cánh cửa, ngọt ngào đến độ như đang thì thầm bên tai tình lang: “Hắn có thể thì ngươi cũng làm được. Hắn có thể gϊếŧ vua cướp ngôi thì ngươi cũng gϊếŧ được hắn, đoạt lấy vương vị, trả thù cho ta”. Ngừng một lát, giọng nói ngọt ngào ấy lại vang lên: “Lúc đó, ngươi không chỉ có được thiên hạ mà cả ta cũng thuộc về ngươi”.
Chợt nghe một giọng nam trầm lên tiếng: “Liên Hoa, nàng...”.
Gương mặt Mục Cảnh lập tức sa sầm, nụ cười vừa rồi còn hiển hiện trên môi giờ đã tắt ngấm. Dựa vào những lời của hai người trong phòng cùng lời tỳ nữ vừa rồi nói, tôi có thể lờ mờ biết được chuyện gì đang xảy ra. Nàng công chúa tên Liên Hoa có vẻ như là người sư huynh tôi yêu, vì lẽ gì đó mà lại dụ dỗ Khương tướng quân, huynh đệ từng vào sinh ra tử với Mục Cảnh tạo phản. Nhưng “trả thù cho ta” là có ý gì? Sư huynh ta đã làm gì có lỗi với nàng sao?
Mục Cảnh chẳng chút do dự mà đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trong phòng lập tức hiện ra trước mắt. Một cô gái vận áo hồng thân hình mảnh mai, yểu điệu áp một nam tử cao hơn mình hơn một cái đầu vào tường, hai cánh tay trắng tuyết vòng qua ôm lấy cổ hắn. Nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai cùng quay ra, Khương tướng quân có chút kinh sợ hô lên: “Bệ hạ!”, còn nàng công chúa tên Liên Hoa xinh đẹp kia thì chẳng phản ứng gì, dường như đã lường trước việc Mục Cảnh sẽ đến vào lúc này.
Nhìn tư thế mờ ám cùng hai đôi môi ươn ướt kia, ngay cả tôi cũng biết hai người vừa làm chuyện gì chứ đừng nói đến Mục Cảnh. Huynh ấy rất tức giận nhưng vì một người là huynh đệ của mình, một bên lại là người mình yêu nên không nỡ trách phạt, chỉ quát Khương tướng quân: “Ra ngoài”, chỉ vừa đau khổ vừa giận dữ chất vấn Liên Hoa: “Nàng và hắn là hai người ta vô cùng tin tưởng, nhưng cả hai lại phản bội ta, lén lút làm chuyện có lỗi với ta! Nàng có biết khi thấy người mình yêu thân mật với huynh đệ của mình, tìm cách gϊếŧ hại mình ta đã đau khổ nhường nào không?”.
Trái ngược với một Mục Cảnh giận dữ đến đỏ cả mắt, Liên Hoa chỉ cười khẩy trả lời: “Nỗi đau của ngươi có lớn bằng nỗi đau của ta khi nghe tin ngươi gϊếŧ hoàng huynh ta đoạt vương vị không?”.
“Nàng vẫn hận ta vì chuyện của Liên Sinh? Ta cứ tưởng từ lần đó, nàng đồng ý tiếp tục sống cũng có nghĩa là đã chịu tha thứ cho ta rồi.”
“Đó chỉ là vọng tưởng của mình ngươi mà thôi. Ta còn sống ngày nào là để giày vò ngươi ngày đó.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người cuối cùng kết thúc trong không khí nặng nề. Mục Cảnh cười khổ nói: “Xin lỗi vì để muội thấy cảnh này. Ta cứ tưởng nàng ấy đã hồi tâm chuyển ý nên mới đưa muội đến đây, nào ngờ…”.
Thấy huynh ấy đau buồn như vậy, tôi biết là không nên hỏi nhưng vẫn không kìm nổi lòng hiếu kỳ: “Giữa hai người thật ra là đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Ta không muốn nhắc lại chuyện không vui. Nếu muội muốn biết hãy hỏi sư phụ, nhất định người sẽ trả lời.”
Cuối cùng sư phụ vẫn là người giải đáp mọi thắc mắc của tôi, kể cho tôi mọi chuyện. Khi đã trưởng thành, Mục Cảnh tạm biệt sư phụ, rời khỏi rừng đào để đến với hoàng cung Sở quốc. Ở đây, huynh ấy rất được phụ vương của Liên Hoa trọng dụng, lão Sở vương cũng có ý định tác thành cho hai người. Nhưng mọi chuyện bắt đầu diễn ra theo chiều hướng xấu kể từ cái chết của phụ vương Liên Hoa. Tân vương Liên Sinh là hoàng huynh của nàng vốn bất tài vô dụng, sau khi lên ngôi lại càng hoang da^ʍ vô độ, ngang ngược hống hách, bỏ bê triều chính khiến dân chúng đói khổ lầm than. Các trung thần từng khuyên can nhưng vị đế vương trẻ không để vào mắt, đành phò tá Mục Cảnh soán ngôi giành vương vị. Huynh ấy bất đắc dĩ phải nhận lời, nhưng vì nghĩ đến Liên Hoa nên chỉ giam hoàng huynh nàng vào đại lao, không ban cái chết nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Hoàng huynh của Liên Hoa ngang ngược bạo tàn, chuốc nhiều thù oán, bị người người căm giận. Một người từng bị hắn giáng chức hạ lệnh tru di tam tộc đã đột nhập vào đại lao, liều chết cùng hắn. Thế nhưng không hiểu vì sao chuyện này truyền ra ngoài lại trở thành Mục Cảnh gϊếŧ người phòng trừ hậu họa, khiến Liên Hoa hiểu lầm, hai người trở mặt từ đấy.
Thảo nào mà sư phụ lại nói huynh ấy làm đế vương nhưng cũng chẳng sung sướиɠ gì. Tôi rót thêm trà vào chén nhỏ đã cạn, đoạn hỏi tiếp: “Nếu con nhớ không nhầm thì sư phụ từng nói Mục Cảnh sư huynh vì bị truy sát mà lạc vào rừng đào của người, huynh ấy cũng nói với con rằng sư phụ đã dạy cho mình rất nhiều điều để trở thành đế vương. Vậy nên đây chưa phải toàn bộ sự thật, chuyện này vẫn còn uẩn khúc, đúng không?”.
Sư phụ nhấp một ngụm trà rồi khen: “A Tĩnh càng ngày thông minh rồi đấy. Đúng vậy. Những gì ta vừa kể mới chỉ là bề nổi của câu chuyện, chứ sự thật thì rất ít người biết, kể cả nàng công chúa kia”.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, tôi càng thêm quyết tâm phải hàn gắn hai người bọn họ. Hôm sau, tôi ăn vận như hầu nữ mang điểm tâm đến Bách Hoa cung. Nàng công chúa xinh đẹp như hoa kia vừa liếc mắt đã nhận ra tôi, lạnh nhạt nói: “Người có dung mạo như cô khiến người khác gặp một lần là không thể nào quên, không thích hợp để đóng giả tỳ nữ đâu. Cô không biết điều này hay cố tình không thèm giả trang mà đến đây?”.
Bị vạch trần trong nháy mắt, tôi liền thẳng lưng đáp trả, thoải mái trả lời: “Cũng như hôm qua thôi. Biết tỳ nữ kia là tâm phúc của Mục Cảnh, biết là tỳ nữ ấy sẽ đi báo tin mà vẫn tiếp tục làm ra chuyện này, còn để cửa khép hờ, cô cố ý đúng không?”.
Liên Hoa vẫn ung dung thưởng thức điểm tâm, chẳng lên tiếng đáp.
Tôi ngồi xuống chỗ bên cạnh nàng ta, tự rót cho mình một chén trà, làm như ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng cô sẽ không thiết ăn thiết uống để Mục Cảnh phải lo chứ”.
Lần này nàng ta trả lời rất nhanh: “Ta sống là để giày vò hắn, chứ không phải để bạc đãi chính mình”.
Liên Hoa vốn yêu Mục Cảnh như vậy, huynh ấy bị giày vò sao nàng ta có thể vui sướиɠ? Tự ngược nhau như vậy còn chưa đủ sao? Dù biết hai người đều có nỗi khổ riêng nhưng tôi cũng không thể để họ trở mặt suốt như vậy được.
Đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên nàng ta lại lên tiếng: “Cô tên là gì?”.
“Dung Tĩnh.” Tôi đáp: “Sư muội lần đầu gặp mặt của Mục Cảnh. Tôi vừa mới biết chuyện của hai người và cảm thấy hai người không nên vì thế mà làm khổ lẫn nhau”.
“Cô mới gặp hắn lần đầu thì sao có thể biết hắn là loại người vong ân bội nghĩa, âm hiểm thâm độc chứ! Phụ vương ta đã trọng dụng hắn như thế, thậm chí cả ta cũng tin tưởng và thích hắn như vậy, nhưng hắn lại dám tạo phản, gϊếŧ vua cướp ngôi!”
Đối với một Liên Hoa đang vô cùng giận dữ, tôi chỉ bình thản trả lời: “Vậy thì cô đã ở bên Mục Cảnh nhiều năm mà lại không hiểu huynh ấy là người thế nào, vì sao phải làm thế sao? Cô chỉ tin vào những lời đồn đại vô căn cứ mà không chịu nghe huynh ấy giải thích? Cô có muốn tận tai nghe sự thật không, sự thật mà phụ vương cô và Mục Cảnh muốn chôn giấu mãi mãi?”.
Liên Hoa do dự hồi lâu rồi cũng gật đầu đồng ý.
Tối đó, tôi nhờ ngự thiện phòng làm một bàn đầy thịt rượu để cho riêng tôi và Mục Cảnh thưởng thức, gọi là bữa cơm ra mắt giữa hai sư huynh sư muội. Rượu vào thì lời ra, sư huynh cũng muốn mượn rượu giải sầu nên chủ động kể cho tôi mọi chuyện, chẳng giấu giếm điều gì: “Thật ra ta đã từng rất ghét Liên Hoa, rất ghen tỵ với nàng ấy vì rõ ràng ta mới là con của phụ vương, vậy mà phụ vương lại chỉ yêu thương nàng ấy…”.
Đúng vậy. Mục Cảnh mới là con của lão Sở vương tiền nhiệm, còn Liên Hoa chỉ là con của một phi tần trong cung với người khác. Xưa kia mẫu phi của Mục Cảnh bị hãm hại, huynh ấy bị đuổi gϊếŧ, lão Sở vương lại ngoảnh mặt làm ngơ nên huynh ấy chỉ có thể chạy trốn, nương nhờ rừng đào của sư phụ. Khi đã trưởng thành, huynh ấy trở về hoàng cung với tên Mục Cảnh. Lão Sở vương nhận ra và rất mực trọng dụng, còn có ý định truyền ngôi cho huynh ấy. Liên Sinh biết được chuyện này thì vô cùng tức giận, mua chuộc thái y gϊếŧ chết phụ vương của mình, còn cả gan thay đổi di chỉ của hoàng đế, tự mình lên ngôi, còn ngang ngược hống hách khiến lòng dân oán hận. Mục Cảnh không cam tâm khoanh tay đứng nhìn nên đành lật đổ tên hôn quân ấy, giam vào đại lao.
“Liên Sinh cùng mẫu phi hắn rất quá đáng, trước hãm hại mẫu tử còn ta chưa đủ, gϊếŧ chết phụ vương chưa hả dạ, sau khi bị giam hắn còn đe dọa rằng sẽ nói sự thật cho Liên Hoa biết. Ta mới sai người dạy dỗ hắn, làm hắn ngậm miệng lại nhưng không ngờ người đó có thù oán với hắn, lại gϊếŧ hắn rồi chết theo.”
Thấy Mục Cảnh đã ngà ngà say, tôi vừa rót thêm rượu vừa hỏi huynh ấy: “Tại sao huynh không công bố thân phận của mình? Như vậy chẳng phải danh chính ngôn thuận hơn sao?”.
Trước khi gục xuống bàn, huynh ấy có nói: “Vì phụ vương trước khi lâm chung đã nói phải bảo vệ bí mật này, vì ta không muốn nàng ấy biết được sự thật để rồi thương tâm…”.
Thấy Mục Cảnh đã say mèm, tôi liền không kiêng kị mà nói với người đứng người ngoài cửa: “Nghe rõ rồi chứ?”.
Người ấy đẩy cửa bước vào, lẳng lặng nhìn sư huynh của tôi, không nói lời nào.
“Tôi biết giờ cô đang rất hoang mang rối trí, vậy nên không cần cô phải trả lời ngay. Hãy trở về suy nghĩ thật kĩ, đừng để mọi người phải thất vọng về cô.”
Sau khi mọi chuyện tạm thời ổn thỏa, tôi liền trở về phòng mình. Vừa bước chân vào phòng tôi đã thấy sư phụ đang ngồi một mình ở đó. Thấy tôi trở về, sư phụ liền truy hỏi: “Con đi đâu mà đi quên cả uống lẫn đắp thuốc?”.
Tôi chẳng hề do dự mà kể cho sư phụ nghe về cả ngày hôm nay rồi ngoan ngoãn uống hết bắt thuốc đắng, nằm nên giường nhờ sư phụ đắp dược. Xong xuôi, tôi liền nghe người nói: “Ta biết con tốt bụng, hay lo nghĩ và giúp đỡ người khác, nhưng con cũng đừng vì thế mà quên quan tâm chính mình, rõ chưa? Rõ rồi thì ngủ đi. Đợi con ngủ rồi ta sẽ về”.
“Nhưng đợi đến lúc đó trời cũng đã khuya rồi.”
“Biết vậy thì lần sau đừng về muộn như thế. Giờ thì ngủ đi.”
Chẳng biết có phải uống hơi nhiều rượu không mà tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Giữa lúc mê man, đôi môi khô khốc của tôi bỗng cảm thấy ươn ướt âm ấm, vì sự đυ.ng chạm khẽ khàng nào đó mà thấy ngứa ngứa tê dại, không kìm được mà khẽ hé ra, một dòng nước mát lành theo đó chảy vào cùng vật gì trơn mềm như đầu lưỡi. Nước trong miệng đã chẳng còn giọt nào mà vật đó vẫn chưa chịu rời đi, vẫn cuốn lấy lưỡi tôi không rời, mang đến cảm giác tuyệt vời cùng vị ngọt dịu như bình rượu mới uống tối nay. Tôi muốn mở mắt xem chuyện gì xảy ra nhưng cơ thể chẳng chịu nghe lời, đến lúc mơ màng tỉnh dậy đã là nửa đêm, bên cạnh chẳng còn ai cả. Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mơ hoặc ảo giác, chẳng lẽ không phải sư phụ? Chắc không phải như tôi nghĩ đâu. Tôi tự nhủ với mình như thế rồi lại nằm xuống giường, lần này ngủ một mạch đến tận sáng.
Đúng như tôi dự đoán. Kể từ hôm sau Liên Hoa đã đóng cửa để bình tĩnh suy nghĩ. Mục Cảnh là người thông minh nhanh nhạy, thấy thái độ của người mình yêu có chút khác lạ, liên tưởng đến hành động của tôi tối qua liền hỏi: “Muội đã nói sự thật cho nàng ấy biết?”.
“Đâu phải muội, là tự huynh nói đấy chứ, Liên Hoa chỉ vô tình nghe được thôi.” Thấy vẻ mặt huynh ấy không giống thường ngày, tôi đành thành thật đáp: “Được rồi, đúng là muội sắp xếp, bởi vì muội không đành lòng nhìn thấy huynh đóng vai ác mãi được. Hơn nữa nàng ấy cũng có quyền được biết. Giờ bí mật đã hé lộ rồi. Chúng ta chỉ có thể chờ Liên Hoa suy nghĩ và hy vọng nàng ấy sẽ thông suốt, không làm chúng ta thất vọng thôi”.
Mấy ngày sau đó trôi qua trong yên bình. Mục Cảnh không đến quấy rầy Liên Hoa, nàng ta vẫn đóng cửa suy nghĩ, còn tôi thì vẫn uống thuốc đều đặn, hằng ngày nhờ sư phụ đắp dược. Chẳng mấy chốc hai mắt tôi đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn tốt hơn xưa nhiều. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến đêm hôm ấy.
Đêm hôm ấy, tôi nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ, tôi thấy mình bị nhấn chìm trong biển lửa, điều kì lạ là tôi chẳng hề thấy hoảng sợ, cũng không có ý định thoát thân. Giấc mơ chân thực đến nỗi khi tỉnh dậy rồi tôi vẫn cảm thấy toàn thân bỏng rát như bị bao bọc bởi lửa. Từ khi đeo chuỗi phật châu tôi đã không còn nhìn thấy tử khí, cũng không còn nằm mơ thấy ác mộng. Vậy chẳng lẽ giấc mộng này chỉ là ngẫu nhiên?
Một khi tỉnh giấc thì khó mà ngủ lại được, tôi liền khoác thêm một chiếc áo ra bên ngoài, cầm đèn l*иg đi dạo trong đêm. Chân cứ bước về phía trước trong vô thức, đến khi tôi định thần lại thì đã đến rất gần Bách Hoa cung. Ở nơi tôi đang đứng bây giờ có thể nhìn thấy phía Bách Hoa cung sáng rực một góc trời, lại gần chút nữa có thể nghe thấy tiếng các cung nữ la hét: “Mau lấy nước dập lửa! Mau lên!”.
Tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng ai kia nên hỏi một cung nữ gần đó: “Liên Hoa đâu? Đừng nói là…”.
Cung nữ đó nhanh chóng đáp: “Công chúa vẫn còn ở bên trong. Lửa quá lớn, chúng nô tỳ muốn vào cứu nhưng không thể”.
Nghe vậy tôi liền dúi đèn l*иg vào tay cung nữ kia, còn bản thân kia thì xông vào biển lửa. Vừa bước chân vào tôi đã cảm thấy hơi nóng cuồn cuộn phả vào người, màu đỏ phủ kín tầm mắt. Càng đi vào trong, lửa cháy càng mạnh. Khi một thanh gỗ to từ phía trên chuẩn bị rơi xuống, khi cơ thể chưa kịp phản ứng thì chuỗi phật châu trên tay tôi đã lóe sáng, hất phăng thanh gỗ kia. Ánh sáng xanh kia không lập tức biến mất như lần trước mà lớn dần, bao bọc quanh tôi, khi tôi tìm thấy Liên Hoa, nàng ta đã ngất đi vì khói. Dìu một người đang ngất ra khỏi đám cháy chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, cũng may được chuỗi phật châu che chở nên chúng tôi mới có thể ra ngoài bình an.
Vừa đặt chân khỏi nơi nguy hiểm, ánh sáng từ chuỗi phật châu liền biến mất. Bên ngoài sư phụ và Mục Cảnh đã đến từ lúc nào.Thấy tôi trở ra, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Mục Cảnh đỡ Liên Hoa từ tay tôi, dù lòng vô cùng lo lắng cho người trong lòng vẫn không quên cảm ơn tôi. Còn sư phụ thì lạnh lùng nói: “Ta đưa A Tĩnh về trị thương trước”.
Sư phụ lại tức giận rồi, thậm chí cơn phẫn nộ này còn lớn gấp bội hai lần trước. Suốt cả dọc đường người chẳng nói câu gì, đến khi trở về phòng rồi, khi tôi yên vị trên giường người mới nên tiếng: “Vừa nãy khi nghe cung nữ báo tin, nếu không có Mục Cảnh ngăn cản ta đã xông vào rồi”. Chẳng để tôi kịp phản ứng, sư phụ lại giận dữ chất vấn: “Con quên ta đã từng nói gì sao? Sao lại vì người khác mà đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm hả? Trước là mắt không nhìn thấy, giờ con muốn mất cả mạng sao?”.
“Nhưng nếu khi ấy con không kịp thời xông vào thì rất có thể Liên Hoa sẽ phải bỏ mạng ở đó. Hơn nữa con lại có chuỗi phật châu bảo vệ nên đâu bị hề hấn gì.” Ngừng một lát, tôi lại bổ sung: “Chính con là người muốn Liên Hoa biết được sự thật, nếu nàng ấy có mệnh hệ gì thì con sẽ áy náy lắm, Mục Cảnh cũng sẽ vô cùng đau khổ”.
“Con chỉ nghĩ bản thân sẽ áy náy, Mục Cảnh sẽ đau lòng, chứ không hề quan tâm đến cảm nhận của ta là gì, đúng không?” Sư phụ đến bên giường, hai tay chống xuống hai bên giam tôi ở giữa, giọng nói cùng ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy: “Ta cố gắng che giấu tình cảm của mình bấy lâu nay là vì sự cách biệt giữa sinh mệnh của cả hai, là vì ta không muốn đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi rồi phải sống cô đơn suốt phần đời còn lại. Nhưng con lại hết lần này đến lần khác ép ta phải nói, A Tĩnh”.