*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một vạn
năm
hoặc
rất
lâu,
hoặc
chỉ
trong
cái
chớp
mắt.
Bạch Tử Khiêm
ngồi
trên
thuyền
hoa,
cầm
chén
rượu
trong
tay,
thảnh
thơi uống
rượu
nhân gian,
trên bàn bày
các
loại
món ăn
tinh
mỹ,
vốn
nên
là khungcảnh đẹp
như
tranh vẽ,
nhưng
một
con gà
rừng đen
thui đang
nhảy
nhót
trên bàn bát
tiên
mổ
mổ
món ăn
tinh
mỹ
trong bát
của
mình.
“Gà
rừng,
ăn
chậm
một
chút,
cẩn
thận
nghẹn
trợn
tráo
mắt
như
lần
trước.”
Sau khi gà
rừng
nhỏ
trên bàn
liếc Bạch Tử Khiêm
thì
lầm bầm
nói: “Anh
cóhồng
nhan
tri kỷ
của
anh,
tôi
có đồ
ngon
rượu
ngon
của
tôi,
chúng
ta không quấy
rầy đến
nhau!”
Bạch Tử Khiêm vươn
tay phải
trắng
nõn
túm
lấy gà
rừng
nhỏ đang ăn quêntrời quên đất,
hắn
cười
tủm
tỉm
nói: “Gà
rừng
nhỏ,
nếu
mi
cứ
tiếp
tục ăn
như
thếnữa
trọng
lượng sẽ
nặng
thêm,
sớm
muộn gì
cũng
có
một
ngày
mi sẽ biến
thànhmột
con gà
mập.
Mập
mạp
thịt
rồi,
ta không dám đảm bảo
ta sẽ không
muốn ăn
mi.”
Đôi
mắt đen
tròn vo
như
hạt đậu
của gà
rừng
nhỏ xoay
chuyển,
giống
như
là
hừnhẹ,
sau đó quay đầu,
dáng gà
cao
ngạo
lạnh
lùng.
“Gà
rừng
nhỏ,
lá gan
của
mi
càng
ngày
càng
mập
nhỉ.”
Đồng
tử Bạch Tử Khiêm đột
nhiên
hóa
thành
mắt
rắn,
gà
rừng
nhỏ sợ đến
mức vội vàng
như
muốn quỳ gối
trên bàn: “Lão đại,
tôi sai
rồi,
đừng ăn
tôi
mà!”
Bạch Tử Khiêm
nhìn dáng vẻ
nịnh
nọt
của gà
rừng bèn bật
cười: “Gà
nịnh
hót.”
Trên
mặt
thiếu
nữ đàn đàn
tranh
lộ
ra
nụ
cười xinh đẹp: “Con gà
rừng
nhà
anhthật
thú vị,
tu
luyện
nhiều
năm
nhưng
chỉ
là
một
con gà.”
“Hừ.”
Đừng
tưởng rằng cô
có khuôn mặt xinh đẹp như
hoa,
trong mắt
gà,
một con đàn tranh tinh xấu đến
mức
có thể so
với quạ trên trời đó! Thẩm mỹ
khác
nhau,
hoàn
toàn
không dám
nhìn
thẳng chào cô!
Chân
mày Bạch Tử Khiêm hơi nhíu lại, trong lòng có
chút
không vui, nói: “Gà
rừng
của
ta có
dáng
vẻ gì, không cần cô
quan
tâm.”
Diêu
Cổ Tranh giận dữ hừ
một tiếng,
trừng tên
đàn
ông tuấn dật không hiểu phong
tình:
“Oan
gia
nhà anh, chỉ là
nói
gà rừng nhỏ một
câu,
anh
lập tức khó chịu?”
Bạch
Tử Khiêm cười cợt, nhìn thoáng
qua
gà rừng nhân mô
nhân
dạng* nằm
trên
đệm
mềm,
nói rằng:
“Tình
nghĩa vạn
năm,
đương nhiên trong mắt ta
không chứa được hạt
cát
nào khác.”
(Nhân
mô nhân dạng:
ý chỉ
người đàng hoàng, có học
thức)
“Được
được
được, đều
là lỗi của tôi.” Diêu Cổ
Tranh cười cười, đâm đâm
đóa
mẫu đơn trên khăn thêu.
Đêm lạnh như nước.
Gà rừng cho rúm
thân
gà,
xà yêu thấy là
biết
đồng
đội của mình hơi lạnh, lập tức
lấy
ra áo
lông
cừu
trong
túi
không
gian
khoác lên
thân
gà rừng.
Bọc gà rừng đặt
trên
đệm
rồi ôm vào
lòng, sau
đó nhìn tới nhìn lui.
“Rốt
cuộc
khi nào mi
mới
có thể hóa
hình
chứ?”
Trên
khuôn
mặt
tuấn
dật của Bạch Tử
Khiêm toát ra
một tia buồn bã, nói
đầy
sâu kín: “Aiz,
ngày
mai ta dẫn
ngươi đến
Đào
Khâu
Tiên
tìm hồ ly,
tìm
kiếm
phương pháp hóa
hình
giúp
mi.”
***
Bàn bát tiên: