Thế gian
này
có
một
ngọn
núi
tên
là Bất Độ*,
ở
nơi
này
thần
tiên
cũng không
thể qua.
(Bất Độ: Không
thể qua)
Mây
mù
lượn quanh
núi Bất Độ,
một
con gà
rừng đen
thui đi qua đi
lại
trongnúi
này,
đi
chậm
chạp,
đầu
nhỏ
cẩn
thận
nhìn quanh bốn phía,
chú ý động
tĩnh xung quanh,
lắng
nghe
tỉ
mỉ
tiếng gió
thổi
cỏ
lay.
Mới vừa đi không bao
lâu,
gà
rừng
thấy
một
con
rắn
trắng
lớn quanh quẩn ở phía
trước,
kêu
rên
một
tiếng.
“Sao
mình
lại xui xẻo vậy
chứ?
Lại gặp phải
con xà
tinh
này,
thật đáng
thương!Hắn sẽ không
muốn ăn
con gà
rừng
nhỏ đen
thui
này
chứ?!
Đừng
nha,
tui
mớichỉ
làm đời gà được
một
nửa
thôi!”
Gà
rừng oán
trách
nghĩ
thầm,
đầu gà
lắc
lưhai
cái,
gà
rừng
nhanh
chân xoay
người
chạy về
hướng
ngược
lại
của xà
tinh.
Tốc độ xà
tinh
nhanh
hơn,
gà
rừng
mới
chạy
có vài bước,
đã bị xà
tinh quấn quanh
thân
thể.
“Ô,
lại
là
con gà
rừng
nhỏ
này à,
sao Xà đại gia
ta
lại gặp phải
mi
nhỉ,
thật
muốncắn
cổ
mi
một
cái
thử xem.”
Xà
tinh
lưu
manh đùa giỡn với gà
rừng.
Gà
rừng
lắc
mạnh
cái đầu gà
của
mình: “Xà đại gia,
ngài bề
trên không
chấp kẻti
tiện,
lần
trước
tôi không
có
cố ý ăn xà
linh
của
ngài,
trong
nhà
tôi
còn
có
mẹ già
con
thơ,
trên
có gà
mẹ già bảy
trăm
tuổi dưới
có
một đám
trứng gà
rừng gào khóc đòi ăn!”
“Gà
rừng!”
Gà
rừng
cực kỳ
chân
chó*
lắc
lư đầu,
vội vàng
hỏi: “Xà đại gia,
chẳng
hay
ngài
có gì sai bảo?”
(Chân
chó:
nịnh
nọt)
Nhìn
hai hàng lệ rơi
trên
mặt
gà rừng, xà tinh lầm
bầm
hai tiếng:
“Bổn
đại
gia phát hiện mi cực
kỳ khoác
lác,
lần trước
không
phải
còn
có một ông
cha
tám trăm tuổi sao? Sao hôm nay
lại
biến
thành
mẹ già bảy trăm tuổi và trứng
gà rừng gào khóc đòi ăn?
Một
con gà chưa lớn
như
mi cũng có
thể
sinh
trứng?”
Gà rừng ngượng
ngùng
gật
đầu nói: “Đó là
lần
trước
quên
nói,
lần
này bổ sung…
Tôi,
tôi khá…
Đặc
biệt,
trưởng thành sớm! Cho nên sinh trứng cũng sớm hơn
gà rừng khác...”
“Thì
ra mi
là con gà
đã sớm trưởng
thành, nhưng mà
bổn
đại gia chưa từng thấy trứng gà rừng nào
gào
khóc
đòi ăn, gà rừng, mi
thật
sự không có chỉ
số thông
minh,
hay
là đang hoài nghi chỉ số
thông
minh
của bổn đại gia? Trứng gà rừng gào
khóc
đòi
ăn?!
Mi cho rằng Xà
đại gia của mi
chưa
thấy
qua trứng
gà rừng?!”
Xà tinh vươn lưỡi liếʍ lên mặt
gà rừng,
gà rừng lập tức
ôm mặt gà
nhỏ
của mình khóc lóc, lẽ nào
hôm
nay gà rừng tui
đây
phải
mất mạng thế sao? Đừng mà, đời
gà của tui ngắn như
vậy,
tui
mới một trăm tuổi thôi!
“Đến
đến đến, cho Xà
đại
gia ngửi mùi của mi
một cái, thơm quá, thật muốn cắn mi
một
cái!”
Xà tinh tựa đầu lên
cổ gà rừng quấn vòng quanh, thốt ra một
câu
như vậy, chân nhỏ gà
rừng
bị dọa mềm nhũn, gà
rừng
khóc
lóc
thảm
thiết: “Xà
đại
gia,
tôi sai rồi, xin đừng ăn
tôi!”
Xà tinh hừ
một
tiếng: “Chân chó gà
rừng
như mi, mỗi lần
bổn
đại gia bắt được mi,
mi lập tức quỳ
xuống đất
cầu
xin tha thứ. Ta
nói
con gà nhà
mi,
sao không
có khí khái như
vậy?”
“Có khí phách là gà
sắp chết,
mà gà
sắp
chết
cần khí phách làm chi?” Gà rừng cầu
xin.
Xà tinh nhìn gà
rừng, đột
nhiên nhanh trí nghĩ tới
điều
gì đó, nói rằng: “Không
ăn mi
cũng
được, nhưng từ
hôm
nay trở đi
mi chính
là gà
của
ta, ta bảo
mi đi đông thì
mi không
được
đi tây biết không?”
Gà rừng gật đầu
lia
lịa:
“Gà rừng đã biết, sau này
lời
Xà đại gia
chính là
ý chỉ
của
thần
tiên,
tuyệt đối
không dám
chống lại, ngoại trừ…
Ăn tôi.”
Xà tinh hài lòng liếc gà
rừng,
sau
đó dẫn gà
rừng
vào động của mình.