Dược Hương Trùng Sinh

Chương 17

Nói nhiều như vậy vẫn không đạt được kết quả như mong muốn?

Tiểu cô nương trước mắt nhu nhược như thế nhưng trong mắt Chu chưởng quầy lại có điểm không giống.

Đoạn đối thoại vừa rồi lặp lại một lần trong đầu hắn, lần này, Chu chưởng quầy giật mình minh bạch, chẳng lẽ ngay từ đầu mình là bị bẫy?

Cố Thanh Nương lần đầu nói không bán, liền bắt đầu thăm dò chính mình, tiện đà lần hai nhắc đến tiểu Tuyền ca, bức chính mình nói không nhìn thấy thảo dược, ngay sau đó nàng lại ném ra hai vấn đề thăm dò, nói thảo dược của nàng toàn bộ là thân Viễn Chí, chính mình lại lần nữa nhận, chỉ sợ rốt cuộc tiểu nương tử là khẳng định thảo dược đã bán đi, cho nên nàng nói cái gì thì liền cái đó sao, nghĩ cái gì muốn cái gì...

Chuyện này...Này là đạo gì a, tiểu cô nương xuất thân gia đình tri thức cũng như vậy giả dối! Thật quá đáng!

"Cố tiểu nương tử, lúc trước hạ nhân bất kính, lão phu đã xin lỗi, cũng nói đây là hiểu lầm..." Chu chưởng quầy nhịn lửa giận trong lòng, híp mắt trầm giọng nói "Tục ngữ nói làm người không thể quá tuyệt tình, phàm sự lưu ba phần, ngày sau còn phải gặp nhau không phải sao?"

Xem không khí nơi này dường như thay đổi, mọi người vây xem thấp giọng trò chuyện, không rõ vừa mới còn tốt, chỉ một câu nói liền nổi cáu a.

"Chu chưởng quầy, lời này ta không hiểu a." Cố Thanh Nương nhợt nhạt cười, "Ngươi mua ta bán, chuyện tình nguyện, tục ngữ nói mua bán không có tình nghĩa ở đây, ngươi ta bất đồng giá cả, chẳng lẽ, vì chuyện này làm tổn thương hòa khí hay sao? Thế nào? Chu chưởng quầy ý tứ là ta hôm nay không bán thảo dược cho ngươi , chúng ta liền thành cừu nhân hay sao?"

Nàng cười khổ mộ tiếng "Như thế ta nhất định phải bán thảo dược cho ngươi sao?"

Lời này vừa nói ra , mọi người bên ngoài nhất thanh ồ lên.

Chu chưởng quầy lời nghẹn tại cổ họng, lời nuốt không trôi nhả không ra, nhìn Cố Thanh Nương thế nhưng nói không ra lời.

Hắn bị nàng moi ra giá tiền thực sự của Viễn Chí, lại bị nàng nhìn thấu chuyện Viễn Chí đã bị bán đi...

"Thảo dược là ta tự tay làm, trong nhà ta có lưu một cuốn dược trung thời cổ viết về phương thức tịnh chế thảo dược, tuy không dám nói thế gian lương phẩm, nhưng khẳng định Tiên nhân huyện không có người thứ hai làm được thành phẩm như ta..."Cố Thanh Nương chậm rãi nói, trêm mặt mang mấy phần tự tin " ...Chu chưởng quầy, ta nghĩ muốn giá tốt, chẳng lẽ không đúng?"

Chu chưởng quầy một hơi phun ra, thân hình không khỏi quơ quơ, ý tứ tiểu cô nương chính là nhắc nhở mình đừng tùy tiện lừa gạt Viễn Chí của nàng, dược nàng là độc nhất vô nhị a...

Ta phi... Chu chưởng quầy kinh doanh hiệu thuốc bắc nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên bị một tiểu cô nương chặn họng không nói được lời nào.

Hắn thật muốn sai người hướng Bành Nhất Châm đem dược trở về, sau đó cho tiểu cô nương một trận mất mặt.

Nhưng...đối phương là Bành Nhất Châm a... Bình sinh hứng thú của hắn là đối nghịch chính mình, nếu biết chính mình nhất định muốn lấy lại dược, hắn vô cùng có khả năng mở miệng hống hách, đề ra điều kiện cổ quái nào đó làm khó dễ chính mình.

Không được, hôm nay coi như bản thân gặp xui, vừa vặn gặp phải người không thể đắc tội, cũng chỉ có thể đắc tội chính mình a.

Chu chưởng quầy than thở, khôi phục nét mặt tươi tắn, một mặt có chút oán trách nhìn Cố Thanh Nương nói " Ngươi xem ngươi tiểu hài tử, nói cái gì! Tục ngữ nói đến huynh đệ còn minh bạch tính toán sổ sách a, ta như thế nào cáu ngươi? Như vậy đi..."

Hắn vân vê râu nghĩ nghĩ, xoay người đối diện với tiểu hỏa kế đang choáng váng nói " Đi, đem ba trăm quan lại đây."

Tiểu hỏa kế chớp mắt không kịp phản ứng, đầu óc sững sờ, một cân mười lăm quan, không phải nói lần này có mười cân thôi sao, tính kiểu gì ra ba trăm quan tiền?

"Phát ngốc cái gì!" Chu chưởng quầy trừng mắt mắng tiểu hỏa kế.

Tiểu hỏa kế nhấc chân chạy vào hậu đường, không nhiều lời cầm theo một xâu tiền tới, Cố Thanh Nương tiếp, hướng Chu chưởng quầy nói " Chu chưởng quầy quả nhiên công đạo."

Chu chưởng quầy tự nhiên hiểu nàng đang trào phúng chính mình cũng chỉ biết cười.

Ta nuốt không trôi cơn tức giận này đâu! Tiểu nha đầu chúng ta chờ xem.

"Cố tiểu nương tử , đi từ từ!" Hắn lành lạnh cười nói " Ngươi nên cẩn thận, đi chậm vẫn tốt hơn, chớ để sẩy chân."

Cố Thanh Nương nghe vậy, quay đầu , ha ha cười.

Nàng trong lòng cười lớn, uy hϊếp ta? Cố Thanh Nương nhìn Chu chưởng quầy, ánh mắt nàng có chút tiêu điều vắng vẻ.

Nếu như ta bị một cái trưởng quầy nho nhỏ của hiệu thuốc bắc làm sợ hãi, ta sống còn ý nghĩa gì nữa, đừng nói đến chuyện bảo vệ thân nhân, thay đổi vận mệnh?

Cố thị tộc cũng tốt, Thẩm gia cũng tốt, một cái đứng ra so với ngươi một thương hộ cao hơn nhiều, trước mặt bọn họ, ngươi Chu chưởng quầy chính là một con kiến.

Ta Cố Thanh Nương là muốn đối mặt địch nhân như thế, địch nhân chưa gặp, trước sợ con kiến như ngươi, sống lại còn có nghĩa gi?Không như kiếp trước trực tiếp chết đi!

Bất quá phải đa tạ hắn, nếu không có hắn, dược liệu của Cố Thanh Nương không có nguồn tiêu thụ, nàng biết, chính mình quả thật có thể dựa vào chính mình có miếng cơm ăn!

Dựa vào chính mình kiếm bữa ăn, vì cái gì coi khinh muốn chính mình ăn nói khép nép? Nếu như nàng hồ đồ như kiếp trước, lại vì sinh cơ ngày sau, nuốt xuống một ngụm cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng hiện tại không thể! Bây giờ nàng tuyệt đối không thể nuốt xuống được! Tại nàng biết rõ rành rành thời điểm này Chu chưởng quầy đối đãi với mình như thế nào.

Nhân tất tự nhục mà hậu nhân nhục, nếu hôm nay nàng lui một bước, chính là nhận thua, trước mặt Chu chưởng quầy vĩnh viễn nhượng ba phần!

Giống như kiếp trước của nàng, thời thời khắc khắc luôn nhường nhịn, thẳng đến lúc không còn đường để lui.

Hôm nay nàng chính là muốn bức chính mình bước ra một bước này, bước ra, vĩnh viễn không nhượng ai một bước, nàng cũng muốn nhìn xem, vận mệnh sẽ như thế nào!

Thấy nàng đột nhiên không hề chú ý lễ nghi mà cười lớn, Chu chưởng quầy hơi ngẩn ra.

"Còn muốn tạ Chu chưởng quầy mua hàng, nếu không nhờ Chu chưởng quầy, dược ta bất quá không người biết đến." Cố Thanh Nương thu lại nụ cười, khôi phục khuôn mặt nhợt nhạt mỉm cười.

Nói chuyện, nàng quơ quơ tiền trong tay, lúc ra đến cửa ngoài, người xem vẫn chưa rời đi thấy nàng lại là kinh ngạc cùng hâm mộ.

"Như vậy bán được nhiều tiền?" Một người nhao nhao nói.

Nhìn thấy dược của tiểu nương tử không phái giả, vẫn là lương phẩm thượng hảo, bằng không Chu chưởng quầy lại đưa cho nàng nhiều tiền?

Đám người ầm ĩ tản ra, hiệu thuốc bắc lập tức an tĩnh lại, tọa đường đại phu bảo trù chợp mắt, tiểu hỏa kế an tĩnh cúi đầu suy tư.

Chu chưởng quầy đứng tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định, nâng tay vỗ mặt bàn phát ra tiếng phịch.

"Chu chưởng quầy hạ hỏa a" Có người đứng ngoài nhìn thấy ha hả cười nói.

Chu chưởng quầy nheo mắt nhìn tới người nói, không mặn không nhạt nói " Trương đại lão gia a, nơi nào không thoải mái sao?"

Nam nhân mập mạp Trương lão gia nghe vậy cũng không cáu, Chu chưởng quầy lửa giận càng lớn hắn lại càng cao hứng.

" Ta xem là Chu chưởng quầy tâm lý không thoải mái đi?" Hắn ha ha cười nói, tuyệt không đế ý đến sắc mặt Chu chưởng quầy, duỗi tay đặt trên vai Chu chưởng quầy "Tới tới, chúng ta vào trong phòng ngồi, để lão đệ ngươi bắt mạch, chữa bệnh a..."

Thời điểm Chu chưởng quầy bị người kéo vào trong phòng, Cố Thanh Nương cũng bị một người chặn lại.