Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 40

Đây hoàn toàn là hành vi khẩn thiết theo bản năng của Bạch Du Du. Chờ đến khi cô phản ứng kịp mình đã làm gì, cô cũng ngây dại.

Lục Hàn Chi nheo mắt lại.

Bạch Du Du lo lắng, nhịp tim không ngừng đập nhanh, đầu óc có chút hỗn loạn.

- - Lục Hàn Chi sẽ nghĩ cô như thế nào? Hẳn là nghĩ rằng cô hồ đồ tùy hứng đúng không? Dù sao thì ngày thường cô cũng thường chơi với anh như thế này.

“Đến đây.” Lục Hàn Chi nói.

Bạch Du Du do dự một lúc, kêu meo meo với anh, sợ hãi lùi về phía sau.

Lục Hàn Chi hướng về phía cô vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: "Lại đây."

Bạch Du Du vẫn bất động đứng đó, không nhúc nhích.

Lục Hàn Chi thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh không uống, ngoan, lại đây."

Bạch Du Du do dự một chút, chậm rãi bước tới.

Lục Hàn Chi bế cô lên đặt lên người anh như thường lệ, chậm rãi vu.ốt ve lưng cô.

Bạch Du Du cuộn tròn người lại, không dám nhìn anh.

Một lúc sau, Lục Hàn Chi với lấy chai thuốc, nhẹ nói: "Gần đây bị cảm."

Gì?

Bạch Du Du đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên lọ thuốc thực sự có ghi thuốc cảm.

Lục Hàn Chi đặt thuốc sang một bên, cong khóe môi: "Có điều từ khi em trở về, bệnh gì cũng tốt lên."

Bạch Du Du: "..."

Xin lỗi, cô sai rồi, Lục đại ảnh đế, đừng dọa mèo con sợ, được không?

"... Ngủ đi."

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lục Hàn Chi, trái tim căng thẳng của Bạch Du Du từ từ bình tĩnh trở lại. Cô giống như bị thôi miên, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngược lại rất lâu sau Lục Hàn Chi vẫn chưa ngủ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn chú mèo con đang say ngủ, đôi mắt tĩnh lặng không thấy đáy.

Ngày hôm sau Bạch Du Du vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng được Lục Hàn Chi mặc áo cho cô. Thời tiết ngày càng lạnh, không biết có phải là do sự thay đổi từ người thành mèo hay không, mà Bạch Du Du cảm thấy cơ thể cô đặc biệt nhạy cảm và yếu ớt hơn, mặc xong quần áo thì thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Bạch Du Du mở to mắt nhìn Lục Hàn Chi, không ngừng vẫy đuôi nhìn anh.

Hôm nay có thể làm vật trang sức mèo treo trên người anh không?

Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút, bế cô lên, sửa sang chuông trên cổ cô, nói: "Hôm nay anh đưa em đi, nhưng phải ngoan ngoãn."

Bạch Du Du chớp mắt.

Sau kinh hách ngày hôm qua, cô không dám thản nhiên đáp lại.

Lục Hàn Chi mỉm cười nhìn cô, trong mắt phản chiếu hình ảnh mèo con lén lén lút lút.

Lên xe, A Sâm là người lái xe, quay đầu lại và nói với Lục Hàn Chi: "Lục tiên sinh, bởi vì lần trước sơ sẩy đã làm mất Bánh Trôi, chúng tôi thực sự rất xin lỗi."

Mấy người vệ sĩ đều tỏ ra áy náy vì sự việc này, họ đều nhìn ra được sự lo lắng của Lục Hàn Chi. Sau khi mèo con quay lại thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ông chủ đã điều thêm một vệ sĩ, là đồng đội của ông chủ trước khi xuất ngũ, thực lực trên mọi phương diện đều đứng đầu." A Sâm dừng lại, trịnh trọng nói: "Tôi tin rằng có cậu ta đã ở đây, chuyện lần trước tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

“Thật không?” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng xoa đầu mèo con, nhẹ giọng nói: “Vậy gặp cậu ta trước đi.”

Lúc đầu Bạch Du Du không để tâm đến vấn đề này. Vệ sĩ của Lục Hàn Chi luôn rất nhiều, hơn nữa nhìn đi nhìn lại đều rất lợi hại. Lần trước cô bị bắt đi hoàn toàn chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người vệ sĩ mới này hóa ra lại là--

Anh trai cô, Bạch Hiêu!!

Ban đầu khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cô còn tưởng rằng cô gặp ảo giác. Thẳng cho đến khi đầu nhỏ của cô ở trong lòng Lục Hàn Chi thò ra, nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh Khang Văn Trạch, nhất thời kinh ngạc, con mắt trừng lớn như muốn nhảy ra ngoài.

Sau khi được A Sâm giới thiệu qua, mặt Bạch Hiêu không chút thay đổi bước đến trước nói: "Lục tiên sinh, xin chào."

Bạch Du Du: "..."

Anh trai, anh trai, anh có thể nhìn thấy em không?! Bạch Du Du tuyệt vọng chớp mắt nhìn hắn.

Tại sao anh trai lại đột nhiên biến thành vệ sĩ?!

Khóe mắt Bạch Hiêu giật giật, cố gắng để mình không nhìn bóng dáng nhỏ bé trong vòng tay của Lục Hàn Chi đến mức hai vành tai đều đỏ bừng.

Ngay lập tức Bạch Du Du hiểu được tâm trạng của anh ấy lúc này. Cô liền rụt đầu vào trong cánh tay Lục Hàn Chi, làm bộ đáng thương liếc mắt nhìn Bạch Hiêu một cái, rồi vẫy đuôi với anh ấy.

Hẳn là bởi vì lo lắng cho cô cho nên anh trai mới tìm cách làm vệ sĩ để đến gặp cô, đúng không?

Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Du Du, nội tâm của Bạch Hiêu thật không thể diễn tả được.

Trơ mắt nhìn em gái ở trong lòng Lục Hàn Chi, lại phải giả vờ như không quen biết, cũng không thể đi đến cướp cô về.

Nhịn xuống, nhịn xuống!

Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn xuống mèo con, rồi bế cô vào phòng thay đồ.

Đoàn làm phim vẫn tiếp tục quay phim như thường lệ. Bầu không khí trở nên tốt hơn sau khi Lục Hàn Chi trở về, rất nhiều người đến chào hỏi Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du rất nhanh được Khang Văn Trạch ôm đi. Khang Văn Trạch lấy ra một quả bóng đồ chơi mềm mại đưa cho cô, đồng thời lấy bình sữa từ trong túi ra.

Tâm trạng của Bạch Du Du lúc này rất phức tạp.

Trước đây không ai biết trong thân xác một con mèo con là linh hồn của một cô gái 20 tuổi, nhưng mà anh trai của cô ở ngay bên cạnh a a a a a! Cầm bình sữa và uống sữa trước mặt anh trai, loại cảm giác này thật không thể diễn tả được!

Vì vậy Bạch Du Du dứt khoát xoay người, nhẫn tâm cự tuyệt Khang Văn Trạch.

“Trợ lý Khang, có thể để tôi ôm em ấy được không?” Bạch Hiêu chân thành nói: “Ở nhà tôi cũng có một con mèo con như vậy.”

Khang Văn Trạch cười nói: "Thật không nhìn ra, cậu cũng thích động vật nhỏ?"

Ngoại hình và khí chất của Bạch Hiêu đều rất nổi bật, nhưng thoạt nhìn tính tình tương đối lạnh lùng, vô tình, không ngờ lại chủ động ôm mèo con.

Bạch Hiêu gật đầu: "Đúng vậy, em ấy thật đáng yêu."

Em gái của mình, anh ấy có thể không thích sao? Có thể nhịn không nhào đến cướp lại, đã là rất khó khăn rồi.

“Tôi e là không được.” Khang Văn Trạch lắc đầu: “Lục tiên sinh đã dặn không được cho bất kỳ ai chạm vào nó.”

Bạch Hiêu gật đầu, không nói gì.

Một lúc sau, Khang Văn Trạch cúi đầu nhìn xuống, không nhịn được nở nụ cười: "Mèo nhỏ lười biếng, lại ngủ."

Anh ta không để ý đến, ánh mắt của Bạch Hiêu cứ nhìn chằm chằm vào mèo con tràn đầy sự lo lắng.

Biết được Lục Hàn Chi trở lại đoàn phim để tiếp tục quay, các phóng viên từ khắp nơi lần lượt đến đây, rất nhiều người hâm mộ cũng tự phát đến thăm ban. Nhưng mà bọn họ vừa đến nơi thì biết rằng Lục Hàn Chi đã quay xong và rời đi rồi.

Đây cũng là điều bình thường. Vai diễn của Lục Hàn Chi trong không có nhiều đất diễn lắm. Với kỹ năng diễn xuất của anh, tiến độ quay phim khẳng định rất nhanh. Vì vậy bọn họ thất vọng ra về. Cũng chỉ có thể quay đầu lên weibo của Lục Hàn Chi đăng bình luận.

Lục Hàn Chi trở về công ty là bởi có một cuộc họp về bộ phim mới, đạo diễn và biên kịch đều ở đó. Một trong những nhà sản xuất của bộ phim này là bố của Trình Hạo. Vì vậy Trình Hạo cũng đến tham gia náo nhiệt. Có điều anh ta không nghĩ đến là có thể nhìn một người quen mắt.

“Ai vậy?” Trình Hạo kéo Khang Văn Trạch qua hỏi.

Khang Văn Trạch theo tầm mắt của hắn nhìn qua, rồi nói: "Là vệ sĩ Lục tiên sinh, cậu biết?"

Trình Hạo kích động vỗ tay một cái. Thật sự là không cần tốn nhiều sức liền tự tìm tới. Người mà anh ta nghĩ đến bao lâu nay vậy mà ở ngay trước mặt mình!

Trình Hạo bí mật lấy điện thoại di động ra cho Khang Văn Trạch xem một tấm ảnh: "Nhìn cô gái này đi, rất có khí chất đúng không? Tôi nhìn thoáng qua một cái liền thấy nếu ở trong giới giải trí này, chỉ cần giá trị nhan sắc của cô ấy thôi là đã giế.t chết một tiểu hoa đán rồi."

Khang Văn Trạch nheo mắt nhìn bức ảnh trên điện thoại của Trình Hạo.

Mặc dù ảnh chụp có chút xa, bức ảnh hơi mờ, nhưng với chiếc điện thoại di động cao cấp và kỹ năng chụp ảnh của Trình Hạo, Khang Văn Trạch liếc mắt nhìn thoáng qua một cái liền nhìn ra, cô gái này, anh ta đã từng nhìn thấy.

Khang Văn Trạch nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô gái này quả thực rất đặc biệt, Trình Hạo coi trọng cũng là điều bình thường. Nhưng tại sao cô gái này lại có quan hệ với Bạch Hiêu?

Hắn đang suy nghĩ xem có nên hỏi Bạch Hiêu hay không, nhưng đang đứng đó trong nháy mắt liền biến đi đâu mất rồi.

“Người đâu?” Trình Hạo nhìn trái nhìn phải, nói: “Tôi vừa định muốn hỏi người anh em đó một chút mà.”

“Có lẽ là đi ăn.” Khang Văn Trạch do dự một lúc, cũng không kể câu chuyện ngày hôm đó mình và Lục Hàn Chi đã gặp cô gái này.

Bạch Du Du đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Cô vừa mở mắt ra liền thấy Bạch Hiêu ngồi xổm bên cạnh mình. Cô vội vàng đứng dậy, nhìn anh ấy kêu meo meo.

Đây là văn phòng của Lục Hàn Chi. Làm thế nào anh trai vào được?

Bạch Hiêu vuốt đầu cô: "Du Du, anh trai rất lo lắng cho em."

Bạch Du Du: “Meo meo!” Em cũng rất lo lắng cho anh, nếu bị ai đó phát hiện ra anh đến đây, nghĩ anh đến ăn trộm mèo thì sao?!

Cũng may là cô không có trong phòng nghỉ ngơi của Lục Hàn Chi, cửa phòng nghỉ có mật khẩu.

Bạch Hiêu nói: "Tên Thẩm Kha kia không đáng tin cậy, cậu ta không nói lung tung gì với em chứ? Em đừng lo lắng, chuyện cơ thể của em chỉ là tạm thời thôi. Anh trai sẽ giúp em giải quyết."

Bạch Du Du: "Meo meo meo."

“Du Du, anh trai mang em đi, được không?” Bạch Hiêu lo lắng nói: “Cơ thể của em bây giờ không ổn định, rất dễ đột nhiên biến thành người, anh phải đưa em đi tìm "chuyên gia" để khám.”

Bạch Du Du có chút do dự.

Quả thực gần đây cô cảm thấy cơ thể mình có chút bất thường. Nhưng cô không muốn để Lục Hàn Chi lại lo lắng cho cô.

Chỉ cần nghĩ đến hậu quả của việc lần thứ hai mất tích, Bạch Du Du không nhịn được lo lắng.

“Du Du.” Bạch Hiêu đột nhiên nói: “Em thích minh tinh đó sao?

Bạch Du Du sửng sốt một chút.

Bị một lời của Bạch Hiêu nói toạc ra như vậy.

Nhìn thấy cô không chút do dự gật đầu, nhưng ánh mắt lại rất khổ sở, nhất thời Bạch Hiêu đau lòng chết đi được: "Đừng khóc, đừng khóc. Em thích ai cũng được. Anh thấy cậu ta đối xử với em rất tốt."

Không phải rất tốt, mà là rất rất tốt.

Nhưng tất cả những gì anh thích chỉ là hình dáng mèo con của cô mà thôi.

Nếu như biết sự thật, Lục Hàn Chi sẽ cảm thấy thế nào?

Bạch Hiêu dường như đoán được cô đang nghĩ gì, không khỏi thở dài, vuốt đầu cô: “Cô gái ngốc nghếch. Em không thể vĩnh viễn ở mãi trong thân xác mèo con được. Nếu thực sự thích cậu ấy, trực tiếp biến trở lại thành hình người nói cho cậu ấy không tốt hơn sao?"

Bạch Du Du do dự một chút, cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Trái tim Bạch Hiêu như muốn tan chảy, nhẹ giọng nói: "Bất kể em quyết định thế nào, anh trai đều ủng hộ em."

Khang Văn Trạch nhìn thấy Lục Hàn Chi đi ra từ phòng họp, hắn bước tới, nói: "Bánh Trôi vẫn còn đang ngủ."

Lục Hàn Chi gật đầu, liếc nhìn Trình Hạo đang muốn đi theo anh, nói: "Bố cậu tìm cậu."

Trình Hạo a một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.

Lục Hàn Chi và Khang Văn Trạch đi đến cửa văn phòng, nhìn thấy Bạch Hiêu đứng trước cửa, nhất thời dừng bước chân lại, "Cậu ở đây làm gì?"

Bạch Hiêu mặt không chút thay đổi nói: "A Sâm nói ngoài việc bảo vệ Lục tiên sinh, còn cần bảo vệ... Mèo con của Lục tiên sinh. Tôi thấy hai người không có ở đây, nên đến đây trông chừng."

Lục Hàn Chi không nói gì, nhưng Khang Văn Trạch lại kỳ quái nhìn Bạch Hiêu.

Sau khi vào phòng làm việc, Lục Hàn Chi nhìn thấy mèo con vẫn đang nằm trên đệm ghế sô pha. Đã tỉnh dậy, nhưng đầu nhỏ gục xuống, nhìn rất không có tinh thần.

Lục Hàn Chi ôm cô lên: "Không thoải mái sao?"

Đôi mắt tròn to màu xanh lam của Bạch Du Du mở ra nhìn anh.

Khang Văn Trạch không nhịn được nói: "Tôi thấy Bánh Trôi không có tinh thần gì, lúc nào cũng ngủ. Có muốn tìm bác sĩ thú y đến khám cho nó không?"

Lục Hàn Chi cau mày.

“Đúng rồi, Lục tiên sinh.” Khang Văn Trạch đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Cậu còn nhớ cô gái hôm đó ở cổng công ty xin chữ ký của cậu không?

Vừa nghe thấy mấy lời Khang Văn Trạch nói, tim Bạch Du Du nhất thời ngừng đập, cô nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi không chớp mắt, đôi mắt xanh lam nhấp nháy.

Lục Hàn Chi như đang suy nghĩ nói: "Nhớ. Mà sao?"

“Tôi nghe Trình Hạo nói ngày hôm đó sau khi nhìn thấy cô gái đó ra khỏi công ty thì lên xe của một người đàn ông. Người đàn ông đó chính là vệ sĩ mới đến hôm nay.” Có lẽ Khang Văn Trạch cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ nói: “Nhìn bộ dạng của bọn họ, chẳng lẽ là một đôi?"

Lục Hàn Chi trầm mặc một lúc, mới nói: "Đừng đoán bừa."

Khang Văn Trạch gật đầu: "Tôi cũng không nghĩ là vậy. Có thể là họ hàng đúng không? Nhưng cô gái đó... Thực sự rất đặc biệt."

Lục Hàn Chi tựa hồ cũng suy nghĩ như vậy, nói: "Ừm, rất đặc biệt."

Trong nháy mắt, Bạch Du Du cảm thấy nhịp tim của mình sắp nhảy ra ngoài.

Cô gái mà Lục Hàn Chi vừa mới nói, cũng chính là, chính là cô.

Anh vẫn còn nhớ rõ.

Không chỉ nhớ rõ, mà còn nói rằng cô "Rất đặc biệt."

Điều này có nghĩa là nếu cô xuất hiện trước mặt Lục Hàn Chi với bộ dạng thật, anh liền có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô?

Bạch Du Du suy nghĩ một chút, rồi đầu nhỏ gật gà gật gù, cơ thể nghiêng qua, vừa vặn được tay Lục Hàn Chi đỡ lấy.

Bạch Du Du vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt Lục Hàn Chi tối lại.

“Lại ngủ tiếp à?” Khang Văn Trạch ngạc nhiên hỏi.

"Giúp tôi nói với tổng giám đốc Trình một tiếng. Bữa tiệc tối nay tôi không thể tham gia được."

Khang Văn Trạch gật đầu: "Tôi biết rồi."

Thấy Lục Hàn Chi có vẻ hơi lo lắng, Khang Văn Trạch nói: "Lục tiên sinh đừng lo lắng quá. Không phải trước đây đã từng kiểm tra cơ thể rồi sao? Bánh Trôi không sao đâu."