Thánh thần ơi, cái chương chết tiệt này tận 8 trang, gần 3,5k word, thảo nào đánh mãi, đánh mãi vẫn chưa thấy hết ~~~ TT_TT
Mùng 8 tháng 5 Khang Hi năm thứ 34, hoàng thái tử Dận Nhưng đại hôn. Bởi vì đây là lần đầu tiên thái tử thành hôn, giống như thời điểm lập thái tử năm đó, làm cho bọn người dưới làm việc lâm vào khó xử. Thái tử cao hơn các a ca khác, lại thấp hơn Khang Hi, hôn lễ này làm theo quy cách nào, xử lý như thế nào, tất cả đều phải thập phần cẩn trọng.
Đại hôn là Khang Hi đích thân hạ chỉ, tất nhiên là phải rất trang trọng, một lần nữa để cho người trong thiện hạ chứng kiến độc sủng của Khang Hi đối với thái tử. Hôn lễ này vô tình cũng là hôn lễ long trọng nhất từ trước đến nay, không có cảm giác áp bách như Khang Hi, cũng không vội vàng như Thuận Trị, nó thể hiện rõ ràng tình cảnh quốc thái dân an, dân chúng vui sướиɠ quang vinh, thiên hạ yên ổn.Mà người trong cuộc lại không được vui vẻ như vậy, mọi chuyện giống như chẳng liên quan gì đến y, bình thường làm gì thì bây giờ làm cái đấy, đối với hôn lễ tuyệt không để bụng. Còn Khang Hi mỗi đêm đều nhìn trăng thở dài.
Đại hôn cuối cùng đã được chuẩn bị đâu vào đấy, Khang Hi vẫn như trước chọn cho thái tử nhi nữ không hiểu phong tình của Đô thống Thạch Văn Bính, Hoàn Nhĩ Giai thị. Khang Hi từng tán dương nàng là con nhà danh môn, khoan dung, nhân đức, hiếu thảo, hiền thục, rất được lòng hắn. Hết lần này đến lần khác, thái tử lại không hề để nữ nhân này vào mắt, nơi chốn đối đầu nàng, kết cục cả đời hai vợ chồng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn nhau.
Một người luôn quy củ, một người lại thích tùy tâm làm theo ý mình, sao có thể sống hài hòa, vậy nhưng Khang Hi hết lần này đến lần khác vẫn chọn nàng làm Thái tử phi.
Khang Hi biết rõ thái tử sẽ chướng mắt, sẽ không thích, thậm chí căm ghét nàng. Mà sau khi gả cho thái tử, gia tộc của nàng sẽ mang đến nhiều trợ lực cho thái tử trên triều đình. Đây là lý do hắn tuyển Hoàn Nhĩ Giai thị, nữ nhân bên cạnh thái tử phải là người hắn hiểu rõ, mò kim đáy biển, còn không bằng tuyển luôn nàng. Hắn, lại một lần nữa, chôn vùi cuộc sống của nữ tử này.
Khang Hi vì thái tử gia sắp xếp xong xuôi hết thảy rồi lại cực độ lòng dạ hẹp hòi, ngay sau khi hạ chỉ lập Thái tử phi liền lén xóa sổ sự tồn tại của Lý Giai thị. Phóng mắt khắp Dục Khánh cung, nửa mĩ nữ cũng không có, đến thái giám cũng là Khang Hi lén tự mình xem xét rồi mới đưa vào.
(Lý Giai thị: Trắc phúc tấn (vợ 2) của Dận Nhưng. Hoàn Nhĩ Giai thị với Dận Nhưng không hòa hợp, chỉ có với nhau 1 con gái, trong khi đó Lý Giai thị sinh cho Dận Nhưng 2 trai, 1 gái. Mèn ơi, Khang Hi ghen dữ thần =)))
Cuộc hôn nhân này vốn là một hồi tranh đoạt lợi ích, Thạch gia muốn danh, còn hắn muốn vì thái tử trải đường, lại không muốn trong mắt y có người khác, không thể nghi ngờ, Hoàn Nhĩ Giai thị là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn thái tử trong bộ hỉ bào nhẹ nhàng đi tới, bên cạnh là tân nương đầu đội khăn đỏ. Cùng là đứng tại Thái tử điện, làm cho Khang Hi nhớ tới cảnh tượng khi tiểu gia hỏa đi đường còn chưa vững đã bị hắn phong làm thái tử, bàn tay nhỏ bé khi đó nắm tay hắn, cuối cùng đã trưởng thành, nắm lấy tay người khác. Một vạt áo bào phất lên, y quỳ gối trước mặt hắn. Khang Hi miễn cưỡng bứt lên một nụ cười, cúi người nâng thái tử gia dậy, vỗ vỗ vai y, không nói một lời.
Thái tử gia thuận thế đứng lên, tạ ân, liền quay lại nhìn Thái tử phi còn chưa có tháo hỉ khăn. Vẻ mặt mang theo vui vẻ của Khang Hi lập tức cứng ngắc. Ánh mắt mang theo nhu ý của thái tử làm hắn nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Y sẽ không phải thực sự thích nàng chứ? Khang Hi lâm vào bối rối.
Thái tử gia dứt khoát nắm tay Thái tử phi, hướng Khang Hi cáo lui rời đi, cái này làm Khang Hi thập phần bứt rứt. Chỉ là người kia vừa quay lưng về phía Khang Hi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, Khang Hi không có trông thấy. Trong đầu hắn thủy chung không xua đi được ánh mắt nhu ý của thái tử nhìn về phía người khác, nội tâm dâng lên cảm giác ngột ngạt bức bối.
Thái tử gia đại hôn, khắp chốn vui mừng, Dục Khánh cung tự nhiên là náo nhiệt không thôi. Không ít huynh đệ thái tử gia chưa từng gặp mặt đều xuất hiện chúc mừng. Dận Nhưng kéo Dận Thì qua giúp mình chống đỡ, trực tiếp trốn vào một góc uống rượu giải sầu, phảng phất giống như hôm nay chú rể là Dận Thì chứ không phải y.
Mà ở một góc hẻo lánh, một đứa trẻ vẫn luôn dán mắt lên người thái tử, khóe miệng kéo lên một nụ cười coi như ôn hòa, chỉ nét cười nhàn nhạt lại làm cho người ta cảm thấy như tắm trong gió xuân, trong mắt lại là ý tứ không rõ.
Thẳng đến khi thái tử theo một góc khuất đi ra ngoài, đứa trẻ kia mới đứng dậy, định rời đi.
Lại bị một hồi âm thanh dồn dập kéo lại. Người đến trước mắt là Tứ a ca Dận Chân, trên mặt hắn vẫn bảo trì vẻ vân đạm phong khinh, dù là giữa mùa nóng vẫn có thể cảm nhận được hàn ý phát ra từ người hắn. Dận Chân không chút để ý đến ánh mắt chăm chú của mọi người, chỉ tập trung tìm thái tử gia, lại cái gì cũng không tim được.
Dận Chân đi lên trước, nắm bả vai Dận Thì đã uống say loạng choạng hỏi, "Thái tử đâu rồi?"
Dận Thì uống say, cười ngốc nhìn hắn, "Ô, đây không phải là lão Tứ sao? Tới, uống cùng ta một chén." Run rẩy lắc lư bầu rượu trong tay.
Mùi rượu phả vào mặt làm Dận Chân dứt khoát đẩy Dận Thì ra, quay người rời đi, thời điểm đi ngang qua cửa ra vào lại nhìn thoáng qua chỗ đứa bé kia, lông mày bỗng nhíu lại.
Đứa nhỏ vẫn như trước bày ra chiêu bài tươi cười, trong mắt lại tràn đầy sợ hãi, yếu ớt cúi đầu, lộ ra run rẩy, quay người bỏ chạy.
Vội vã đi tìm thái tử, Dận Chân thấy nó chạy cũng không để tâm nữa, cũng quay người rời đi.
Mà đứa nhỏ kia chạy vài bước lại quay đầu nhìn về hướng Dận Chân, đôi mắt mới rồi sợ hãi giờ lại ngập tràn hận thù, "Cư nhiên là hắn."
""Thập bát a ca, chúng ta phải trở về thôi." Nhũ mẫu đột nhiên xuất hiện gọi nó.
"Ừm" Thu hồi ánh mắt cừu hận, lại khôi phục bộ dáng trẻ con.
Bên kia, Dận Chân chạy khắp nơi tìm thái tử, tìm đến phát sốt ruột rồi. Hoàng cung rộng lớn như vậy, hắn định tìm kiểu gì.
Một quyền hung hăng đấm lên thân cây, "Chết tiệt!" Như cuồng phong quét lá rụng, tán cây rung lắc rơi xuống một cơn mưa lá xanh.
"Ô…" Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt.
Theo thanh âm tìm kiếm, mượn ánh trăng, góc áo đỏ chót kia thực sự quá mức bắt mắt, Dận Chân nhìn thấy thái tử gia trong tay còn cầm bầu rượu, sắc mặt ửng đỏ, đang quyền đấm cước đá với cái thân cây, hiển nhiên coi nó là nơi trút giận, trong miệng còn không ngừng lầm bầm, "Rõ ràng nói thích ta, vì cái gì không để ý đến ta? Tại sao ta phải lập gia đình?"
Mỗi chữ mỗi câu như nện búa vào tâm Dận Chân, hắn đương nhiên đã hiểu thái tử gia đang coi cái cây kia như Khang Hi để phát tiết. Hết lần này đến lần khác, cái cây cổ thụ trăm năm kia vẫn không chút sứt mẻ sừng sững đứng đó, như đang cười nhạo y.
Dận Chân hắn ra roi thúc ngựa, vất vả gấp gáp trở về chẳng lẽ là để nghe những lời này sao? Hắn đứng cách không xa, mượn ánh trăng nhìn thái tử gia nổi tính trẻ con, trong mắt tràn đầy phức tạp, "Kẻ đó đến cùng có chỗ nào tốt?" Đây từ trước đến nay vẫn luôn là nghi vấn trong lòng hắn.
Cuối cùng, thái tử gia đã say khướt không còn khí lực cùng cái cây kia đối kháng, "Ngươi vì cái gì không trả lời ta?" Tựa vào gốc đại thụ, co quắp ngồi trên nền đất lạnh ngắt.
Dận Chân nhìn không nổi nữa, vẫn là tiến lên, nâng thái tử gia một thân mùi rượu đứng dậy, để y tựa lên người mình, thái tử gia mở cặp mắt mê ly, gương mặt băng sơn này, dù có say y cũng không nhầm được, dùng ngón tay chọc chọc, "Dận Chân?"
Dận Chân chỉ cười nhạt, "Vâng."
Dận Nhưng bỗng nhiên cười, "Ha ha ha, tới, cùng ta uống, ngươi biết không? Hôm nay là ngày ta, ta lập gia đình nha." Y lắc lư bầu rượu trong tay, xấu đến không nhìn nổi.
"Ta mang ngươi đi được không?" Dận Chân đột nhiên dùng hai tay nâng mặt thái tử gia, trong mắt tràn đầy nghiêm túc chăm chú.
Một câu này làm thái tử gia đang say cũng giật mình, lại lập tức khôi phục bộ dạng tửu quỷ, "Uống rượu, uống rượu?" Muốn tránh thoát khỏi hai bàn tay đầy vết chai kia.
Bàn tay thô ráp cọ lên gương mặt non mịn, cho dù đang say y cũng cảm thấy không thoải mái.
"Ta thực sự thích ngươi." Dận Chân giống như thu hết dũng khí, hít một hơi thật sâu, trực tiếp hôn lên môi thái tử, so với Khang Hi chỉ có hơn chứ không kém, hắn so với người đó còn bá đạo hơn.
Thái tử gia uống say nhưng vẫn vô thức cắn chặt môi, chặt chẽ không buông, y muốn phản kháng như ý thức mơ hồ, không còn nửa điểm khí lực, rất nhanh liền tước vũ khí đầu hàng.
Khang Hi lại bất ngờ xuất hiện trước mặt y, đẩy Dận Chân ra, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, hung hăng quăng cho hắn một cái tát, mạnh đến mức Dận Chân ngã xuống đất.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Khang Hi lạnh lùng nhìn Dận Chân.
Dận Chân lại không chút sợ hãi nhìn người trước mặt mà cười, "Ha ha ha…"
"Trẫm không nhớ rõ có triệu ngươi về kinh, cãi lại thánh mệnh, lá gan của ngươi quả là không nhỏ." Khang Hi tức đến muốn đánh chết hắn.
"Hoàng thái tử đại hôn, nhi thần thân là đệ đệ, tất nhiên nên đến chúc mừng không phải sao? Việc trị thủy nhi thần đã hoàn thành, hoàng a mã nếu như không muốn chuyện hôm nay lan truyền ra bên ngoài, đại khái có thể xử trí nhi thần." Dận Chân lãnh đạm nói, căn bản không chút úy kị, còn uy hϊếp ngược lại Khang Hi.
"Hoàng a mã…" Thái tử gia say bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh, lầm bầm lầu bầu gọi Khang Hi.
Mới vừa rồi còn nộ khí rợp trời, Khang Hi lập tức thay đổi thành thần sắc thương tiếc, thay y lau mồ hôi trên trán, "Không có việc gì, không có việc gì rồi, hoàng a mã ở đây." Ngữ khí tràn đầy thương tiếc dỗ dành, ôm lấy y, ý định rời đi.
Đi ngang qua Dận Chân, còn không quên bồi cho hắn một cước, "Trở về bế môn tự quá cho trẫm, không có chỉ không được vào cung."
Dận Chân nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt là thống khổ, Khang Hi đuổi hắn đi, hắn để lại cho Khang Hi một tai họa ngầm. Nghe được thái tử đại hôn, hắn muốn tận dụng thời gian dốc sức liều mạng xử lý mọi việc, không phân biệt ngày đêm chạy về, không có ai hỏi hắn có vất vả hay không.
Mà hết thảy chỉ là để Khang Hi không nắm bắt được, vì để gặp thái tử gia.
Thế nhưng ánh vào tầm mắt hắn chính là Khang Hi sớm đã đem sự tình xử lý xong cả rồi, ngược lại đem hắn đẩy cách thái tử ngày càng xa. Hắn cuối cùng thua một nước cờ, lại chưa từng hối hận ngày đó đã để cho Tô Bồi Thịnh(1) đi tìm thái tử gia. Ngày đó Khang Hi gọi Dận Chân tiến cung, nghĩ đến chuyện xảy ra cách đó không lâu, tính tình Khang Hi lại đa nghi, hắn dĩ nhiên ý thức được sự tình không ổn.
Quả nhiên, Khang Hi muốn đẩy hắn đi. Hắn đi trước một nước cờ, để Tô Bồi Thịnh đi báo cho thái tử, nói hắn cùng Khang Hi xung đột. Hắn biết lấy tính tình của thái tử nhất định sẽ tới hòa giải, mà hắn có thể nương theo nói ra hết thảy. Hắn cho rằng chuyện này sẽ gây ra khoảng cách giữa y và Khang Hi, hắn mới có thể yên tâm rời đi, lại chưa từng lường trước được sự tình sẽ dùng đại hôn của thái tử để chấm dứt.
Hắn không khỏi bội phục, Khang Hi so với hắn luôn hiểu rõ thái tử gia hơn.
Trời tháng năm luôn hay thay đổi, chỉ chốc lát đã nổi gió, hắn không biết mình đã quỳ trong mưa bao lâu, chỉ biết đợi đến lúc cả người ướt đẫm mới ngửa mặt lên trời thở dài, "Ngươi là của ta, sẽ chỉ là của ta." Mang theo một thân mỏi mệt xuất cung.
Khang Hi ôm thái tử gia đi, vì trời mưa, hắn cũng không quay về Càn Thanh cung mà đi tới một thiên điện gần đó tránh mưa. Thái tử gia say khướt vẫn không ngừng gọi tên Khang Hi.
Xung quanh không còn người khác, Khang Hi cuối cùng có thể làm gì mình muốn. Rượu thái tử gia uống hiển nhiên đã bị bỏ thêm đồ này nọ, cộng thêm Dận Chân vừa rồi đâm thêm một kích, kết cục chính là khó chịu dục hỏa đốt người.
Khang Hi lúc này mới nhớ tới rượu kia có vấn đề, "Chết tiệt!"
Nghĩ tới vừa rồi nếu mình xuất hiện muộn một chút, thái tử chẳng phải đã bị Dận Chân gặm, lại càng thêm tức giận. Thái tử gia bên cạnh nóng đến toát mồ hôi, không ngừng hô hào kêu nóng, bộ dạng mất hồn kia không ngừng trêu chọc Khang Hi.
Nắng hạn gặp mưa rào, cộng thêm thái tử gia vì Khang Hi lòng dạ hẹp hòi, từ nhỏ đến lớn bảo hộ đến mức một chút du͙© vọиɠ cũng chưa từng nếm qua. Kéo xuống màn che, Khang Hi như sói đói vồ mồi áp đảo y, không quan tâm đến không gian thời gian gì, chiếm lấy y.
Nhưng mà, kế hoạch cản không nổi biến hóa sao? Nghĩ tới hành động vừa rồi của Dận Chân, thái tử gia lại không có nửa điểm phản kháng, Khang Hi liền sinh khí, hạ thủ cũng mạnh hơn. Ôm thái tử gia một trận loạn cắn, ở trên xương quai xanh để lại một nụ hôn triền miên đến cực hạn.
Lúc này mới cảm thấy mĩ mãn cười cười, người kia vừa bị rượu bổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa bị Khang Hi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng mê ly tùy ý Khang Hi hành động. Kết cục, thái tử gia say rượu để mặc Khang Hi muốn làm gì thì làm, khiến cho hắn thập phần thỏa mãn.
Khang Hi tiếp tục công thành đoạt đất, vào thời khắc Dận Nhưng buông lỏng nhất, đỉnh thân một cái tiến thẳng vào, trực tiếp cướp đi đêm đầu tiên của thái tử gia. Dận Nhưng một mực mê man đột nhiên mở mắt kêu to, "Ah." Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu theo thái dương rơi xuống, hai chân run nhè nhẹ, hiển nhiên đau không nhỏ.
Khang Hi nhanh tay bịt kín miệng y, nửa đêm bị người nghe thấy, rất không tốt. Đôi mắt mê ly của thái tử gia một mực trừng hắn, nhìn đến tâm Khang Hi sinh sợ hãi, một mực cười làm lành, động tác dưới thân lại vẫn không chịu ngừng. Lần trước thái tử gia trêu chọc hắn, khoản nợ này dù thế nào cũng phải đòi cả vốn lẫn lãi.
Thái tử gia trừng hắn một lát lại buồn ngủ, bị giày vò không nhẹ, dược hiệu sớm đã tan, liền không chịu phối hợp với Khang Hi nữa. Khang Hi thập phần uất ức, hắn mới phát tiết được một nửa tên nhóc này đã ngủ rồi, còn gắt gao nắm chặt làm hắn đi không được ở không xong. Khang Hi cảm giác thất bại sâu sắc, vì cái gì lần nào cũng bị tên nhóc này tra tấn.
Tình thế bây giờ hắn có muốn đi dội nước lạnh cũng không được rồi, nhanh chóng toát một đầu mồ hôi, "Bảo Thành, nghe lời, buông tay được không nào? Hoàng a mã ra ngoài một chút liền trở lại." Khang Hi dụ dỗ thái tử gia buông tay, ra ngoài kia dầm mưa một tí cũng được.
Thái tử gia lại rầm rì hai tiếng, cọ cọ ngực hắn, ngủ say, còn không tha quấn chặt lấy Khang Hi, làm hắn khó chịu bó tay.
Nuốt một ngụm nước bọt, "Là tại ngươi không cho trẫm đi đấy." Một đòn phản công, mềm giọng không được thì trực tiếp mạnh tay, làm thái tử gia một hồi gào khóc thảm thiết.
Gặm đến thỏa mãn, Khang Hi lúc này mới nghĩ đến việc giải quyết hậu quả. Đột nhiên nhớ tới tòa thiên điện chỗ này vắng vẻ, căn bản không có khả năng có quần áo để thay ở đây, đến một người múc nước cũng không có. Đêm nay là đêm tân hôn của thái tử, thái tử gia không có mặt ở Dục Khánh cung, hắn cũng không thể dẫn y về Càn Thanh cung, nếu để cho người khác biết…cái này, cái này, cái này, cái này…. Khang Hi bối rối vạn phần.
Suy đi tính lại, đành phải nhặt quần áo ướt đẫm trên đất mặc lại, cau mày xoắn xuýt rồi cũng vẫn phải mặc vào. Dùng chăn mền đem thái tử bao chặt, xác định y sẽ không bị cảm lạnh. Lột ga giường, lột vỏ chăn, nệm, còn có quần áo của thái tử gia, tất cả nhét vào tủ quần áo. Làm hết những thứ này thì trời đã hửng sáng, một hồi nữa là đến giờ nhóm a ca tới thư phòng, triều thần lục tục vào triều, người sẽ nhiều lên. Khang Hi hôn vội lên trán thái tử, đội mưa chạy về Càn Thanh cung.
Vừa trở về, y phục còn chưa kịp đổi đã gọi Lương Cửu công công đến dặn dò một đống, bảo ông lập tức tới thiên điện kia chuẩn bị nước ấm cùng quần áo, tận lực để thái tử ít xuất hiện.
Một đêm giày vò chứng minh thái tử gia không có dễ ăn như vậy. Khang Hi mệt nhọc không chịu nổi mà trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, vừa nghĩ tới tính tình thái tử gia, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.
Chú thích:
(1) Tô Bồi Thịnh: Tổng quản thái giám tâm phúc theo hầu Ung Chính tức Dận Chân từ khi còn là Tứ a ca đến khi trở thành hoàng đế.