"Gia, nếu ngài không thoải mái thì bảo nô tài đi mời thái y." Tiểu Hà tử lo lắng nhìn tiểu thái tử gương mặt vô hại mà cười đến nham hiểm trước mặt.
Tiểu thái tử đảo tròng mắt trắng dã, "Ngươi thấy ta bị bệnh chỗ nào, rõ ràng ta rất tốt."
"Gia, nếu ngài không có bệnh thì muốn cái đó làm cái gì?" Tiểu Hà tử chỉ chỉ thuốc xổ trong tay thái tử, nghi ngờ hỏi.
"Khụ khụ… Ta còn lâu mới nói cho ngươi." Tiểu thái tử nắm chặt bình sứ trong tay, cười đến đắc ý.…
"Tiểu thư, chúng ta ngày mai có thể về nhà." Nha hoàn đỏ vành mắt nâng Vương tiểu thư sắc mặt có chút tái nhợt.
"A, về nhà? Chúng ta nếu cứ thế này trở về, còn không phải sẽ biến thành trò cười cho cả Giang Ninh sao? Về sau còn có ai dám lấy ta?" Trong mắt nữ tử hiện oán hận thật sâu, thấm tận xương tủy, cắn khăn lạnh lùng nói.
"Tiểu thư, không quay về thì còn có thể làm gì? Mạo phạm thái tử là tội danh không nhỏ, hoàng thượng đã tha cho chúng ta một mạng, không có xét tội đến người nhà đã là đặc biệt khai ân, cho dù giờ tiểu thư có tiến cung cũng không được sống khá giả đâu." Nha hoàn dùng ngữ khí tiểu thư thật không hiểu chuyện nói.
"Hừ, đó là bởi hắn sợ nhi tử bảo bối của hắn bị ô uế thanh danh. Tên ranh con kia hủy hoại cả đời ta, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu không phải nó mắng ta không biết liêm sỉ, giống như kĩ nữ, ta sao có thể bị kích động chứ. Hừ, ta cũng không tin hoàng thượng đối ta không hề động tâm, từ xưa anh hùng vốn đã khó qua ải mĩ nhân. Ta cho dù không phải nữ tử có khí tiết nhưng ta cũng có kiêu ngạo của ta. Tiểu hỗn đản kia làm nhục ta, có một ngày ta sẽ trả lại đủ." Nàng tức giận nói, ánh mắt mang theo hung ác.
"Tiểu thư, hoàng thượng muốn chúng ta ngày mai hồi phủ, ngài ấy cũng sắp khởi giá hồi kinh rồi, sẽ không gặp chúng ta đâu. Tiểu thư vẫn là thả lỏng tinh thần về nhà di. Lão gia dẫu sao cũng là một tri huyện, ai dám cười tiểu thư." Nha hoàn như trước khuyên giải.
Đã bị hận ý tràn ngập đầu óc, Vương tiểu thư đâu có nghe vào.
"Ô, đây không phải mỹ nữ Giang Nam sao? Sao lại biến thành cái dạng này rồi?" Tiểu thái tử miệng mồm ngoa ngoắt cười lạnh nhìn nữ tử trước mắt.
"Thái tử điện hạ cát tường." Đè xuống hận ý tràn ngập, thay đổi thành bộ dáng tươi cười nói.
"Lúc trước là ta quá xúc động, không biết phân biệt mạo phạm thái tử điện hạ, mong thái tử điện hạ thứ tội." Nàng khiêm cung nói.
Lời này làm tiểu thái tử có chút xấu hổ, nó vốn là đến chế giễu người ta, thuận tiện trước khi nàng đi thì chơi nàng một vố. Nhưng nhìn nữ tử từng nịnh nọt mình hôm nay lại cẩn thận từng câu chữ, một chút kiêu ngạo khinh người cũng không còn, nó lại có chút mủi lòng. Nhất là người trước mặt cũng coi như là một mỹ nhân, lòng thích cái đẹp thì ai cũng có, nói chi đến nó. Chỉ là nữ nhân này đã từng muốn lợi dụng vị trí của nó, làm cho nó tức giận không thôi. Hôm nay nàng cũng sắp đi rồi, sẽ không còn liên quan gì đến nó, cũng không thể làm mẫu phi của nó nữa. Tiểu thái tử vô thức lại có phần tán thưởng vẻ đẹp của nàng.
"Thái tử điện hạ." Thấy nó ngẩn người, nữ tử khẽ gọi.
Nữ tử dựa vào thật gần, làm tiểu thái tử da mặt mỏng hơi đỏ mặt, "Khụ khụ… Ta đã sớm nói, là tại ngươi không thức thời thôi. Đây hết thảy là để cảnh tỉnh ngươi, bổn thái tử cũng không có dễ gạt như vậy." Ánh mắt có chút thâm thúy giống Khang Hi.
Gói trà trộn thuốc xổ kia nó cuối cùng không có đưa ra mà cố tình đánh đổ xuống đất. Dù sao nàng đã đáng thương như vậy, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, thần sắc cô đơn, vẻ mặt lại rất hối hận. Bản thân mình cũng đã tự tay đánh nát giấc mộng của nàng, Dận Nhưng quyết định, tha được thì tha đi. Quan trọng nhất là mình không cần đánh thuốc nàng, để nàng có cớ ở lại đây thêm vài ngày.
"Tiểu thư, thái tử đi xa rồi." Nha hoàn gọi Vương tiểu thư.
"Hừ, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu." Nhìn tiểu thái tử đắc ý rời đi, nàng thấp giọng nói.
"Đáng tiếc, gói trà ngon phải bỏ đi." Nha hoàn vừa thu dọn vừa cảm thán.
Mà Vương tiểu thư thì lạnh lùng nhìn, mang theo hận ý.
"Hoàng thượng giá lâm." Ngoài cửa truyền đến thanh âm lanh lảnh.
Nữ tử vội liếc nha hoàn, ý bảo mau tiếp giá.
Khang Hi vừa tiến đến căn bản không thấy cử chỉ của các nàng, ánh mắt chỉ một mực tìm kiếm thân ảnh thái tử. Hắn thực ra vì nhận được tin nhi tử bảo bối chạy tới đây, sợ nó lại gây chuyện nên mới vội đuổi theo, kết quả không tìm được người.
"Hoàng thượng, thái tử điện hạ vừa mới đi." Nữ tử tựa hồ xem hiểu suy nghĩ của Khang Hi, thong thả nói.
Nhìn nữ nhân đã lâu không thấy, trên người thiếu đi một chút sắc sảo lúc mới gặp, ngược lại nhiều hơn một tia thong thả bình tĩnh, không khỏi cảm thán Nạp Lan Dung Nhược nói đúng, tâm nữ nhân này sâu như biển, dưới nhục nhã như vậy mà vẫn có thể biểu hiện như không có gì.
"Khụ khụ… vậy sao?" Trong lòng Khang Hi đã đem bọn nô tài ra mắng mấy lượt, không báo sớm làm hắn bây giờ rơi vào tình thế xấu hổ, đi không được, ở cũng không xong. Chẳng lẽ bảo hắn nói với người ta hắn đến đây là vì sợ nhi tử bảo bối đi tính kế hại người?
Nữ tử khẽ gật đầu, mỉm cười mời Khang Hi, "Hoàng thượng đã đến rồi, không bằng ngồi xuống uống chén trà đã, đây là lá trà thái tử mới đem tới."
Khang Hi tùy ý gật đầu, ngồi xuống. Nàng kia quay lưng về phía Khang Hi, lộ ra nụ cười gian trá, liếc nhìn nha hoàn, phất tay ý bảo đi pha trà. Nha hoàn kia kinh ngạc nhìn nàng, mà nàng thì nhẹ gật gật đầu, ánh mắt mang theo ẩn ý. Nha hoàn sáng tỏ đi xuống. Nha hoàn kia đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đem lá trà thái tử đã dẫm lên pha cho Khang Hi uống, mà là đổi trà mới, tăng thêm một phần thuốc.
"Nóng, nóng…" Mới hết một chén trà, Khang Hi đã cảm thấy nôn nóng không thôi, trán không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng, đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng đi chưa được hai bước, trước mắt đã một mảnh mơ hồ. Nàng kia cười tiến lên đỡ hắn, liều mạng cọ xát, làm cho hắn càng thêm khó nhịn, khô nóng không thôi.
Khang Hi đã thần trí không rõ vẫn bất giác kêu, "Bảo Thành, Bảo Thành…"
Làm cho nàng ta lộ ra biểu lộ dữ tợn, "Hừ, ta không tin chỉ một đứa con trai lại có vị trí lớn đến như vậy trong lòng ngươi."
Một đêm ân ái, nước mắt nàng bất giác trượt xuống, đêm đầu tiên của bản thân, cứ như vậy mà trôi qua. Từ nay về sau phó thác cả đời cho một nam nhân không yêu mình, thậm chí sẽ hận mình cả đời. Thế nhưng mà… nàng hối hận không? Hẳn là không. Tiến thêm một bước, ít nhất nàng còn có một tia hy vọng, nếu thật sự lui lại phía sau, cuộc đời nàng coi như bị chôn vùi.
Nàng vốn định trước khi rời đi sẽ học theo Vệ Tử Phu gặp Hán Vũ Đế, trình diễn một hồi khổ đau, làm cho Khang Hi động tâm thương tiếc mình, mình cũng có thể lưu lại.
Thế nhưng ngay thời khắc nhìn thấy lo lắng trong mắt Khang Hi khi tìm kiếm thái tử, nàng minh bạch, nàng không phải Vệ Tử Phu, hắn cũng không phải là Hán Vũ Đế. Trong mắt hắn không có nàng. Nhìn lá trà rơi vãi trên đất, nàng bỗng nhiên nảy ra ý khác, liền đánh liều chơi một canh bạc. Thiên đường hay địa ngục đều được quyết định trong khoảnh khắc đó. Dược là trước khi ra khỏi cửa, mẫu thân nàng cho, nói có công hiệu kí©ɧ ŧɧí©ɧ chuyện phòng the. Một khắc này thật sự thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không tận dụng thì thật có lỗi với bản thân. Mà cái tên vẫn luôn thoát ra khỏi miệng hắn trong lúc mơ màng làm cho nàng đau lòng không thôi, càng thêm hận tên tiểu chính thái(1) thái tử gia kia.
Quả nhiên, Khang Hi ngày hôm sau tỉnh lại, ôm đầu đau đớn, quay đầu thì nhìn thấy nữ tử kia, kinh ngạc không thôi, cảm giác bản thân bị tính kế rồi. Tức giận trừng mắt nhìn nữ tử bên cạnh vẻ mặt giả như bi thương, kì thực là mừng rỡ. Tay bóp chặt lấy cổ nàng, "Ngươi dám tính kế trẫm." Trong mắt hắn, lửa giận thiêu đốt hừng hực.
Nữ tử bị bóp cổ đều sắp thở không nổi, mặt đỏ lên, nước mắt chảy ra, sẽ chết, nàng sẽ chết, thống khổ lắc đầu.
Khang Hi lúc này mới hung hăng buông tay, lực quán tính làm nàng ngã ra sau, đầu cùng lưng nện vào tường đến bịch một tiếng, có thể thấy người hạ thủ nặng tay thế nào. Mà trong mắt Khang Hi không hề có một chút thương tiếc, chỉ vội xuống giường mặc quần áo.
"Ta.. ta.. ta không có tính toán, tính toán hoàng thượng.. Trà kia đúng, đúng là..thái tử..đưa..tới..Cũng không, không biết sao…lại..xảy.. ra chuyện." Nàng không ngừng ho khan, đứt quãng nói.
Bước chân rời đi của Khang Hi ngừng lại, bàn tay nắm thành quyền, khớp xương trắng bệch, quay đầu nhìn, nắm cằm nàng, không chút để ý đến vẻ đáng thương kia, cười lạnh, "Ngươi thật muốn làm phi tử của trẫm đến như vậy, muốn vào cung?"
Nữ tử kinh ngạc bị Khang Hi nhìn thấu nhưng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí mang theo một tia kiên định, "Đúng vậy." Nàng dĩ nhiên biết rõ bản thân không thể lừa hắn, thứ nàng đánh cược chính là tình cảm của hắn đối với thái tử.
Khang Hi lại hung hãn quăng cho nàng một cái tát, một cước đạp tới, khóe miệng nàng lập tức chảy vết máu đỏ thẫm, phối với khuôn mặt tái nhợt, là thê mỹ như thế, "Rất tốt, trẫm cho ngươi như nguyện."
Khang Hi không quay đầu lại rời đi, chỉ để lại một câu cuối cùng, "Cả đời trẫm rất ghét bị tính toán cùng lừa gạt, nhất là kẻ dám mang thái tử ra uy hϊếp trẫm, trẫm thả cho ngươi đường sống ngươi lại không muốn, mong rằng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định của bản thân ngày hôm nay, hừ."
Hắn vì nể tình cũ, hoàng gia vô tình, mà chuyện ngày ấy thái tử cũng có sai cho nên mới nương tay tha cho nàng về nhà. Nhưng hôm nay, nàng đã chặt đứt một tia tình cũ cuối cùng trong hắn.
Hắn không phải không muốn gϊếŧ nàng mà là hắn không thể. Vô luận thế nào hắn cũng không tin tiểu thái tử nhà mình sẽ tâm tính thiện lương đi đưa trà cho nàng, hắn tự nhiên biết rõ tên nhóc đó sẽ có biện pháp chỉnh người. Mà lá trà kia, hắn cũng không tin thái tử mình luôn một mực che chở có thể tiếp xúc được với xuân dược. Trong mắt hắn, đứa con này cùng lắm là lấy thuốc xổ đi chỉnh người ta, xuân dược kia thấy thế nào cũng là tự nữ tử kia hạ. Hắn không phải không muốn truy cứu mà là không thể truy cứu. Mặc kệ thái tử có liên quan thật hay không, hết thảy đã biến thành nguy hiểm cần coi chừng, một chút không cẩn thận, hắn sẽ mất dân tâm Giang Nam, mà việc này dù có tra kiểu gì thì cũng sẽ liên lụy đến thái tử.
Hắn cũng có nghĩ qua sẽ trực tiếp lưu nàng lại nhưng chuyện như thế truyền ra thực sự không dễ nghe, chỉ cần hắn rời khỏi, tiếng gió lọt ra ngoài sẽ biến thành phiền toái. Tốt xấu gì cũng là nữ nhi của mệnh quan triều đình, nếu đem nàng lén giải quyết cũng không ổn. Dù sao lần này hắn nam tuần cũng là để trấn an dân tâm, cho nên mới phải đi thăm lăng Minh Hiếu, ở trước miếu Khổng Tử viết mấy chữ "Muôn Đời Tốt". Tất cả là để trấn an thế tử Giang Nam, dù sao ở đây vẫn còn rất nhiều người, hắn chưa thể buông tay. Hôm nay hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng tự mình nuốt xuống rồi, vẫn thấy khổ không nói nên lời.
Hắn một bên muốn đi gặp nhi tử chỉ biết hành động theo cảm tính kia, một bên lại không biết nên đi gặp nó như thế nào, tâm can xoắn xuýt không thôi. Dù sao chính miệng hắn đã đáp ứng tiểu thái tử, tuyệt đối sẽ không mang nàng hồi cung. Giờ thì tốt rồi, ha, quả nhiên, nữ nhân đều là kẻ gây tai họa.
"Hoàng thượng, thái tử đã ở bên trong đợi ngài một đêm." Lương Cửu công công nói khẽ.
Khang Hi nhẹ gật đầu, ra hiệu đã biết. Khẽ khàng đẩy cửa, nhìn thấy tiểu thái tử ngủ gục trên bàn, lông mày nhíu lại, thoạt nhìn ngủ rất không an ổn, xem ra đã đợi hắn cả đêm. Khang Hi thương tiếc không thôi, cầm lấy áo choàng, nhẹ nhàng muốn đắp cho tiểu gia hỏa nhưng lại đánh thức nó.
Tiểu thái tử xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy Khang Hi, lộ ra tươi cười vui vẻ, "Hoàng a mã."
Khang Hi bất đắc dĩ xoa đầu nó, "Mệt rồi sao không về đi ngủ?"
"Hoàng a mã nói muốn cùng Bảo Thành dùng bữa, nhưng Bảo Thành đợi một đêm ngươi vẫn không về. Hoàng a mã đi vào trong đó rồi hả?" Tiểu thái tử ủy khuất phàn nàn.
"Ngươi đó, trở về nghỉ ngơi đi. Chúng ta ngày mai về cung, được không?" Khang Hi đau lòng nói.
"Được, Bảo Thành cũng nhớ Dận Thì cùng cổ mã ma rồi." Tiểu thái tử nghe tới sắp về nhà cũng rất vui vẻ, quấn quýt lấy Khang Hi không buông.
"Hoàng a mã, Bảo Thành ngày hôm qua đi dạo hành cung, phát hiện có rất nhiều chỗ đều là mới xây, nhìn kiến trúc, kết cấu, có lẽ tốn không ít bạc. Nhi thần hỏi qua ngũ thúc, dùng bổng lộc của Tào đại nhân, trừ khi hắn tham ô, bằng không không thể nào chi nhiều bạc đến như vậy. Hoàng a mã gần đây đối đãi Tào gia không tệ, thấy thế nào thì bọn họ cũng không có lý do gì để tham ô. Nhưng bằng nhi thần quan sát, bọn họ chắc chắn có tham ô." Tiểu thái tử kể ra phát hiện của mình, trên nét mặt không giấu được một tia kiêu ngạo vui sướиɠ.
Lần này đến lượt Khang Hi ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ cùng thiên phú làm chính trị của thái tử, "Bảo Thành nói tiếp." Cau mày lắng nghe.
"Nhi thần nói xong rồi." Tiểu thái tử chớp chớp đôi con ngươi vô tội.
"Ngươi ah, vậy Bảo Thành cho rằng nên xử lý như thế nào?" Khang Hi bất đắc dĩ nhìn nó, điểm điểm cái mũi nhỏ.
"Hoàng a mã, cổ mã ma thường nói hoàng a mã đối đãi với Tào gia như người nhà, đã là người nhà, nếu như Tào đại nhân không có tham ô, hoàng a mã chẳng lẽ lại để hắn rơi vào kết cục chết không minh bạch." Tiểu thái tử cắn môi, suy tư thật lâu mới lên tiếng.
Khang Hi lại một mực đắm chìm trong hồi ức. Cuối cùng, hắn cả đời đều không phát hiện Tào gia suy bại chính là bởi vì mình, mà tiểu thái tử lại một phen đánh thức hắn. Dù sao hắn đã từng bốn lần nam tuần đều do Tào gia tiếp đón. Hắn vẫn cho rằng Tào gia quá mức không biết thân biết phận mới rơi vào kết quả như vậy, lại chưa từng nghĩ tới mầm mống suy bại ấy là do chính mình chôn xuống. Quả thật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao? Khang Hi mỏi mệt xoa trán.
"Hoàng a mã." Nhìn Khang Hi thất thần, đợi cả buổi không được Khang Hi khích lệ, tiểu thái tử nghiêng đầu kéo ống tay áo hắn, biểu lộ rất không vui.
Khang Hi nhìn thái tử, vui mừng cười cười, "Bảo Thành của trẫm quả nhiên thông minh." Tiểu thái tử lúc này mới hài lòng cười. Luận tài năng, luận chính kiến, luận văn trị võ công, thái tử đều là người thừa kế hoàn mỹ nhất. Điều duy nhất khiến Dận Nhưng bại trước Dận Chân là y thiếu đi một phần nhẫn nại. Người quá chí tình chí nghĩa, chung quy không thích hợp với vị trí tịch mịch kia, cho dù y tài hoa hơn người, thiên tư thông minh thì cũng vậy.
"Ta đói bụng, chúng ta đi dùng bữa được không?" Tiểu thái tử lại khôi phục thiên tính của mình, phảng phất như người vừa tỉ mỉ phân tích vấn đề không phải là nó.
Khang Hi nhìn bé con trở mặt cũng bó tay, nghĩ tới nữ nhân phiền toái kia lại thở dài. Thôi đi, hắn vẫn quyết định không nói ra. Dù sao nhìn đôi con ngươi như nước kia, nếu để nhi tử tức giận nhìn mình rồi bỏ chạy mất dạng, đây cũng không phải kinh thành hoàng cung, hắn biết đi đâu tìm người chứ. Ngửa mặt nhìn trời cao, Khang Hi cảm thấy mình càng sống càng biệt khuất, từ bao giờ mà hắn phải nhìn sắc mặt người khác để làm việc như vậy? Rồi lại vì thế mà cảm thấy mĩ mãn.
Chú thích:
(1) Tiểu chính thái: Bồ nhí/tình nhân/kẻ chuyên phá hoại chuyện của người khác.