Khang Hi Trọng Sinh Dưỡng Thái Tử

Chương 31

(Giải thích một chút, ở chú thích chương 30 có nói Thuận trị vì Đổng Ngạc phi chết thì đau buồn sinh bệnh chết theo nhưng có lời đồn rằng ông vốn không chết mà là bỏ đi tu ở Ngũ Đài sơn. Khang Hi khi tại vị có 6 lần đi tuần phía Tây thì 5 lần đến Ngũ Đài sơn nên mới sinh ra lời đồn này)

"Hoàng thượng, ta già rồi, để cho ta đi một lần đi." Trên giường bệnh, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mang theo chờ mong nắm tay Khang Hi.

"Hoàng mã ma, sao phải khổ vậy chứ?" Khang Hi lại giống như không vui đáp, tránh nhìn vào mắt bà.Không khí im lặng, chỉ có khói xanh lượn lờ bay lên từ lư đồng.

"Hoàng thái hậu, thuốc nguội rồi." Tô ma ma bưng bát thuốc lên, đánh vỡ không khí gượng gạo.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu bất đắc dĩ thở dài.

"Để trẫm." Khang Hi thuần thục tiếp nhận bát thuốc, hầu thái hoàng thái hậu uống.

"Hoàng…" Thái hoàng thái hậu như muốn nói lại thôi.

"Hoàng mã ma, tôn nhi còn có chính sự phải xử lý, xin cáo lui trước, lát nữa lại đến thăm ngài." Khang Hi không muốn nghe tiếp, cấp tốc rời đi. Hắn thủy chung có chấp niệm của mình, hắn vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho người nam nhân đã tổn thương hắn, dù là sống lại thêm một kiếp hắn cũng không muốn nhìn thấy ông ta.

Cho dù hắn biết rõ, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đến cùng có bao nhiêu khát vọng được gặp lại ông ta, hắn cũng không đành lòng làm bà bị tổn thương một lần nữa. Kiếp trước, hắn cuối cùng không thể lay chuyển được thái hoàng thái hậu khẩn cầu, để cho bà đi Ngũ Đài sơn, đổi lại, người kia không chịu gặp bọn họ. Từ đó về sau, hắn rõ ràng cảm nhận được bà thất lạc thê lương, chỉ vài năm gắng gượng rồi cũng mang theo tiếc nuối mà đi.

Khang Hi không muốn gặp người kia là do hận ông ta, cũng là không muốn thái hoàng thái hậu lại vì chuyện này phí sức, hao tổn tinh thần, có đôi khi thà rằng không thấy, giữ lại một phần chờ đợi, còn hơn là thấy rồi lại mang theo thất vọng, tiếc nuối cả đời. Lần này, hắn không muốn đồng ý với thái hoàng thái hậu, đành phải vội vàng cáo lui.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thấy hắn muốn rời đi, chỉ bất đắc dĩ nhắm mắt, thanh âm than nhẹ thật dài, là thất vọng. Rất lâu, bà nhìn bóng lưng hắn chậm rãi nói, "Hắn dù không tốt cũng là a mã của ngươi a." Lời nói mang theo vô tận mỏi mệt.

Khang Hi nghe thấy, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, khớp xương trắng bệch, lông mày nhíu lại, lộ ra thống khổ, bước chân nhanh hơn.

Tô ma ma thấy hai tổ tôn bọn họ giằng co cũng lo lắng. Thay Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đắp kín chăn, đợi ngài ngủ say liền đi tìm Khang Hi. Nếu nói trên đời này có ai hiểu rõ suy nghĩ của thái hoàng thái hậu nhất, ngoài bà ra có lẽ không còn ai khác.



"Bịch" một tiếng. Khang Hi cúi xuống mới phát hiện mình va phải tiểu thái tử.

"Ngươi không ở thư phòng, chạy tới đây làm gì?" Khang Hi không vui nhìn tiểu thái tử trước mắt lại trốn học, mamg theo tí ti tức giận, trừng mắt nhìn nó.

Cảm nhận được Khang Hi không vui, tiểu thái tử vỗ phủi bụi trên người, bĩu môi, "Ta nghe nói cổ mã ma bị bệnh cho nên, cho nên muốn đến thăm."

Khang Hi đảo tròng mắt, "Vậy ngươi sao không đi vào, đợi ở chỗ này làm gì?"

"Ta, ta, ta…" Tiểu thái tử cụp đầu, hai bàn tay đan lại, ngón cái xoay vòng vòng, một bộ không biết làm sao. Nó mới không nói cho Khang Hi là vì nhìn thấy hắn nên nó mới sợ không dám vào.

Nó vốn định trốn sau cửa, đợi Khang Hi đi rồi mới vào. Nào biết lại vô tình thấy Khang Hi đối nghịch với thái hoàng thái hậu, làm cho nó kinh ngạc. Trong lòng nó, Khang Hi luôn hiếu thuận với cổ mã ma, thế nào đột nhiên lại ngỗ nghịch cãi lời bà. Chờ nó định thần muốn trốn, Khang Hi đã tới trước mắt rồi.

"Được rồi, Bảo Thành, cùng trẫm trở về đi, thái hoàng thái hậu ngủ rồi, tối nay trẫm đưa ngươi tới." Khang Hi hơi mỏi mệt sờ sờ đầu tiểu thái tử nói, cũng không có tâm tình truy cứu chuyện tiểu thái tử trốn học.

"Sư phó dạy ngươi thế nào?" Khang Hi nắm tay tiểu thái tử nhàn nhạt hỏi.

"Ta sớm đã học xong nội dung sư phó dạy, bài tập cũng đã làm xong, còn xin sư phó cho ta về sớm. Ta mỗi lần học xong tới thăm cổ mã ma, Tô ma ma đều nói cổ mã ma ngủ rồi, cho nên ta mới…" Tiểu thái tử giải thích, lại rất không tự tin. Nó tất nhiên biết rõ Khang Hi rất ghét nó trốn học, cũng biết Khang Hi đối nó có bao nhiêu nghiêm khắc, nhất là một năm gần đây. Phàm là lỗi sai nào dù nhỏ nhất cũng bị phạt, làm cho nó mỗi khi ý thức bản thân làm sai, lúc đối mặt Khang Hi đều hơi sợ.

Khang Hi thấy bộ dạng tiểu thái tử khúm núm, không còn có hoạt bát, không sợ gì như trước, hắn không biết bản thân nên cao hứng hay thất vọng. Hắn không đành lòng trách móc nặng nề nhóc con này, rồi lại không thể không đối mặt sự thật, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nói có lý.

Ví dụ cho thịnh cực khởi suy đã quá nhiều. Gần nhất có thể nhìn hoàng gia gia của hắn, Hoàng Thái Cực(Sùng Đức đế, ông nội Khang Hi). Hoàng Thái Cực sủng ái thần phi, ái phi sinh hạ bát hoàng tử làm cho hoàng gia gia lần đầu tiên ban lệnh đại xá. Lại nhìn hoàng a mã của hắn, vì Đổng Ngạc phi sinh con mà mừng rỡ như điên nói đó là đứa con đầu tiên của mình, không nhìn nhận hắn.

(Đại hoàng tử của Thuận Trị chết yểu, nhị hoàng tử là Phúc Toàn, tam hoàng tử là Khang Hi. Vinh thân vương, con của Đổng Ngạc phi là thứ 4 nhưng khi ra đời, Thuận Trị lại ban chiếu thư ân xá, bên trong viết Vinh thân vương là "hoàng tử thứ nhất", phủ nhận hoàn toàn 3 đứa con còn lại. Thêm nữa, Sùng Đức sủng ái bát hoàng tử, Thuận Trị sủng ái tứ hoàng tử, cả 2 hoàng tử này đều chết non)

Đạo lý thịnh cực khởi suy, hắn cho tới bây giờ luôn hiểu rõ. Thuở nhỏ sống bên cạnh Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, mưa dầm thấm đất, hắc ám trong cung đình hắn đã gặp không ít. Hai đứa bé kia chết như thế nào, nếu bảo không có chút gì khả nghi thì ai tin? Kể cả đứa con trai trưởng của hắn, anh ruột của tiểu thái tử, Thừa Hỗ, nếu không phải được tập hợp quá nhiều sủng ái, chưa chắc đã đoản mệnh.

Giống nhau chính là bọn họ vào lúc hưởng quá nhiều sủng ái, vô tình đã tạo nên quá nhiều địch nhân, khác nhau chính là, Dận Nhưng giống Khang Hi, dù sinh non nhưng rất kiên cường, còn cùng hắn yêu nhau gϊếŧ nhau cả nửa đời. Nhưng kết cục thì sao? Y vẫn vào lúc đứng trên đỉnh cao mà đi tới bước đường cùng. Xét cho cùng, chẳng qua là bởi hoàng đế cho bọn họ sủng hạnh độc nhất vô nhị quá sớm.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, những ví dụ hắn từng cho rằng rất buồn cười như Hán Vũ Đế và Vệ Thái tử lại có ngày xảy ra với chính mình mà bản thân hắn lại không hề phát hiện ra. Thẳng đến khi mất đi rồi, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mới làm cho hắn triệt để thanh tỉnh. Không thể không nói, ba người bọn họ bất công, thật đúng là đời sau càng quá đáng hơn đời trước.

"Hoàng a mã…" Tiểu thái tử nhìn Khang Hi nhíu mày nhìn về phía xa, nghi hoặc gọi.

Nhìn đôi mắt trong suốt của tiểu thái tử, Khang Hi miễn cưỡng cười nhẹ, "Bảo Thành, làm sao vậy?" Dẫn tiểu thái tử đến một đình nghỉ mát ngồi xuống.

"Hoàng a mã có phải hờn dỗi gì với cổ mã ma rồi?" Tiểu thái tử vẻ mặt một bộ nhất định là như thế, làm Khang Hi có chút buồn cười.

"Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi? Trẫm sao có thể hờn dỗi với thái hoàng thái hậu."

"Hoàng a mã gạt người, cổ mã ma rõ ràng không vui, hoàng a mã cũng không vui. Bảo Thành lớn rồi, có thể cùng hoàng a mã phân ưu." Đôi mắt linh động chớp chớp, nhìn thẳng vào Khang Hi.

Tâm tình không vui của Khang Hi cũng vì mấy câu này mà khởi sắc không ít, "Bảo Thành nói xem."

"Mới không phải." Tiểu thái tử không vui khi thấy Khang Hi coi thường mình, bĩu môi, bắt đầu cãi lại, "Sư phó nói, sự phụ mẫu kỉ gián, kiến chí bất tòng, hựu kính bất vi, lao nhi bất oán. Hoàng a mã rõ ràng không có làm được." Tiểu thái tử càng nói càng chột dạ, thanh âm cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

"Bảo Thành đến nói xem, trẫm có chỗ nào làm không được?" Khang Hi nghiền ngẫm nhìn tiểu thái tử.

Nhìn bộ dạng Khang Hi không vui, tiểu thái tử nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau mấy bước mới thong thả nói, "Ý sư phó nói là phụng dưỡng cha mẹ, cho dù bọn họ không nghe theo ý chúng ta cũng phải cung kính, uyển chuyển khuyên bảo, không thể trực tiếp làm trái, vì phụ mẫu mà vất vả cũng không nên oán hận. Thế nhưng vừa rồi hoàng a mã rất rõ ràng tức giận với cổ mã ma, tuyệt không cung kính." Tiểu thái tử lòng bàn chân như bôi mỡ, nói xong liền chạy biến.

Khang Hi trừng mắt liếc nó một cái, tiểu thái tử đã chạy xa, còn ở đằng xa quay về phía Khang Hi làm một cái mặt quỷ.

"Hoàng thượng."

Vừa mới bị nhi tử giáo huấn, Khang Hi không khỏi tức nghẹn, đang định chạy theo bắt tên nhóc con kia lại thì nghe thấy sau lưng có người gọi hắn.

Vừa quay đầu lại, là Tô ma ma. Điều chỉnh sắc mặt, Khang Hi không vội nói gì, chỉ để cho bà ngồi xuống.

"Nếu có một ngày thái tử gia rời xa hoàng thượng, không biết hoàng thượng sẽ cảm thấy thế nào?" Tô ma ma giống như vô tình hỏi.

Khang Hi có chút kinh ngạc, một lát sau liền nghiêm chỉnh trả lời, "Không có ngày đó đâu."

"Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể đoán trước được, nhưng nô tì dám chắc nếu có một ngày hoàng thượng phải ly khai thế giới này, người ngài muốn gặp nhất hẳn là thái tử." Tô ma ma như trước vui vẻ nói.

Khang Hi hơi ngây người nhìn tiểu thái tử đang nghịch ngợm đằng xa, nhẹ giọng lẩm bẩm gì đó.

Tô ma ma thấy thế, đứng dậy rót cho Khang Hi một tách trà, "Hoàng thượng, khắp thiên hạ không gì bằng lòng cha mẹ, đạo lý ngay cả tiểu thái tử cũng hiểu, sao ngài lại có thể không hiểu? Hoàng thái hậu, ngài ấy cũng chỉ là một mẫu thân."

Nhìn Khang Hi thất thần, Tô ma ma thoáng bất đắc dĩ, quay người định rời đi.

"Nếu như biết rõ con đường ấy là sai mà vẫn để cho họ đi nếm thử, chẳng phải càng tổn thương hơn sao?" Khang Hi chậm rãi nhắm mắt lại nói.

Tô ma ma đưa lưng về phía hắn cười cười, "Coi như là sai thì đó cũng là lựa chọn của họ, không ai có thể hiểu hết suy nghĩ trong lòng người khác hay quyết định hộ họ. Cho dù là hoàng thượng ngài cũng có những nơi không thể đến không phải sao? Con đường đó dù đúng hay sai thì họ cũng chấp nhận đối mặt rồi, so với mang theo tiếc nuối cả đời, trốn tránh mới là tổn thương nhiều nhất, ngươi vĩnh viễn không thể biết đáp án cuối cùng là gì, chỉ có thể đau khổ giãy dụa. Đối mặt còn có một nửa cơ hội, không đối mặt thì một chút ít cơ hội cũng không có, không phải sao? Hoàng thượng?"

"Là vậy sao?"

"Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê."

Khang Hi năm thứ 22, hoàng đế hạ chỉ dụ, khởi giá đến Ngũ Đài Sơn cầu phúc cho Đại Thanh.

Đêm khuya, Từ Ninh cung.

"Tô ma ma, ngươi nói, hoàng thượng sao lại đột nhiên đáp ứng chuyện này?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mang theo nghi hoặc nhẹ giọng hỏi.

Tô ma ma đỡ thái hoàng thái hậu dậy, cười nói, "Hoàng thượng cũng là một người cha, tấm lòng người làm cha mẹ trong thiên hạ không phải đều giống nhau sao?"

"Ai, ngươi đó, học được cách lừa ta rồi."

"Hoàng thái đậu nói đùa…"



Càn Thanh cung.

Khang Hi ôm tiểu thái tử, cằm tì lên cái đầu nhỏ, hai phụ tử ngồi trên bậc thang Càn Thanh cung ngắm sao.

"Lời của Bảo Thành hôm nay trẫm sẽ nhớ kĩ, về sau phải nghe lời hoàng a mã, không được phép ngỗ ngược với hoàng a mã." Khang Hi bình tĩnh nói.

"Ta nói cái gì cơ? Sao ta không nhớ?" Tiểu thái tử cãi biến.

"Tốt thôi, trẫm đi Ngũ Đài sơn sẽ không mang ngươi đi, trẫm mang Dận Thì, Dận Chỉ, không thì Dận Chân cũng được, không mang ngươi đi." Khang Hi trêu ghẹo.

"Không được, ta muốn đi." Tiểu thái tử ngẩng đầu phẫn hận nhìn Khang Hi.

"Không cho đi." Khang Hi có nín cười lắc đầu.

"Ta muốn đi có được không?" Tiểu thái tử lo lắng nắm tay áo Khang Hi lắc lắc.

"Trước hôn một cái, trẫm sẽ suy nghĩ xem có nên mang ngươi đi không." Khang Hi vô sỉ đưa mặt tới.

"Hừ, ngươi không mang ta đi, ta đi tìm Ngũ thúc đưa ta đi." Tiểu thái tử buông ống tay áo Khang Hi, hầm hừ muốn bỏ đi.

"Quay lại, Bảo Thành." Khang Hi kéo người lại, "Ngươi không hôn trẫm, trẫm hôn ngươi." Nói rồi cúi xuống gặm loạn một trận trên mặt thái tử, thẳng đến khi đem khuôn mặt nhỏ nhắn đều cọ đỏ lên mới khiêng tiểu thái tử đang oán niệm đậm sâu lên, đi ngủ.