Trao đổi người cũng diễn ra được mấy ngày, nửa tháng. Mộc Uyển Thanh mấy ngày này đều giống như nha hoàn hầu hạ cho Ngô Minh. Nàng thật sự rất uất ức chẳng hiểu vì sao mình lại ngu ngốc chịu tội thay cho người khác. Còn Ngô Minh thì vô cùng hài lòng. Hắn hiện tại đang bị thương sinh hoạt gặp trở ngại đυ.ng trúng một nha hoàn thế này sao có thể không vui.
Ngô Minh ngồi trên một cái ghế trong nhà bếp đang quan sát Mộc Uyển Thanh nấu ăn. Ngô Minh cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy. Mộc Uyển Thanh đang bị truy sát bởi chính thuộc hạ của Vương phu nhân, trên người cũng đủ các vết thương.
“ Nếu mẫu thân mà biết mình nhận cô gái này làm nha hoàn không biết sẽ có suy nghĩ gì?”
Ngô Minh tự suy nghĩ một mình nhưng ngay sau đó tiếng hét của Mộc Uyển Thanh đã làm cho mọi dòng suy nghĩ của Ngô Minh dừng lại.
“ Ta nói ngươi có phải là con gái không vậy, nấu một ít món mà cũng không xong. Làm nha hoàn của ta mà cả nấu nướng cũng không biết thì đúng là mất hết mặt mũi của ta.”
“ Nếu vậy ngươi thả ta ra đi.”
“ Hừ đừng có mơ ta còn cần ngươi để câu con cá lớn.”
“ Cá lớn gì?”
“ Không có gì, là ta muốn nói con cá ngươi đang nấu hơi lớn rồi, tìm còn nào nhỏ một chút rồi tập làm đi.”
“ Hừ, không biết một tên như ngươi học đâu ra mấy cách nấu ăn như vậy.”
Mộc Uyển Thanh tuy không muốn công nhận nhưng Ngô Minh quả thật là một đại trù sư. Từ nhỏ đến giờ nàng cũng chưa gặp qua ai nấu ăn ngon như Ngô Minh. Mấy món Ngô Minh đang dạy nàng nàng đều đã được hắn nấu cho ăn thử. Quả thật hương vị của chúng tới giờ nàng còn chưa thể quên.
“ Nấu ăn mà đeo khăn bịt mặt làm gì, ngươi bỏ nó ra cho ta.”
“ Tên khốn kiếp, nếu ngươi dám ta liều mạng với ngươi.”
“ Ngươi liều mạng với ta? Ta còn muốn thử xem ngươi làm sao liều mạng với ta.”
Bị Mộc Uyển Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngô Minh càng tò mò sau miếng vải kia là một khuôn mặt như thế nào.Ngô Minh lập tức nhảy lên cánh tay hướng tới khuôn mặt nhỏ của Mộc Uyển Thanh định giật tấm vải che kia xuống.
“ Ngươi! Tên khốn kiếp.”
“ Xem ngươi chạy được đi đâu.”
Mộc Uyển Thanh lập tức né tránh nhảy thẳng ra ngoài sân, Ngô Minh cũng ngay phía sau bay ra ngoài.Uyển Thanh đột ngột quay lại trong tay nắm mấy cây phi tiêu ném về phía Ngô Minh. Ngô Minh giật mình định né tránh nhưng khoảng cách quá gần hoàn toàn không kịp phản ứng bị ba cái phi tiêu gâm thẳng vào người.
Nhìn Ngô Minh bị thương Uyển Thanh cũng bất ngờ, nàng vội vã thu chiêu lại đến cạnh xem tình hình.
“ Ta ta không cố ý, là ngươi gây sự trước. Để ta xem vết thương của ngươi. Trên phi tiêu có độc để ta cho ngươi uống thuốc giải.”
Uyển Thanh là lo lắng thật sự cho Ngô Minh. Tuy tiếp xúc một thời gian ngắn nhưng tính cách của Ngô Minh Uyển Thanh cũng có thể hiểu vài phần. Thường ngài Ngô Minh ăn nói có chút ngông cuồng tự mãn nhưng hắn quả thật không có làm điều gì xấu. Nhìn cách mà Vô Lượng Kiếm Phái này đang hoạt động cũng có thể thấy được phần nào con người của Ngô Minh.
Vô Lượng Kiếm Phái từ khi được Ngô Minh tiếp quản danh tiếng cũng tăng nhanh. Tiếng lành đồn xa, không giống như trước thiện ác bất phân trong mất mọi người.Ngô Minh đối với nàng cũng rất tốt, nói là làm nha hoàn nhưng đa số chỉ là lo cho Ngô Minh quần áo, chuẩn bị tắm rửa chứ không làm mấy công việc gì nặng nhọc. Nàng còn phải nhờ tới Ngô Minh nấu thức ăn cho mình, còn học lén võ công của Ngô Minh.
Phải nói điều làm Uyển Thanh ngạc nhiên nhất về Ngô Minh chính là võ công. Người thanh niên này cũng sàng sàng ngang tuổi với náng nhưng võ công lại khiến nàng nhìn không thấu. Mỗi ngày Ngô Minh đều tập mấy đường kiếm cơ bản, chúng cơ bản đến không thể cơ bản hơn. Ấy vậy mà Uyển Thanh một bên lại bị mấy đường kiếm đó vây hãm trong tâm trí. Nàng tự đặt mình vào hoàn cảnh đối địch với Ngô Minh thì hoàn toàn bị mắc kẹt, những chiêu kiếm đó như thiên la địa võng vây hãm nàng không cách thoát ra.
Nhận ra bản lĩnh của Ngô Minh nên Uyển Thanh càng thận trọng cũng như tôn trọng Ngô Minh hơn. Thường xuyên hỏi Ngô Minh những vấn đề mà mình mắc phải trong quá trình tu luyện. Dần dần nàng cũng nhận ra làm nha hoàn của tên khốn này cũng không phải là quá tệ. Quá khứ Uyển Thanh đã chịu đủ loại cực khổ, hoàn cảnh bây giờ đối với nàng thậm chí lại là hạnh phúc.
Uyển Thanh ôm lấy ngực của Ngô Minh để đầu hắn dựa vào đùi mình. Nàng lo lắng hỏi thăm.
“ Ta không cố ý, ngươi sao rồi, mau uống mấy viên thuốc giải này vào ta đưa ngươi đi băng bó vết thương.”
“ Ta ta sắp chết rồi, trước khi chết ta muốn có một tâm nguyện.”
“ Khụ Khụ.”
Ngô Minh kho khan vài tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Trên ngực một cái phi tiêu ghim thẳng vào vị trí của tim, máu chảy ra ướt cả quần áo. Uyển Thanh sợ đến rơi cả nước mắt. Tay chân lúng túng ôm lấy Ngô Minh.
“ Ngươi Ngươi bị làm sao rồi, sao lại như vậy, thuốc giải sao lại không có tác dụng. Đừng sợ ta ta sẽ không để ngươi chết.”
“ Khụ Khụ, ta thật sự không còn sống nỗi bao lâu nữa rồi, ta muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng khụ khụ.”
“ Sao có thể như vậy, bản lĩnh thường ngày của ngươi đi đâu mất rồi, chẳng phải bình thường ngươi rất mạnh sao? Vừa rồi sao lại không né tránh.”
“ Ta thật sự sắp chết rồi, khụ khụ.”
Ngô Minh rên dài câu nói của mình. Hắn nhấn mạnh mình sắp chết rồi để nhắc nhở Uyển Thanh. Nàng lúc này tâm trí còn có thể suy nghĩ gì chỉ biết ôm Ngô Minh khóc rồi hối hận mà thôi.
“ Ngô Minh ngươi có tâm nguyện gì ta giúp ngươi thực hiện.”
“ Ta ta chỉ cần xem khuôn mặt của nàng thôi. Khụ Khụ.”
Ngô Minh tiếp tục ho ra ngụm máu, cơ thể hắn nóng đỏ cả lên làm Uyển Thanh tin tưởng Ngô Minh thật sự sắp chết.
“ Người của ngươi sao lại nóng thế này, ngươi người đừng nói nữa ta ta..”
“ Ta sắp chết rồi, thật sự săp chết rồi Khụ Khụ.”
“ Được rồi, mẫu thân đã nói nếu ai nhìn thấy mặt ta nếu không gϊếŧ kẻ đó thì phải lấy hắn làm phu quân. Ngươi đã sắp chết rồi ta cho ngươi xem một lần cũng không sao.”
Uyển Thanh lấy tay gỡ bỏ tấm khen che của mình xuống. Một khuôn mặt tuyệt thế giai nhân xuất hiện trước mặt Ngô Minh. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Nước da trắng ngần. Đôi mắt to tròn kia như hút hồn người đối diện.Đôi môi nhỏ cứ như đang nở nụ cười nhưng cũng như đang khóc, buồn vui khó tả. Khuôn mặt khiến Ngô Minh đứng hình vài giây mới kịp phản ứng.
“ Thật đẹp, sở hữu nhan sắc như thế này mà ngươi lại che đi không phải đáng tiếc lắm sao?”
“ Này ngươi đã nhìn đủ chưa, khoan đã.”
Mấy giây này Uyển Thanh đã nhận ra có sự không hợp lý diễn ra. Nàng rút phi tiêu trước ngực Ngô Minh ra ngoài thì phát hiện cái phi tiêu này hoàn toàn không đâm trúng Ngô Minh.
“ Ngươi đây là?”
“ A đau chết ta rồi, ta sắp chết rồi Khụ Khụ.”
Ngô Minh phản ứng có hơi châm, đến một lúc sau khi rút phi tiêu ra hắn mới than đau. Cảnh tưởng làm cho Uyển Thanh khóe môi co giật. Ngô Minh ho lúc này cũng đã không còn ra máu nên hắn có khạc ra nhìn rất kỳ cục.
“ Tên Khốn kiếp, ta gϊếŧ chết ngươi.”
“ Ta ta sắp chết thật mà.”
“ Ta cho ngươi chết thật sự đây.”
“ Cứu mạng nương tử muốn gϊếŧ phu quân.”
“ Ngươi la bậy bạ gì đó.”
“ Vừa rồi ngươi chẳng phải đã nói sao? Không gϊếŧ thì chính là phu quân rồi. Ta xem ngươi thật sự không nở gϊếŧ ta đâu, mà có khi ta còn phải nghĩ lại ta đi thành thân với ngươi có chút thiệt thòi cho bản thân thì phải.”
“ Tên hổn đản ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi.”
“ Hả Làm thật sao?”
Ngô Minh chỉ là muốn chọc Uyển Thanh một chút nhưng ai ngờ đã chọc đúng vào vảy ngược của Uyển Thanh rồi. Mỗi chiêu mỗi thức Uyển Thanh đánh ra đều muốn lấy mạng của Ngô Minh.
Ngô Minh biết mình có lỗi nên cũng không ra tay ngược lại chỉ cố gắng né tránh mà thôi. Cả hai rượt đuổi nhau đi khắp các khu trong môn phái. Cuối cùng Ngô Minh đã bị dồn ép tới tận cùng, phía sau đã là vách núi không còn đường lui.
“ Uyển Thanh ngươi bình tĩnh, ta thật sự rất được, võ công cũng tốt nhân phẩm cũng tốt, cũng anh tuấn. Ngươi lấy ta không chịu thiệt thòi gì đâu.”
“ Thiệt thòi cái đầu ngươi, nạp mạng cho ta.”
“ Này này.”
Ngô Minh đã hết cách chỉ còn cách chống trả lại. Chỉ trong vòng mấy chiêu đã kẹp chặt lưỡi kiếm của Uyển Thanh vào giữa hai ngon tay mình.
“Ngươi bình tỉnh lại được không, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.”
Uyển Thanh không nghe Ngô Minh khuyên bảo hai tay vẫn cố lung lây thanh kiếm nhưng nó vẫn bất động giữa hai ngón tay của Ngô Minh.
“ Được ta không đánh lại ngươi.”
Uyển Thanh cuối cùng cũng buông bỏ thanh kiếm của mình. Hai mắt u buồn khóc thành lệ. Ngô Minh đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã quá manh động. Hắn không nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
“ Nàng thật sự không thích ta sao?”
Uyển Thanh không trả lời mà lập tức chạy thẳng xuống vách núi. Uyển Thanh muốn tự sát để giữ lời thề của mình. Ngô Minh lập tức phàn ứng lao theo.
“ Cần gì khổ sở như vậy.”
Uyển Thanh không nói gì chỉ thấy nước mắt của nàng vẫn còn rơi đầy trên mắt. Uyển Thanh một bật nhảy khỏi vách núi, Ngô Minh cũng liều mình lao theo.
“ Nếu không thích ta cũng đừng dại dột như vậy, ta xin lỗi, ta thật sự xin lỗi.”
Ngô Minh cảm thấy ấy náy liên tục xin lỗi Uyển Thanh. Hắn ôm lấy người nàng ở trên không rồi hướng cơ thể mình xuống đất để Uyển Thanh ở phía trên. Uyển Thanh chỉ còn nhớ được cuối cùng nàng còn tỉnh táo chính là nhìn thấy nụ cười của Ngô Minh.
Cả hai một cười một khóc lao thẳng xuống vực. Gần đó những đệ tử quan sát trận đánh hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn thấy hai người họ rơi xuống vách núi.
“ Mau gọi người đi tìm công tử cùng Mộc cô nương. Nhanh lên.”