“ Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi ai có thể nghĩ là Thi Quỷ người người khϊếp sợ cơ chứ, một con chó còn không bằng.”
Từ đô đốc một cước phi thẳng vào người của Ngô Minh. Lúc này Ngô Minh vừa mới kịp định thần sau đợt mưa tên cộng với những vết thương từ cuộc chiến khiến cơ thể không kịp phản ứng bị dính đòn đá lăn tròn ra một bên.
Phải nói qua tên Từ đô đốc này cũng không phải hạng tầm thường. Thân hắn là một quan võ, tuy bề ngoài có chút công tử bột nhưng võ công không phải hạng mèo cào. Sau đòn đầu tiên tên này liên tiếp dồn ép Ngô Minh. Cơn mưa đòn rơi vào người Ngô Minh khiến Ngô Minh không phản ứng được gì như một bao cát mặc cho tên này tấn công.
Sau một lúc liên hồi, Từ đô đốc hất văng Ngô Minh vào một tảng đá gần đó. Từ đô đốc đã nhận ra tới lúc phải dứt điểm mọi chuyện.Hắn cởi bỏ chiếc bao kiếm của mình ngay theo hướng Ngô Minh đâm tới.
“ Keng”
Cứ ngỡ đây sẽ là kết thúc cho mọi chuyện nhưng nào ngờ ngay khi thanh kiếm gần chạm vào yết hầu của Ngô Minh, ngay tức khắc Ngô Minh đã khéo léo né sang một bên làm thanh kiếm đâm sâu vào tảng đá tạo ra tiếng động rền vang.
“ Vẫn còn cử động nổi sao, ngươi làm thế chỉ kéo dài nỗi đau của mình mà thôi. Ngoan ngoãn chết dưới lưỡi kiếm của ta đi.”
“ Đau sao? Những thứ này mà ngươi cũng gọi là đau. Nếu ngươi là ta ngươi sẽ hiểu đau thật sự là như thế nào. Khụ”
Nói được mấy từ Ngô Minh đã ho ra ngụm máu tươi sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Ngô Minh nhìn xung quanh cảnh vật sau đó lắc đầu nói ra.
“ Chết ta cũng sẽ không chết ở nơi như thế này.”
“ Không do ngươi lựa chọn.”
Ngay sau đó Từ đô đốc dùng sức kéo thanh kiếm mình ra ngoài kéo ngang sang phía đầu của Ngô Minh. Ngô Minh nhanh chóng tránh khỏi tảng đá lao đến nhặt lại thanh kiếm của mình.
Ngô Minh lảo đảo cầm thanh kiếm trên tay lần nữa nung đỏ nó thủ thế chống đở kẻ địch.
“ Keng.”
“ Keng.”
“ Oành.”
“ Ầm.”
Tiếng kim loại va chạm, tiếng nổ phát ra liên tục. Cả hai người Ngô Minh kịch chiến hơn 200 chiêu vẫn chưa phân ra thắng bại.Ngô Minh bị thương không có lợi thế chính vì thế đã chọn cách lấy thế chủ thủ cố gắng chống trả Từ đô đốc. Còn phía Từ đô đốc lại gặp phải trở ngại từ thanh kiếm rực lửa của Ngô Minh làm hắn gặp rất nhiều khó khăn. Tên này không hiểu vì sao thanh kiếm của Ngô Minh có thể nung nóng đến như vậy, cũng không hiểu vì sao Ngô Minh có thể cầm một thứ như thế trong tay. Sức nóng cùng uy lực từ thanh kiếm khiến Từ đô đốc cảm thấy được uy hϊếp. Hắn không dám trực diện chống đỡ thanh kiếm kia chính vì thế dù có ở thế tấn công cũng không thể khai thác hết các điểm yếu mà Ngô Minh lộ ra.
Ngô Minh cũng cảm giác mình sức lực không còn đủ cho một cuộc chiến kéo dài, vì thế đã nảy sinh ý định kết thúc nhanh cuộc chiến. Ngô Minh vận sức vung một kiếm đánh văng Từ đô đốc ra ngoài, cơ thể Ngô Minh cũng bị phản chấn văng ngực ra sau.
Trên tay thanh kiếm, Ngô Minh tập trung. Cơ thể tạo thành thế tiến công. Một kiếm này xuất ra chính là phân định thắng bại, chính vì thế Ngô Minh vô cùng tập trung. Từ đô đốc cũng biết Ngô Minh đã muốn một chiêu phân thắng bại nên cũng lùi về sau, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm nhìn về Ngô Minh.
Cả hai bên lấy tĩnh làm chủ đứng nhìn nhau. Ngay lúc này người ra tay trước chính là người bất lợi.Ngô Minh biết rõ điều này nhưng vẫn chủ động tiến công.
Từ đô đốc nắm rõ hướng di chuyển của Ngô Minh trong tầm mắt lập tức triển khai thế công có lợi cho bản thân. Đường kiếm đưa thẳng vào người của Ngô Minh.
Cả hai xông vào nhau, tình thế rõ ràng bất lợi dành cho Ngô Minh. Lưỡi kiếm của Ngô Minh bị chặn lại, ngay lúc này nếu Ngô Minh tiếp tục tiến tới sẽ ngay lập tức bị Từ đô đốc đâm trúng nhưng bất ngờ chính là Ngô Minh vẫn lao lên.
Từ đô đốc giật mình, lúc này hắn đã không phản ứng kịp, thanh kiếm đâm vào ngay ngực của Ngô Minh. Sở dĩ Từ đô đốc giật mình là hắn hiểu ý định của Ngô Minh. Đây là muốn đồng quy du tận. Ngô Minh tay phải nắm chặt lấy thanh kiếm của Từ đô đốc tay trái buông ra thanh kiếm của mình. Từ đô đốc ngay lập tức muốn tránh xa Ngô Minh muốn quăng bỏ thanh kiếm lùi lại nhưng đã không kịp. Tay trái của Ngô Minh nhanh như chớp đã bóp lấy cổ của Từ đô đốc.
Từ đô đốc hoảng sợ hét lên.
“ Tên điên ngươi muốn làm gì? Ngươi mau buông ta ra, ta sẽ buông tay nếu không cả hai chúng ta sẽ cùng chết.”
Vừa nói Từ đô đốc vừa cố sức đẩy thanh kiếm của mình xuyên qua người của Ngô Minh. Nhưng hắn cố gắng cách mấy cũng không thể tiến thêm thanh kiếm mình một tất nào mà ngược lại cổ của hắn đã cảm nhận được nỗi đau, việc thở cũng đang vô cùng khó khăn.
“ Muốn ta thả ngươi ra, cũng được ngươi bảo thuộc hạ của ngươi lui ra hết ta sẽ thả ngươi ra.”
“ Hừ ngươi định lừa ai, bọn họ đi ra xa ngươi lại nhân cơ hội gϊếŧ ta thì thế nào?”
“ Chẳng phải nếu như vậy ngươi cũng sẽ có cơ hội gϊếŧ chết ta sao? Giữa sống và chết ai lại chọn chết, ngươi đồng ý hai chúng ta sẽ cùng buông tay ra.”
Từ đô đốc suy nghĩ một hồi sau đó cũng gật đầu. Quả thật lấy mạng Ngô Minh đổi lại mạng của hắn dù là bao nhiêu lần hắn cũng sẽ không đổi. Trong tâm trí hắn ta Ngô minh chỉ là một con chó không hơn không kém.
Theo lệnh ban ra, tất cả binh sĩ xung quanh đều tản ra hai bên lộ ra một lối đi dành cho Ngô Minh. Cả Ngô Minh cùng Từ đô đốc như một thể cùng bước ra ngoài.Khi khoảng cách đủ xa lúc này Từ đô đốc mới nói ra.
“ Chỗ này đủ xa rồi ngươi buông ta ra.”
“ Ngươi cùng lúc buông thanh kiếm của ngươi xuống.”
“ Chúng ta làm cùng lúc.”
Ngô Minh cùng Từ đô đốc thỏa thuận sau đó cả hai nhìn nhau điếm từ một tới ba.
“ Một”
“ Hai”
“Ba”
Ngô Minh buông cổ của Từ đô đốc ra ngoài, y như ý nghĩ của Ngô Minh tên cẩu quan này đã nuốt lời hai tay ghiềm mạnh muốn đẩy thanh kiếm xuyên qua người Ngô Minh gϊếŧ chết hắn ta.
Cánh tay trái Ngô Minh tỏa ra nhiệt lượng cực lớn. Lập tức sau đó nó như một ngọn đuốc bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa bốc lên quá đột ngột khiến Từ đô đốc phản ứng không kịp bị nó Oanh tạc văng ra ngoài, đốt cháy hết cả quần áo. Ngọn lửa do cánh tay Ngô Minh tạo ra không giống với các ngọn lửa thông thường nó nóng rực hơn và rất khó dập tắt nếu không phải là Ngô Minh. Chính vì thế dù cố lăn lộn nhưng ngọn lửa vẫn từ từ đốt cháy toàn bộ người của Từ đô đốc khiến hắn chết trong đau đớn tột cùng.
Nghe được tiếng hét của Từ đô đốc bọn binh lính lao tới để cứu viện nhưng đã muộn khi họ tới chỉ còn lại một đống tro tàn ở giữa những đám cỏ bị cháy xém.
Ngô Minh đã nhanh chóng rời khỏi chiến trường, men theo con suối trong rừng Ngô Minh tìm thấy được một cái hang nhỏ ngủ gục bên trong đó.
Không biết đã ngủ mấy ngày mấy đêm Ngô Minh mới tỉnh lại. Cả người hắn ê ẩm, các chi đau nhứt liên hồi.
Ngô Minh ngoài những đau nhứt hắn còn cảm nhận được một thứ khác. Chính là công lực của hắn lại một lần nữa được gia tăng. Nếu lúc trước Ngô Minh công lực có thể tương đương 50 năm thì bây giờ đã tăng tới gần gấp đôi. Ngô Minh có thể rõ ràng sức mạnh tỏng cơ thể mình như đang dâng trào.
“ Lúc trước có nghi ngờ nhưng bây giờ đã có thể xác nhận. Ngọn lửa này quả thật phát ra bên ngoài rồi sẽ trở ngược lại cơ thể của mình. Chính vì vậy nó mang theo công lực của nạn nhân bị nó thiêu đốt chết trở vào trong cơ thể của mình. “
Ngô Minh nhận ra được điều này cũng không có chút gì làm vui vẻ bởi hắn càng nhận ra cái chết đang tìm tới mình rất nhanh. Dù lúc này hắn đang cảm giác rất mạnh mẽ nhưng cùng với đó là các cơn đau từ cơ thể. Những vết thương vẫn còn đó không có giấu hiệu lành lại. Da của Ngô Minh cũng càng lúc càng nhăn nheo như một cụ già trăm tuổi.
“ Quả thật không có cách nào hồi phục hay sao? Cứ như thế này chết đi sao? Ông trời người sao lại bất công với con như vậy.”
Ngô Minh không cam lòng. Cuộc sống của hắn sao lại gặp nhiều bất hạnh như vậy. Lúc yếu đuối thì bị hành hạ, sống không bằng chết lúc đã mạnh mẽ thì đã sắp chết đi.
Ngô Minh băng bó lại vết thương trên cơ thể mình rồi có bước đi ra khỏi khu rừng tìm tới nơi có người sinh sống.
Ngô Minh qua từng ngày càng cảm nhận được cái chết đang cận kề với mình thì đã thật sự chấp nhận nó. Ngô Minh lấy số tiền còn lại trong người thuê một chiếc xe ngựa cùng một mã phu chở mình đi khắp nơi.
Ngô Minh không biết mình muốn đi đâu nên cứ để cho người mã phu dẫn đường đi đến đủ nơi.
Trong xe ngựa Ngô Minh quay sang hỏi người mã phu.
“ Ngươi bao nhiêu tuổi rồi.”
“ Tiểu nhân năm nay đã 30 tuổi.”
“ Đừng mở miệng ra là tiểu nhân, Ta tên là Ngô Minh ngươi tên gì gọi ta bằng tên là được rồi.”
“ Tiểu nhân không dám, mọi người đều gọi tôi là A Mã, chắc là do tôi sống với mấy con ngựa này.”
“ Ngươi cũng đã 30 tuổi chắc cũng có vợ con rồi chứ.”
“ Đã có, vợ tiểu nhân ở nhà cùng với đứa con gái 6 tuổi. Nó đang bị bệnh chính vì thế tôi mới phải chạy đông chạy tây tìm đủ mọi việc, cũng may gặp được ngài nhờ số tiền ngày cho hôm trước mới đủ để đưa nso đi gặp đại phu.”
“ Vậy sao? Ngươi nếu đã khó khăn như vậy thì cầm hết số tiền này đi, xem như ta tặng con gái ngươi.”
Ngô Minh nghe hoàn cảnh của người mã phu thì có chút đồng cảm móc túi tiền trong người mình ra đưa hết cho anh ta.
“ Không được đâu ông chủ Ngô, tôi nhận lần trước đã rất nhiều rồi.”
“ Cầm lấy đi, ngươi đi với ta mấy ngày hôm nay chắc cũng biết ta đang bị bệnh, không sống được bao lâu nữa đâu cầm tiền làm gì.”
“ Ông chủ Ngô bị bệnh gì mà bi quan như vây, tôi quen rất nhiều đại phu giỏi tôi dẫn ông đi gặp họ được không, biết đâu sẽ có cách.”
“ Bệnh của ta không thể chữa bằng cách thông thường được đâu, ta muốn hỏi ngươi một câu, A Mã nếu ngươi mà chết ngươi muốn chôn xác mình ở đâu.”
“ Hả, câu hỏi này quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng mà nếu mà được lựa chọn chắc tôi sẽ lawuj một nơi phong cảnh thật đẹp để nằm xuống. À có thể là ở Yến Tử Ổ, nghe nói nơi đó rất đẹp sông nước vô cùng hữu tình.”
“ Cô tô Yến Tử Ổ, nghe rất hấp dẫn ngươi có thể đưa ta đến đó được không?”
“ Được chứ, tôi làm mã phu mà nơi nào mà không tới được.”
“ Được chúng ta lên đường tới Yến Tử Ổ.”