“ Nhanh lên phía điện trưởng môn bị cháy rồi mau tới đó dập lửa.”
“ Tránh đường, tránh đường”
“ Phía trước tránh đường ra.”
Cả đám gia nô hoảng loạn khi thấy phòng của Đinh Xuân Thu bị cháy to. Bọn họ xếp hàng vận chuyển nước tới đám cháy ngay lập tức.
Đinh Xuân Thu lúc này cũng chạy tới hiện trường, hắn lập tức quay ngang một tên đệ tử hỏi.
“ Ngươi tới đây lúc nào?”
“ Thuộc hạ đang làm việc gần đây, vụ nổ vừa xảy ra thuộc hạ đã lập tức có mặt.”
“ Tốt, ngươi có nhìn thấy bất kỳ ai từ đây chạy ra ngoài hay không?”
“ Thuộc hạ không rõ, hình như là không có ai.”
Đinh Xuân Thu nghi vấn nhìn vào trong căn nhà đang cháy rực. Hắn cũng không luyến tiếc gì đồ đạc bên trong chỉ là hắn cảm thấy trước khi vụ nổ xảy ra có thứ gì đó bất thường, trực giác của hắn phát hiện ngay lúc đó có một rung động kỳ lạ phát ra.
Trong đám lửa cháy rực, các biện pháp dập lửa cũng không giúp cho nó giảm bớt đi. Đinh Xuân Thu nhìn vào bên trong tìm kiếm dấu tích của Ngô Minh.
“ Kia là gì?”
Trong lúc dập lửa, một tên gia nhân phát hiện ra có thứ gì đó cử động trong đám cháy. Hắn cứ nghĩ mình hoa mắt nên mới dụi mắt nhìn lại một lần nữa.
“ Có có người.”
Tên này hoảng hốt la lớn lên. Hắn nhìn thấy bên trong vẫn còn có người hơn nửa vẫn còn cử động. Tiếng hô lậ tức gây sự chú ý của tất cả mọi người.
Tất cả đổ dồn ánh mắt của mình về phía Ngô Minh. Lúc này bị lửa vây quanh, toàn thân là một màu đỏ thẩm. Da Ngô Minh loan lổ những vết bỏng to. Cơ bắp đã bình thường trở lại chỉ là lúc này cơ thể hắn cứ như đang được nướng chín. Tóc và mặt của Ngô Minh điều bị hủy trong ngọn lửa.
“ Người này là?”
“ Là quỷ sao, như vậy mà vẫn còn sống.”
“ Đúng là quỷ.”
“ Đúng rồi, là hắn, không sai được.”
“ Là ai?”
“ Thi Quỷ”
Mọi người quên cả việc dập lửa, Ngô Minh gần như là tâm điểm lúc này. Dù hiện tại nhân dạng của Ngô Minh đã biến đổi nhưng mọi người từng tiếp xúc với Ngô Minh vẫn có thể nhìn ra hắn ta. Bởi Ngô Minh có một đặc điểm rất đặc trưng chính là những vết may trên người, những vết may này vẫn đang hiện diện trên người hắn ta.
Nhưng có lẽ ít ai nhận ra, tay trái của ngô minh lúc này đã lành lại hẳn, vết may cùng các sợi chỉ cũng đã biến mất. Mà trong cái biển lửa ai có thể nhìn ra chi tiết nhỏ nhặt này.
Đinh Xuân Thu hai mắt ngưng trọng nhìn về Ngô Minh. Có một sự thật mà Đinh Xuân Thu cũng không nhận ra là hắn luôn có một nỗi sợ với Ngô Minh. Chính lúc này hắn mới cảm nhận nổi sợ của mình rõ ràng. Dù bên ngoài trạng thái của Ngô Minh vô cùng thê thảm, nhưng nó chính là thứ làm Đinh Xuân Thu lo sợ. Cái tên này luôn như vậy trước mắt hắn từ lúc xuất hiện. Ngô Minh luôn tỏ ra là một kẻ yếu đuối, vô tích sự nhưng hắn vẫn sống. Dù trải qua bao nhiêu chuyện hắn vẫn sống.
“ Quả nhiên ngươi vẫn còn sống.”
Đinh Xuân Thu nghiến răng nói nhỏ ra bên ngoài.
Ngay lúc này, Ngô Minh bổng nhìn trầm vào Đinh Xuân Thu. Đáp lại điều này chỉ là cái tránh né từ Đinh Xuân Thu, cứ như cái nhìn của Ngô Minh có thể gϊếŧ chết người.
Bất chợt ngọn lửa bùng lên dữ dội, lúc này mọi người mới vội vã tiếp tục dập lửa. Đinh Xuân Thu cũng lập tức hốt hoảng, ngọn lửa vừa rồi bùng lên cũng là lúc Ngô Minh biến mất. Lúc này đã không tìm ra được vị trí của Ngô Minh trong đám cháy.
Đinh Xuân Thu tìm kiếm khắp nơi xung quanh tìm ra vị trí của Ngô Minh thì bất ngờ phía xa tiếng la hét vang lên.
Đinh Xuân thu cùng một lượng nhỏ lính canh lập tức chạy tới hướng tiếng hét xảy ra, chỉ thấy ở hiện trường là một cái xác, trên cổ vẫn còn vết bỏng in hằn một bàn tay. Đinh Xuân Thu lập tức biết rõ ai là thủ phạm. Lúc này Đinh Xuân Thu đã thật sự cảm giác được sự sợ hãi.
Ngay sau đó, liên tiếp những tiếng hét vang lên khắp nơi, mọi người điều vô cùng hoảng loạn. Đám cháy vẫn còn đang được khống chế tình hình vẫn chưa ổn định thì xung quanh mọi người đã cuống cuồng lên. Tin tức Ngô Minh đang gϊếŧ người nhanh chóng làm mọi người hoang mang.
Đinh Xuân Thu lúc này đang chạy tới một hiện trường mới, hắn vẫn như mấy lần trước tới muộn. Bóng dáng Ngô Minh hoàn toàn không thấy chỉ còn lại cái xác chết bên dưới nền.
Đinh Xuân Thu tức giận, tay xiết chặt. Lập tức ra lệnh.
“ Ngươi đi tới chuông cảnh báo, đánh lên cho ta rồi gọi mấy sư huynh đệ các ngươi lập tức chia nhau ra tìm tên đó, nhớ không tự ý ra tay, thực lực của hắn đã khác trước các ngươi chưa chắc đã là đối thủ. Phát hiện lập tức phát pháo sáng câu thời gian chờ mọi người tới.”
Đinh Xuân Thu nói xong lập tức vọt đi tìm Ngô Minh. Tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên, mọi người chia nhau ra đi tìm kiếm tung tích của Ngô Minh.
Việc này cũng không làm giảm đi số lượng người đang dần bị gϊếŧ hại. Nếu Đinh Xuân Thu có thể để ý sẽ thấy được sô người chết này đều có liên quan tới Ngô Minh. Bọn họ là những kẻ thường ngày ra tay đánh đạp hành hạ hắn ta. Lúc này Ngô Minh đang tìm từng người từng người để tính nợ.
Ở một đoạn đường vắng, lúc này có nhóm 4 người đang đi cùng nhau.
“ Tam sư huynh, ngươi xem tên phế vật đó sao lại có thể lợi hại như sư phụ nói.”
“ Hừ thất đệ đừng lo, sư phụ có lẽ là lo cho chúng ta sẽ không cảnh giác mà thôi, tên phế vật đó mà có thể tạo nên chuyện gì. Nếu gặp được hắn ta cho hắn một trận. Ta đánh hắn còn ít sao.”
“ Chúng ta cũng không thể coi thường được, tên đó trước giờ vẫn luôn quái dị.”
“ Lục đệ ngươi thật là giống thất đệ. Hắn ta nếu lợi hại đã không sống thua một con chó mấy năm nay rồi, dừng lo mọi việc có ta ở đây. Chúng ta tìm được hắn rồi đánh hắn một trận sau đó đưa về cho sư phụ lập công, có khi sư phụ sẽ truyền cho chúng ta vài bộ võ công thượng thừa.”
“ Tất cả nghe theo Tam sư huynh, đúng rồi nãy giờ Tứ sư huynh đâu rồi?”
Cả nhóm nhìn nhau, bọn họ bốn người nhưng tới hiện tại mới phát hiện ra là chỉ còn lại ba người cạnh nhau.
“ Tứ đệ, ngươi đâu rồi.”
“ Tứ sư huynh.”
Cả ba người quay theo từng hướng hét lên tìm kiếm đồng môn của mình. Lúc này tên thất đệ tử mới đi tới một gốc cây to xum xê cành lá.
“ Mưa à.”
Tên này cảm nhận được có gì đó cứ đang nhỏ giọt lên đầu mình. Hắn mới ngước lên trên nhìn, ngay tức khắc hắn bị đứng hình. Thứ hắn nhìn thấy chính là xác của Tứ sư huynh của mình, lúc này có lẽ đã chết cổ cũng bị xiết đỏ.
Một lúc sau, ngay chỗ đã định mọi người tập hợp lại với nhau. Nhưng đi về chỉ còn có Tam sư huynh và Lục sư đệ.
“ Thất đệ đâu rồi, lục đệ ngươi có đi cùng hắn hay không?”
“ Không có lúc nãy chúng ta chia nhau ra mà, có lẽ chút nữa huynh ấy về ngay ấy mà.”
“ Ta cứ cảm thấy việc này có gì đó đáng ngờ.”
“ Đúng vậy, đúng là đáng ngờ.”
“Ai?”
Một tiếng nói vang sau lưng tên Tam sư huynh khiến hắn giật cả mình. Tuy ngoài miệng hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng hắn thật sự là một tên đại nhát gan. Hắn chủ yếu bắt nạt những kẻ yếu hơn mình rồi lấy đều đó làm tự hào. Nghe được tiếng nói là hắn mới hoảng hồn quay đầu phía sau.
“ A a a, Thi Thi Thi Quỷ, ngươi ngươi sao lại ở đây ngươi muốn làm gì.”
“ Còn nhận ra ta sao? Ta cứ tưởng bộ dạng hiện tại của ta ngươi sẽ không nhìn ra.”
“ Đây là đồ của Tứ đệ ngươi đã làm gì Tứ đệ, còn cả thất đệ có phải ngươi đã gϊếŧ hết hai người bọn họ.”
Tên Tam sư huynh vô thức lùi ra sau mấy bước, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn vào Ngô Minh. Hắn tư thế như có thể chạy đi bất cứ lúc nào. Ngô Minh khuôn mặt lúc này bị cháy xém cười gượng gạo.
“ Lúc nãy ta nghe nói ngươi gặp được ta sẽ đánh ta một trận, thế nào ta đứng ở đây rồi ngươi sao không ra tay.”
“ Ngươi muốn làm gì, hôm nay ta mệt rồi không muốn đánh nhau.”
“ Vậy sao, nhưng ta lại muốn.”
“ Ngươi đừng làm bậy, sư phụ đang trên đường tới đây, ngươi bây giờ chạy đi vẫn còn kịp.”
“ Phốc.”
Trong lúc tên này vẫn còn đang lãi nhãi Ngô Minh đã nhanh chóng gϊếŧ chết tên còn lại. Chứng kiến Lục sư đệ của mình chết trước mắt. Mọi dũng khí của tên Tam sư huynh đều biến mất. Hai chân hắn đã đứng không nỗi, khụy xuống. Miệng bất đầu lấp bấp nhìn Ngô Minh.
“ Thi Quỷ đại nhân, tha tha cho tiểu nhân một mạng, người muốn ta làm gì cũng được, đừng gϊếŧ ta, xin đừng gϊếŧ ta.”
“ Ta chỉ muốn một thứ mà thôi.”
Ngô Minh không chần chừ cánh tay trái một quyền đánh bay tên ba hoa trước mặt khiến hắn văng ra xa chết ngay lập tức. Ngô Minh dò xét trên người kẻ này ra được một chiếc lệnh bài.
Ngô Minh mặc dù rất hận Đinh Xuân Thu nhưng hắn vừa mới thoát ra ngoài sẽ không ngu ngốc chui đầu vào chỗ chết. Nơi này là Đinh Xuân Thu địa bàn, có rất nhiều bất lợi. Ngô Minh trạng thái hiện tại đang dần suy kiệt sẽ không giữ được bao lâu muốn gϊếŧ chết Đinh Xuân Thu e rằng khó khăn. Mà nếu gϊếŧ chết được hắn có lẽ cũng là đồng quy vu tận.
Vì thế Ngô Minh quyết định tìm cách trốn ra bên ngoài, chỉ cần hồi phục thể trạng, cùng với sức mạnh mới này Ngô Minh tự tin mình có khả năng trả mối nhục hắn đã chịu mấy năm nay. Hơn nữa lúc Ngô Minh sắp bạo thể đã có một sự kiện quan trọng xảy ra làm cho Ngô Minh vô cùng bất ngờ. Vì việc này mà Ngô Minh quyết định phải giữ lấy mạng sống của mình bởi Ngô Minh nhìn thấy được nếu sống tương lai hắn sẽ là một hồi truyền thuyết, lưu danh sử sách.