Phi Lễ Vật Nhiễu

Chương 8

Trần Mậu Sinh cùng Bạch Tiểu Nhị đến ở vài ngày, Bạch Tiểu Nhị nói lo lắng cho sư đệ nên hai người liền chạy về Tụ Long Trấn. Hàn Khiếu Thành từ sau lần du hồ đó cũng mất tăm mất tích. Tần gia tựa hồ lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Tần Nhung ban ngày đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, tối đến lại mò vào phòng Quý Quân Lăng, cùng y thân thiết. Quý Quân Lăng cũng đã dần có thói quen như vậy mỗi ngày, ban ngày còn thật sự đọc sách, vẫn là bộ dáng thư sinh tâm niệm học hành, đến buổi tối không tự chủ được sẽ chờ Tần Nhung trở về, cùng hắn cộng phó vu sơn.

Trong vòng mấy tháng, Quý Quân Lăng từ một thư sinh ngốc không hiểu chuyện liền bị Tần Nhung dạy dỗ đến dâʍ ɭσạи không chịu nổi, chỉ cần bị áp ở trên giường, cả người liền mềm nhũn mà nhẹ giọng rêи ɾỉ.

Mắt thấy kỳ xuân thí tháng tư càng lúc càng gần, Quý Quân Lăng một lòng nhiệt huyết, trong tâm quyết chí, đọc sách càng chăm chỉ hơn.

Tần Nhung thường xuyên cười y, nói gì là đọc sách không hiểu nhân tình thế sự, mà dám đem chính mình nhét vào quan trường cũng không phải là chuyện tốt gì, còn không bằng cứ như vậy ở nhà để hắn nuôi cả đời, dù sao Tần gia dưỡng y đến già cũng không phải việc khó.

Những lời này Quý Quân Lăng nếu nghe được một lần sẽ lại một lần cùng hắn cãi nhau náo loạn.

Này Tần thú không có việc gì mà cứ như vậy trù ẻo y, Quý Quân Lăng y có kinh thế tài, nếu không cho người biết, y như thế nào có thể làm rạng danh Quý gia? Y nếu không đứng thủ khoa ở kỳ thi sắp tới đây thì bị tổn thất không chỉ có hắn mà còn là thiệt thòi cho cả Quý gia, là cả xã tắc mất mát. Nam nhân ích kỷ kia chỉ nghĩ đến việc dâʍ ɖu͙©, căn bản mặc kệ ngoại nhân, thật sự đáng giận đến cực điểm.

Ngày đó, y cùng Tần Nhung vì chuyện dự thi mà giữa thanh thiên bạch nhật đôi co một trận long trời lở đất, tức giận đến mức cơm trưa chỉ ăn vài hớp liền vội trở lại trong phòng. Tới chiều trong bụng y đói khát khó nhịn, muốn gọi gã sai vặt đem chút điểm tâm tới cho y ăn.

Y ra khỏi phòng, một đường dọc theo hoa viên mà đi qua hành lang dài, mà nửa cái bóng người y cũng không thấy. Trong lòng Quý Quân Lăng buồn bực, ngồi ở thủy tạ mà sinh hờn dỗi. Đột nhiên nhìn thấy hai tên nô bộc ôm một cái rương to đi ra cổng, bèn nhanh gọi bọn họ lại, “Các ngươi đem thứ đó đi nơi nào? Như thế nào mà Tần phủ trong ngoài một bóng người cũng không thấy?”

Người nô bộc

dừng lại, cung kính mà trả lời, “Tần gia mang theo hạ nhân đem đồ đến tặng Hàn gia, hạ nhân trong nhà phần lớn đều đi theo. Chỉ chừa vài thủ vệ

cùng vài nô bộc và a hoàn mà thôi, Đinh quản sự cũng không đi, Quý công tử có chuyện gì, hoặc cần gì thì cứ đi tìm lão.”

Quý Quân Lăng lúc này mới nhớ tới giữa lúc dùng cơm trưa có nghe Tần Nhung nói ra, Hàn Khiếu Thành ở Dương Châu có tòa nhà, gọi là “Lạc vân sơn trang” gì đó, vốn bọn họ hẹn nhau cùng đi ăn mừng. Nhưng là Quý Quân Lăng nói phải về phòng đọc sách, hai người chính là vì chuyện thượng kinh thành, có nên hay không tham dự kỳ khảo thí mà lớn tiếng, y mới tức giận đến mức cơm cũng không ăn liền trở về phòng. Bây giờ nghĩ lại, này cả Tần phủ đều đi đến Hàn gia.

Phất tay cho nô bộc rời đi, Quý Quân Lăng chậm rãi trở về. Hàn gia y chắc chắn không muốn đi, giờ đói bụng đành phải đi tìm Đinh quản sự.

Vừa suy nghĩ vừa đi đến chỗ Đinh quản sự, chầm chậm đến chỗ sân sau, đi đến sau cánh cửa mở vào nơi đó, vài tên nô bộc nhàn rỗi không có việc gì làm, ngồi ở sau cửa mà cắn hạt dưa.

“Ngươi nói chính là sự thật?”

“Chính là tự nhiên đêm đó ta phải canh nơi sân trước Tần gia, nghe được bên trong một trận da^ʍ thanh lãng ngữ, giống như một con mèo cái hoài xuân, rêи ɾỉ so với mấy cô nương nơi tửu hoa lầu còn động lòng hơn, thật sự câu dẫn đến nhân tâm nhộn nhạo.”

“Sau đó thì sao, ngươi đi nhìn trộm? Cùng Tần gia cùng một chỗ là ai? Ngươi nói mau nha.”

“Nhìn lén, ta nào có gan? Nếu bị phát hiện, còn không bị Tần gia đánh gãy chân? Các ngươi nói ra nghe thật nhẹ nhàng.”

“Ngươi không có nhìn trộm, không biết là ai lại nói là câu dẫn nhân tâm.”

Tất cả mọi người đối với đề tài mà gã nô bộc khơi lên một bụng bất mãn, này đó chuyện yêu đương phòng the vốn là một trong số ít đề tài mà nam tử đương tuổi thanh xuân cảm thấy hứng thú để bàn luận nhất, vậy mà hắn lộ đầu giấu đuôi, đây không phải là dụ người chết vì tò mò sao?

Kia gã sai vặt chậm rãi mà uống ngụm trà, vẻ mặt đắc ý nói, “Ta cho dù không có nhìn trộm cũng biết người nọ là ai?”

“Là ai?”

Kia gã sai vặt thần cười, trên không trung viết một chữ, “Chính là chủ nhân, quả quyết sẽ không sai.”

“Quý công tử? Ngươi nói bậy đi. Hắn nhã nhặn như vậy mặt mũi lại dễ nhìn như thế sao lại cùng Tần gia làm ra sự tình này? Còn kêu đến như vậy?”

“Chẳng qua ngươi là sợ chúng ta trách cứ ngươi, mồm miệng không giữ được mà nói linh, nên đành kể qua loa cho xong việc chứ gì?”

Bị người nghi ngờ làm gã nô bộc tức giận đến độ mặt đỏ nộ khí, trong cơn giận dữ nói: “Lừa các ngươi thì ta là đồ vương bát cao tử ( cụ tổ của con rùa), thật chính là y. Thanh âm của y ta nhận ra được. Ngươi không thấy Tần gia ở trên người y tốn biết bao tâm huyết, nếu không phải nhìn trúng thân thể y, Tần gia làm sao như vậy lừa y? Y mới đầu thân phận là biểu cô gia, lại không hề đối tốt với biểu tiểu thư. Ngược đãi đến mức biểu tiểu thư phải được cứu về nhà, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Tần gia yêu thương biểu tiểu thư nhiều như thế, nhất định là có tâm muốn thay biểu tiểu thư lấy lại công đạo, cho nên cố ý đem ngốc thư sinh này lừa vào Tần gia, ngày đêm gian da^ʍ lừa y ăn ngon quen miệng cho đến mức không thể ly khai nam nhân, lúc đó mới thay biểu tiểu thư nói lời tuyệt tình.

Ngày ấy ta ở cửa viện nghe Quý tú tài kia kêu thích, chính là lúc đi ngang qua, phía dưới của ta liền nhịn không được vừa cương vừa nóng, chỉ biết y hiện tại quả quyết là đã biết nam nhân thật là sảng, tuyệt đối không còn cách nào ôm lại được nữ nhân.”

Quý Quân Lăng vốn biết bọn hắn bàn tán chuyện cực kỳ hạ lưu, căn bản không muốn nghe vào tai, chỉ muốn bước nhanh đi cho xong chuyện, nhưng không ngờ đột nhiên nghe đến đó.

Mặt y chuyển xanh rồi lại chuyển hồng, trong lòng vừa khó chịu vừa nhục nhã, còn đau đến không diễn tả nổi. Tần Nhung này hỗn trướng cư nhiên là có tâm như vậy mới cùng y thân thiết, ngay cả cái tên nô bộc gác cửa cũng đều nhìn ra hắn ngoan độc dụng tâm, chính mình cư nhiên còn nửa điểm cũng không ngờ tới.

Trách không được hắn hiện tại không để cho mình thượng kinh ứng thí, nguyên lai người nam nhân này trong lòng có tâm tư như thế, thầm nghĩ đem y dưỡng ở trên giường, dùng y phát tiết tính dục, thuận tiện đem thân mình dạy dỗ đến dâʍ đãиɠ không

thể ly khai nam nhân, để phục cái thù lúc trước y đối đãi Uyển Như tệ bạc.

Người nam nhân này vốn sẽ không phải người tốt, nhưng đối đãi bằng hữu cùng thân nhân đều thập phần chiếu cố. Hắn làm ra chuyện như vậy, chính mình cư nhiên không thể không giật mình, ngược lại chính là cảm thấy được trái tim băng giá không thôi.

Uyển Như là biểu muội hắn âu yếm đến như thế, cho nên hắn hao tổn tâm cơ muốn trả thù mình vì khi dễ nàng; Hàn Khiếu Thành là bằng hữu của hắn, cho nên hắn lôi kéo toàn bộ hạ nhân đi thay Hàn gia chuẩn bị; mà chính mình bị để ở đâu? Chỉ là một món đồ chơi mà hắn một lòng nghĩ muốn trả thù, hắn đối với mình có lẽ không có nửa điểm tôn trọng, chỉ sợ là có thật sâu hận ý. Hao tổn tâm tư như thế, làm ra cái chuyện hạ lưu như thế thì có cái gì không có khả năng? Chính mình cư nhiên mặc hắn đùa bỡn thân thể, còn bị gã nô bộc ở đây giễu cợt là hèn hạ, thật sự là nhục nhã đến mức Quý Quân Lăng chỉ muốn chết đi.

Quý Quân Lăng cũng không biết mình là như thế nào trở lại vào phòng. Y đoán rằng mình sẽ phải khóc to, kết quả y chỉ là ngồi đó ngốc một lúc, cả người run rẩy, ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không thèm nhỏ xuống.

Mắt thấy sắc trời chậm rãi tối dần, Quý Quân Lăng đột nhiên nhớ lại lời

lão quản sự ở trong thành giảng giải cho y.

『 Ngươi nhất định phải hảo hảo chuyên tâm đọc sách, vào kì ứng thi mùa xuân năm sau đạt được danh trạng nguyên mới có thể làm rạng danh Quý gia! 』

Y lúc này mới như tỉnh mộng ra, trên thế giới này chân chính có thể giúp y nhất định không phải là ngoại nhân, chỉ có chính y.

Tần Nhung suốt ngày thủ thỉ bên tai khuyên y không cần dự thi, hứa sẽ nuôi y cả đời. Y sinh khí cùng hắn khắc khẩu, kỳ thật trong lòng cũng không phải vẫn kiên định như trước. Lúc này nghĩ đến một tia dao động kia thật sự là trào phúng cực độ.

Quý gia rạng danh đại môn, và niềm kiêu hãnh của y cũng đều phải dựa vào thành tích trong kỳ thi mùa xuân. Tần Nhung như vậy làm nhục y, y

còn mặt dày mày dạn mà ở lại chỗ này mới thật sự là làm cho thiên hạ chê cười.

Y nhất định phải đỗ nhất bảng, chờ khảo thủ công danh trở về, nhất định phải nghĩ

tất cả biện pháp ác độc đến chỉnh Tần Nhung, hỗn trướng kia, làm cho hắn cũng nếm thử chút tư vị khuất nhục đến sống không bằng chết này.

Sau khi quyết định như vậy, Quý Quân Lăng tùy tiện thu thập vài món quần áo, gấp rút suốt đêm bỏ chạy khỏi

Tần gia, thừa dịp cửa

thành không đóng, bất chấp đêm ngày mà rời khỏi thành.

☆☆☆

Tần Nhung mang theo rất nhiều hạ nhân đến giúp Hàn Khiếu Thành mừng hỉ sự thăng quan. Trần Mậu Sinh không đến, lại sai người đưa tới tám chiếc xe ngựa thồ đầy hàng, từ chậu cây cảnh tinh xảo

đến thư ảnh họa pháp cổ nhân, có cả giường tủ khắc đầy kì hoa dị thảo thật trân quý. Lại sợ nhà Hàn gia không đủ người, còn cố ý phân phối bốn nha hoàn, bốn nô bộc, bốn lão thẩm trù phòng đến đây.

Tần Nhung vừa uống rượu vừa cười nói, “Này Trần Nhị Lượng hiện tại như thế nào trở nên chu toàn như vậy? Còn biết thay ngươi nghĩ suy?”

Hàn Khiếu Thành nhếch môi ảm đạm cười, “Còn phải hỏi? Tự nhiên có người cẩn trọng kề bên nhắc nhở mới tinh ý đến như thế chứ.”

Tần Nhung thở dài, “Hắn vận khí tốt, Bạch Tiểu Nhị bao nhiêu người muốn lấy lòng cũng cố gắng không được, thế mà theo hắn theo đến một lòng một dạ.”

Hàn Khiếu Thành quay đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi không cần nghĩ suy đến y, Mậu Sinh tha cho ngươi, ta cũng không tha cho ngươi. Huống chi Bạch Tiểu Nhị kia tuyệt đối là người ngoài mềm trong cứng, ngươi dám xen vào thì phải dám chấp nhận mạng ngươi khó toàn đi.”

Tần Nhung liền đặt mạnh chén rượu xuống vang thành tiếng, mặt không chút biểu lộ hờn giận, “Ta là người không phân nặng nhẹ như vậy sao? Ngươi nghĩ

ta như vậy, huynh đệ cũng đừng làm.” Nói xong tức giận đứng dậy muốn đi.

Hàn Khiếu Thành với tay níu lấy hắn, “ Đúng là ta nói bậy, nghĩ sai cho ngươi, đừng có bụng dạ hẹp hòi thế chứ.”

Tần Nhung ngồi xuống, gương mặt phẳng lặng như nước.

Hàn Khiếu Thành giơ chén rượu tự phạt ba chén, hướng hắn mà đưa tay ôm quyền, “Ngươi còn muốn huynh đệ ngươi quỳ xuống nhận lỗi sao a? Như thế nào còn cái bản mặt thối mà nhìn?”

Tần Nhung thở dài buồn bã, “Ta làm sao là người lòng dạ hẹp hòi như thế. Ta chỉ là thật sự rất hâm mộ Mậu Sinh, trái lại vị bên cạnh ta lại thật sự không làm cho ta bớt lo, cho nên mới trong lòng phiền não.”

“Ngươi là nói con mọt sách không rành thế sự Quý gia kia sao?”

Tần Nhung gật đầu, “Trừ y ra còn có thể là ai? Cả ngày không biết củi gạo quý, trước sau không biết khốn khó nhân gian. Tính tình đơn thuần ngốc đến ngu đần, còn suốt ngày muốn làm quan. Y đần độn như vậy mà chen vào quan trường, còn không phải sẽ bị người hút khô nhổ ra sao? Ngay cả xương cốt cũng chẳng còn được! Khuyên như thế nào y cũng không nghe, mắt thấy hết hy vọng bực muốn chết, thật sự là nhớ tới lại phiền.”

Hàn Khiếu Thành rót đầy rượu vào chén rồi tiếp cho hắn, hỏi lại, “Lấy thủ đoạn của Tần đại công tử ngươi mà đối xử thế mà còn làm y bất bình sao?”

Tần Nhung trong một chốc lát nghĩ đến mình và Quý Quân Lăng ở trên giường như dường như lửa hoan ái, không khỏi cười gian tà, “Đại đa số thời gian thì thật ngoan ngoãn, chỉ là ta có tính thường thường muốn đùa giỡn một ít, y sẽ nói ra một ít lời ngốc nghếch, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.”

“Vị này của ngươi không tồi. Chính là dạng lòng dạ ngơ ngác ngây ngốc, lại không có tâm hại người.” Hàn Khiếu Thành lắc đầu, cũng thở dài theo, “So với vô lại kia một bụng xấu xa, thật sự là tốt đến không tưởng rồi.”

Hai người nói tới đây liếc nhìn nhau, tiện đà cười vang vọng. Hai người vốn chơi thân, uống đến nửa đêm Tần Nhung lúc này mới về nhà.

Về đến nhà, Tần Nhung chỉ nhìn đến trong phòng Quý Quân Lăng thấy cảnh tối lửa tắt đèn mà nghĩ rằng y đã ngủ. Lấy tay đẩy cửa, cánh cửa cư nhiên liền mở.

Trong lòng hắn còn đắc ý, này Quý Quân Lăng là muốn mở cửa chờ hắn trở về. Một bên cởϊ áσ dài một bên nhanh chân lẹ tay nhảy lên giường, chỉ là quơ tay cư nhiên quơ vào khoảng không. Trên giường ngay cả bóng quỷ tử cũng không có.

Hắn nhanh tay thắp đèn, này mới phát hiện Quý Quân Lăng để lại phong thư ở trên bàn, mở ra vừa xem, thiếu chút nữa đem mặt hắn mà vò thành giấy vụn. Thư viết:

Tần Nhung ngươi này cầm thú không bằng:

Ngươi chắc chắn không ngờ kế sách hạ lưu kia cũng có ngày bị ta vạch trần! Ngươi dùng hết quỷ kế bắt buộc ta ngụ ở Tần gia, trên thực tế là muốn trả thù ta ngày đó chưa từng đối xử tử tế với Uyển Như.

Ngươi thật là tiểu nhân bất lương, cư nhiên còn vọng tưởng cản trở ta cầu thủ công danh, thật sự là cuồng si vọng tưởng.

Cũng may trời cao có mắt, làm cho ta nhìn thấu màn kịch của ngươi.

Ngươi cứ ôm cái si tâm vọng tưởng đó mà chậm rãi chờ, sau khi danh bảng đề tên, ta nhất định sẽ trở về cùng ngươi thanh toán nợ mới nợ cũ kia. Ngươi ngày đó khuất nhục ta như thế nào, ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi, gấp ba, gấp bốn, gấp năm, gấp sáu, gấp bảy, tám lần, chín lần, gấp mười, gấp trăm lần, ngàn lần!

Quý Quân Lăng tại thư.

Tần Nhung xem đến mức chỉ thấy tràn đầy đầu đều là hai ba bốn năm sáu, tức giận đến tắc lời, nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười. Xem xét trong phòng một chút, phát hiện trừ bỏ vài món quần áo, con mọt sách này ngay cả kim hoàn cũng không mang, không khỏi bối rối.

Gấp gáp gọi tên nô bộc lên, “Đều là một đám người chết, còn không nhanh chuẩn bị ngựa đuổi theo.” Trong lòng hắn nghĩ được một điều: này con mọt sách tốt nhất đừng nên xảy ra việc gì hết.

Quý Quân Lăng ngay cả chút việc vặt cũng không hiểu, lại chưa từng rời nhà quá xa. Rời khỏi Tần gia do lúc đó quá giận, chỉ nhớ rõ thu vài món quần áo, ngay cả ngân lượng và ngân phiếu của Tần Nhung ở ngăn kéo cũng chưa lấy, lúc này chỉ còn trên người ít bạc vụn trong ví.

Chờ đi đến quán trọ ven đường của trấn nhỏ, mới phát hiện việc lớn không tốt, bạc vụn trong ví sau khi đem thanh toán tiền trọ, chỉ còn lại có mấy chục văn đồng tiền. Y tâm phiền ý loạn, chính là không dám quay trở lại Tần gia, mơ mơ màng màng trằn trọc ở trong phòng cả đêm. Ngày hôm sau sầu mi khổ kiểm ở trên lầu tiểu quán ăn đậu hủ, trong lòng tính toán rốt cuộc làm thế nào mới tốt?

Này trấn nhỏ nằm trên đường thượng kinh, tuy rằng nhỏ nhất, nhưng cũng có chút náo nhiệt, lúc nào cũng đều có ngựa đi qua, những kẻ bán rong khi rảnh rỗi liền dừng lại uống miếng nước, cách đó không xa còn có người ở phương nào đến làm xiếc, la hét hô hoán ngâm tấu, làm cho một đám người đang ở quán nước nghỉ chân phải tiến tới vây quanh mà xem.

Quý Quân Lăng nhìn hết một vòng, cũng không thấy có gì y có thể làm.

Y vác nặng không xuể, trói gà không chặt, tự nhiên không thể đi phụ người làm công chuyện vất vả, mà đích thực y cũng chưa biết mình phải làm gì. Nếu là học người diễn xiếc, y lật người còn khó, lấy gì mà diễn? Nếu hết cách y đành bày bàn bán chữ, nhận họa tranh thuê, không nữa thì nhận viết dùm thư từ.

Đang lúc y vắt óc nghĩ cũng không ra bất cứ một biện pháp nào, đột nhiên có người nhẹ giọng gọi y, “Huynh đài, huynh đài, tại sao lại gặp ngươi ở chỗ này? Thật sự là trùng hợp.”

Quý Quân Lăng quay đầu, chỉ thấy người ngày đó rớt xuống nước – Nam Vân công tử cùng hành trang đứng sau lưng y, “Ngươi là vào kinh đi thi sao?”

Quý Quân Lăng gật đầu, thành thật nói, “Chính là có ý đó.”

Nam Vân ngồi xuống ở bên cạnh y, thần tình có ý cười mà nói, “Kia thật đúng là trùng hợp. Ta cũng đang phải chuẩn bị đi tham gia kỳ thi đó, không bằng chúng ta một đường đồng hành, có chuyện gì cũng dễ dàng chiếu cố lẫn nhau?”

Quý Quân Lăng mặt đỏ lên, thành thật nói, “Vốn là chuẩn bị đi, nhưng là bên người lại không mang tiền …”

“Ai nha, tiền lẻ tính cái gì?” Nam Vân không cho là đúng mà vỗ vỗ hành trang bên người, “Có ta, à không, có Nam Vân công tử ta ở đây, ngươi không cần lo lắng chuyện này.”

Quý Quân Lăng lắc đầu, “Huynh đài, ta và ngươi không thân chẳng quen, Quý mỗ không tiện chịu ngươi ân huệ như vậy.”

“Này là cái gì ân huệ a!” Nam Vân thành khẩn nói: “Không nói đến chúng ta từng cùng trường cùng lớp, riêng là Quý huynh lấy kinh thế tài thật sự làm cho tiểu đệ khâm phục không thôi, ta chỉ nghĩ muốn thay Quý huynh gánh vác một chút sự tình, còn cầu Quý huynh cho ta cơ hội này, đừng cảm thấy ta không xứng.”

Nam Vân lần này hết sức khen ngợi khả năng của y, lại thành tâm như thế, Quý Quân Lăng trong lòng không khỏi khẽ dao động.

Chính mình trong người không có đồng nào, nếu không đồng hành, chỉ sợ khó mà tiếp bước. Cái khác không nói, nếu là không có biện pháp tham gia kỳ thi, lấy cái gì hãnh diện?

Tần Nhung như vậy đợi y, y nếu không thể vang danh, không phải cả đời còn muốn bị hắn xỉ nhục? Y đường đường một người đọc sách tại sao có thể chịu khinh khi như vậy? Chính là, Tần Nhung từng cảnh cáo, nói Nam Vân này không phải người tốt.

Quý Quân Lăng trong lòng do dự, trên mặt tự nhiên lộ ra biểu tình nghi ngờ.

Nam Vân mỉm cười, “Quý huynh, ta thấy ngươi đúng là người khiêm nhường mới mong ngươi cùng đi. Nếu ngươi thật sự cảm thấy không tiện, ta cũng không miễn cưỡng.” Nói xong đứng lên làm bộ bỏ đi.

Quý Quân Lăng trong lòng gấp gáp, gọi hắn lại, “Chính là ta thật sự trong người không có đồng nào, chỉ sợ có nhiều điều bất tiện.”

Nam Vân quạy lại ngồi xuống cạnh y, “Đi đường tịch mịch, có ngươi ta sẽ có người trò chuyện, còn nói cái gì không tiện? Ngân lượng vốn chính giấy là hoa thôi. Vạn lượng bồi người tri kỉ còn sợ là ít, Quý huynh còn câu nệ cái gì?”

Bộ dáng hắn lý luận cùng Quý Quân Lăng hợp ý, đường đường là người đọc sách, chí lớn ôm trong tim, chút ngân lượng mà tính toán chi li thật sự là không trọng dụng nhân tài. Này Tần Nhung mắt chó khinh người, trên đời còn nhiều người lấy tuệ nhãn thách thức anh hùng kìa, vị Nam Vân công tử trước mắt này cũng là một người đáng quý như thế.

“Như thế đành làm phiền Nam Vân công tử.”

“Không sao, không sao.”